Thẩm Nhạn Băng, luận võ công của nàng địa vị trong chốn võ lâm có thể không cao, thế nhưng danh tiếng cũng không người nào không biết, mười năm trước chính là Hoa Sơn đệ nhị mỹ nữ, đệ nhất tự nhiên chính là sư nương Bạch Quân Nghi rồi. Mặc dù là hôm nay nhìn lại, Thẩm Nhạn Băng như trước có thể vẫn giữ được danh hiệu Hoa Sơn đệ nhị mỹ nữ, bởi vì nàng so với Đàm Uyển Phượng còn muốn thành thục mê người, nói cách khác, Thẩm Nhạn Băng đến bây giờ cũng có thể gọi là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân.
Thẩm Nhạn Băng mỹ lệ ưu nhã động nhân, không giống Đàm Uyển Phượng lãnh diễm, ngạo khí, cũng không phải tú lệ, động lòng người như Tạ Lâm Lan, lại càng không ngây thơ trong sáng như Lục Phi Nhi. Nàng có khí chất tuyệt mỹ phong tư và ưu nhã hiền thục làm điên đảo chúng sinh, thần tình ôn nhu điềm tĩnh của nàng, mỗi cái giở tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng như vậy, đó là mị lực quyến rũ của nữ nhân thành thục. Nàng tựa như kết hợp vẻ đẹp của thiên tiên cùng tiểu yêu lại vậy.
Mặc dù nàng ăn mặc bạch sắc tố y, cũng không thể che giấu vóc người yêu kiều nọ. Eo lưng của nàng tinh thế hẹp dài, dồi dao nhận tính (tính dẻo dai), đường cong cực kỳ ưu mỹ mê người, làn da bạch nị như ngọc, non mềm bóng loáng, cột sống hơi nhô lên cùng đường cong trơn truột êm dịu làm lộ ra vẻ đẹp nhu hòa đặc biệt có ở phụ nữ. Đồn bộ của nàng viên nhuận phong mãn, hai chân tròn trịa săn chắc, thon dài ưu mỹ. Cả người tràn ngập mỹ cảm không gì sánh kịp, cặp mắt kia lộ ra vô hạn thâm tình khiến người ta phải động tâm.
Lăng Phong nhìn đến tâm thần rung động, hầu như quên nàng là kế mẫu của mình. Đương nhiên, Lăng Phong từ đáy lòng cũng không nhận thức nàng là kế mẫu của mình, thường hay xưng hô với nàng là đại tỷ tỷ. Có thể là bởi Lăng Phong thực sự trưởng thành, trước đây mỗi ngày đều nhìn thấy Thẩm Nhạn Băng, tịnh không cảm thấy có cái gì. Lên Hoa Sơn một năm trở về, hôm nay mới phát hiện thì ra Thẩm Nhạn Băng lại mỹ lệ động nhân như vậy! Lăng Phong không khỏi thở thật sâu một hơi khẩu khí, ép buộc kiếm chế sự kích động của bản thân! Loại kích động này từ khi Thẩm Nhạn Băng gả vào Lăng gia Lăng Phong đã có.
- May mà Phong nhi ngươi tới kịp, bằng không hôm nay nhất định ta ......!" Thẩm Nhạn Băng không khỏi cảm kích than thở!
Lăng Phong nói:
- Thẩm tỷ tỷ, đệ cuối cùng hiểu rõ đêm nay Huyết Lang bảo còn có bọn đêm qua đánh lén, bọn chúng muốn gì đây? Cướp tiền sao?"
Thẩm Nhạn Băng lắc đầu, nói:
- Không, đồ đạc trong nhà xem ra cũng không mất nhiều lắm, bọn chúng hình như là muốn tìm một quyển võ công bí tịch, hình như là Tiêu Diêu Song Tu cái gì đó!? Ta cũng rất kỳ quái, nhà chúng ta lúc nào có võ công bí tịch như vậy, tin tức của bọn chúng từ đâu mà có?"
Lăng Phong lúc này trở nên minh bạch, thì ra hết thảy nguyên do là ở trên người mình, địch nhân là hướng về võ học bí tịch phái Tiêu Dao của mình mà đến. Nhất định là mình gần đây trong lúc chế phục địch nhân ngẫu nhiên sử dụng võ công phái Tiêu Dao bị cao thủ phát hiện, bọn họ đoán chắc bản thân sở học võ công phái Tiêu Dao nhất định là bí tịch gia truyền, bởi vậy mới bắt phụ thân đi, lại tìm kiếm khắp nhà. Có thể chính thị là vậy, Lăng phủ đại viện mới không còn gặp tai ương ngập đầu, bằng không đốt cháy không để lại dấu vết là chuyện quá bình thường.
Lăng Phong tuy rằng không biết đối phương là ai, thế nhưng sự tình cuối cùng cũng có manh mối, nói cách khác, đối phương một ngày đêm không có được thