Kiều Kiều Vô Song

Chương 120: Cơ Việt thần thông




Đang lúc mọi người cùng nhau chúc thọ cho hoàng hậu thì bỗng nhiên hoàng đế vẫy tay gọi Cơ Việt: "Cơ ái khanh, đến đây ngồi cạnh trẫm nào!"

Xung quanh yên lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều dồn về phía này, Cơ Việt ung dung đứng dậy, đi đến ngồi cạnh Hoàng đế. Vị trí của Cơ Việt đương nhiên không ngang hàng với đế hậu mà hơi chếch về sau một chút, nhưng cũng là vị trí tôn quý bậc nhất. Hôm nay là ngày gì? Hành động này của Hoàng đế rõ ràng đang tuyên cáo mình hết sức coi trọng Cơ Việt.

Tiếng xì xầm bàn tán chợt dậy lên.

Nhìn Cơ Việt tuấn tú trắng trẻo ngồi dưới ánh mặt trời, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại cuốn hút khó tả, một lang quân sĩ tộc không nhịn được cười nói với người kế bên: "Ngươi có phát hiện không? Dù Trương Hạ Chi, Tiêu Dịch chẳng kém cạnh gì Cơ Đại lang, nhưng sao ta nhìn lại thấy có cảm tình với Cơ Đại lang này hơn nhỉ? Người này quả thật có thể khiến người cùng giới cũng động lòng."

Y nói không nhỏ, cộng thêm thân phận đại quý tộc nên gần như ai ai cũng nghe thấy lời này. Ngay cả Tạ Lang nãy giờ vẫn cúi đầu rót rượu cũng khựng tay lại.

Lang quân sĩ tộc kia vẫn nhìn chăm chăm Cơ Việt đánh giá, lát sau lại nói tiếp: "Nhưng không đúng, chưa nghe ai bảo rằng bệ hạ chúng ta nam nữ đều được bao giờ?"

Lúc này Tiêu Dịch ngồi gần đó rốt cuộc lên tiếng: "Bệ hạ coi trọng Cơ Việt là vì y rất có bản lĩnh. Ngài khát khao cầu hiền tài thôi. Nghe nói lần này Cơ đại lang lập được công lớn hồi triều, chúng thần đều đề cử cho y một chức tước nhưng bệ hạ không đồng ý, bảo rằng chức đó quá thấp, không xứng với Cơ đại lang."

Thời đại này, các chức quan lớn trong triều đã sớm được các sĩ tộc bao trọn, dù là người đó chưa hề thực hiện chức trách của mình một ngày nào đi nữa thì vẫn không bị bãi chức. Còn những chức quan nhỏ làm những việc lặt vặt, ít tiền, không được ai tôn kính thì để lại cho hàn môn làm.  Việc này đã là quy tắc ngầm tiếp nối từ thời Ngụy Tấn cho đến nay. 

Trần Tứ lang ở một bên cũng thản nhiên chen lời: "Xem ra sau Đàn Đạo Tế (1) lại có thêm một vị quyền thần rồi."

(1) Đàn Đạo Tế là tướng nhà Lưu Tống trong lịch sử Trung Quốc, người Kim Hương, Cao Bình, mồ côi cha từ thuở nhỏ.

Cả đám lang quân sĩ tộc đều cười phụ họa.

Chỉ mỗi mình Tạ Lang giơ chung rượu lên, ngửa đầu uống cạn, lúc bỏ chung xuống, ánh mắt chàng vô thức liếc sang phía Cơ Việt. Khéo sao bấy giờ một tia nắng soi lên gương mặt Cơ Việt, đôi mắt lấp lánh hút hồn người kia nhàn nhạt nhìn Tam hoàng tử đang khom người nói chuyện với mình. Rõ ràng Cơ Việt vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng chỉ là một cái nhìn tùy ý nhưng lại khiến Tam hoàng tử từng  gặp người vô số lại ngơ ngẩn trong chốc lát.

Thấy cảnh này, Tạ Lang lại phiền não, từ từ rủ mắt xuống, ra vẻ điềm nhiên tiếp tục uống rượu.

Chốc lát sau, tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, từng tốp ca kỹ mặc sa mỏng nhảy múa chúc mừng. Thọ yến chính thức bắt đầu, cũng có nghĩa là mọi người có thể tùy ý vui chơi. Hoàng đế, Hoàng hậu vì để mọi người tự nhiên nên đã dẫn nhau đi đến hậu viện.

Tạ Lang cũng chậm rãi đứng dậy đi ra vườn hoa, đám lang quân sĩ tộc đi theo chàng chiếm hơn phân nửa. Có sĩ tộc dẫn đầu, tất cả những người còn lại cũng tốp năm tốp ba tụ tập trò chuyện vui đùa với nhau, còn đám phu nhân tiểu cô ở phía bên kia cũng duyên dáng đi đến bên này tháp tùng.

Trong tiếng nhạc tiêu dao trầm bổng, Cơ Việt đứng dậy châm rượu cho mình rồi đi đến chỗ nhóm Vương Trấn gần đó. Vừa đi chưa đến mười bước thì phía sau tán liễu truyền đến một giọng lang quân trẻ tuổi: "Đại lang Cơ gia?"

Cơ Việt quay đầu lại nhìn lang quân sĩ tộc đi đến trước mặt mình: "Ta là Viên Thanh, đứng hàng thứ nhị thập ngũ trong Trần Quận Viên thị, Đại lang có thể gọi ta là Viên Nhị Thập Ngũ lang." Y không đợi Cơ Việt đáp đã lấy một chiếc khăn gấm thêu tinh xảo trong ngực ra, chậm rãi lau từng ngón tay mình nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cơ Việt nói tiếp, "Viên mỗ có chuyện muốn  nhờ Cơ đại lang đáp ứng, mẫu thân ta thân thể không khỏe, nghe nói Cơ tiểu cô có giao tình rất tốt với Chử công. Thật ra thì đây chẳng qua là một chuyện nhỏ, lệnh muội nhà người chỉ mất một cơ hội trong tương lai thôi, nhưng nàng ta sẽ có được cảm kích của Trần Quận Viên thị ta. Dĩ nhiên, Thanh cũng biết trên đời này cũng lắm kẻ rượu mời không uống thích uống rượu phạt..."

Vừa nói đến đây, phía sau liền vang lên tiếng Trần Thất lang: "Viên Thanh, gọi ngươi đấy, ngươi trốn ở đây làm gì?"

Viên Thanh quay đầu lại đáp: "Chờ một chút!" Sau đó y lại lạnh lùng nói với Cơ Việt, "Ta nghĩ Cơ Đại lang chắc sẽ khác với lệnh muội, ta cho người ba ngày để suy nghĩ? Có điều, xưa nay kiên nhẫn ta có hạn, tốt nhất Đại lang đừng để ta chờ quá lâu!"

Nói xong Viên Thanh quay người tươi cười tụ họp với nhóm Trần Thất lang.

Cơ Việt đưa mắt dõi theo bóng lưng Viên Thanh. Đương nhiên hắn biết, dù được bệ hạ coi trọng cỡ nào, dù trong tay nắm binh quyền, nhưng trong mắt đám người sĩ tộc này hắn vẫn bị khinh khi. Chỉ cần sau lưng không có đại sĩ tộc cao hơn Trần Quận Viên thị che chở, họ nhất định sẽ giở thủ đoạn ra đối phó với hắn ngay. Xem ra, cuối cùng vẫn phải đi đến bước kia rồi.

Cơ Việt ngẩng đầu nheo mắt nhìn đường chân trời một hồi mới cất bước đi đến giữa hoa viên, nơi hoàng đế và mấy cựu thần đang chuyện trò.

***

Mọi người đang huyên náo cười đùa thì chợt nghe thấy tiếng bước chân rầm rập vang lên, trong nháy mắt mười mấy cấm vệ chạy về phía cổng chính của hoàng cung. Xung quanh yên lặng nhìn theo đội cấm vệ, tò mò không biết họ có việc gì gấp cần thi hành mà cần điều động đông người như thế.

Lát sau rốt cuộc có người lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Đáp lời y là một giọng thái giám the thé vang lên: "Bệ hạ vừa nhận được tin, nói là cuối giờ Ngọ hôm nay ngõ Thập Lý gần thành Bắc sẽ xuất hiện hiện  tượng địa long trở mình." Trong khi người người vẫn còn sửng sốt thì gã thái giám quay sang nhóm lang quân sĩ tộc, "Nô tài nhớ gia tộc của chư vị lang quân ngồi đây đều có sản nghiệp ở nơi ấy. Đại sự như vậy chư vị hãy nhanh chóng về báo cho người nhà hay tin thì hơn."

Gã thái giám vừa nói xong, Viên Thanh liền đứng dậy trầm giọng cất lời: "Hứa công công, việc địa long trở mình là thiên cơ, mà thiên cơ thì rất khó lường. Điều này không thể đùa được đâu." Lời này rõ ràng là không tin vào tin tức này.

Chỉ nghe Hứa công công kia nói tiếp: "Nô tài đã truyền lời, chư vị lang quân không tin thì nô tài cũng không có cách nào cả." Rồi gã nhìn về phía Cơ Việt đang đứng gần đó, "Có điều, nếu chư vị không tin thì sao không nhanh đến nơi đấy, xem thử lúc cuối giờ ngọ địa long có trở mình không?"

Mọi người rối rít gật đầu, trong thoáng chốc cả trăm người sĩ tộc lẫn hàn môn đều kéo nhau đi theo nhóm cấm vệ quân đến chỗ ngõ Thập Lý thành Bắc, lúc họ tới nơi thì cũng đã đến cuối giờ Ngọ.

Nhìn lầu các vẫn còn sừng sững dưới ánh nắng ban trưa, Viên Thanh cất giọng: "Hứa công công, đã đến cuối giờ Ngọ rồi đấy."

Hứa công công không hề đáp lời, gã chỉ nhìn về phía Cơ Việt đang đứng giữa nhóm cấm vệ quân. Thế là ánh mắt mọi người cũng đều dồn về phía đấy, Viên Thanh cau mày cười lạnh: "Cơ Đại lang, chuyện này do ngươi dựng nên à?"

Cơ Việt chỉ hờ hững thoáng nhìn Viên Thanh rồi cất bước đi về phía ngõ Thập Lý kia, dõng dạc cất lời: "Đúng vậy, chuyện này là ta bẩm báo với bệ hạ." Hắn không buồn ngoảnh lại, đi thẳng đến tấm bia đá khắc chữ, "Đã sắp đến giờ rồi, chư vị có rảnh ở đây bàn ra tán vào, chi bằng cử người đến báo cho thân nhân mình ở ngõ Thập Lý còn hơn."

Cơ Việt vừa dứt lời thì xung quanh rộ lên tiếng cười của đám sĩ tộc. Mà người cười lớn nhất chính là Viên Thanh. 

Trong suy nghĩ của họ, cho dù là bậc thần tiên như Cát Hồng (2) cũng không thể đoán chính xác được thiên tai địa long trở mình này. Còn Cơ Việt thì chẳng biết có phải khi không được bệ hạ trọng dụng nên mới không biết trời cao đất rộng, thêu dệt ra  chuyện hoang đường này không. Lẽ nào hắn không biết danh tiếng vất vả lắm hắn mới có được sẽ theo đó biến thành trò cười hay sao?

(2) Cát Hồng (283–343), tự là Trĩ Xuyên, hiệu là Bão Phác Tử (đời gọi là Tiểu Tiên Ông) là hào tộc ở Giang Nam. Thuở nhỏ Cát Hồng lập chí làm văn nho để chấn hưng Nho giáo. Ông nhậm chức Tư Nghị Tham Quân nhưng vì thời thế loạn lạc ông từ quan ở ẩn, bỏ Nho theo Đạo, chuyên cần luyện đan ở La Phù Sơn, Quảng Châu. Đó là năm Quang Hi nguyên niên đời Tây Tấn. Từ luyện đan, ông tìm cầu thuật trường sinh bất tử, hết sức đề xướng thần tiên Đạo giáo. Ông viết Bão Phác Tử Nội Thiên trong thời kỳ tu luyện ở La Phù Sơn đến năm Kiến Vũ nguyên niên đời Đông Tấn thì xong.

Giờ khắc này không ai chú ý đến trên dãy phố đằng xa có một chiếc xe lừa lóc cóc chạy đến. Sau đó Tạ Lang  bước xuống xe rảo bước đi về phía họ. Xưa nay chỉ cần chàng xuất hiện là sẽ gây được sự chú ý của tất cả mọi người. Thế nhưng giờ đây lại không có ai ngó ngàng đến chàng, vì ai ai cũng lo cười nhạo Cơ Việt kia.

Chính thời khắc này,  mặt đất bắt đầu chấn động  nhẹ thoắt cái trở nên rung lắc dữ dội. Có gã sĩ tộc sợ hãi hô lớn: "Địa long trở mình! Trời ạ, địa long trở mình thật rồi."

Cả đám sĩ tộc bắt đầu tái mặt, bỏ chạy như ong vỡ tổ. Đang lúc tìm chỗ ẩn núp thì họ bỗng nhớ đến Cơ Việt từng nói, địa long trở mình là ở ngõ Thập Lý thành Bắc, thế là đám người vừa xông vào ngõ lại trối chết chạy ra.

Ngõ Thập Lý dần truyền đến những tiếng kêu khóc thảm thiết hãi hùng, tro bụi mù mịt, nhà cửa sụp đổ. 

Nhóm sĩ tộc khi nãy cười nhạo theo Viên Thanh đã kịp thời chạy ra khỏi ngõ, sau khi ra ngoài quả thật họ lập tức phát hiện độ chấn động của mặt đấy đã giảm rõ rệt. Nhưng họ vẫn sợ hãi, dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện ra cách đó không xa có một tường thành cổ cao cao, vì thế lại đồng loạt trèo lên tường thành.

Đứng ở vị trí này, họ có thể thấy được rõ ràng khung cảnh thiên tai thê thảm trong ngõ Thập Lý và bóng người đang chạy trốn, gào khóc bên trong.

Thoáng chốc Trương Hạ Chi kinh ngạc hô to: "Sao Cơ Việt vẫn còn đứng ở đó?"

Mọi người giật mình đồng loại nhìn theo gã, thấy Cơ Việt vẫn tao nhã thong dong đứng chắp tay ở cạnh bia đá, xung quanh là cát bụi mù mịt, từng bóng người hoảng loạn chạy qua chạy lại, trông cô độc lạnh lùng và không kém phần hào hùng. Cơ Việt bỗng chốc hóa thân thành một danh sĩ xem thường cái chết luôn được người đương thời ngưỡng mộ.

Mà lúc này, đứng ở góc khác tường thành, Tạ Lang bạch y phất phơ trong gió cũng cúi đầu nhìn đăm đắm vào bóng dáng đơn độc hờ hững kia. Trong mắt chàng, bóng dáng ấy tuyệt lệ chẳng thua gì cảnh trường hà hùng vĩ trong ánh tà dương kia cả.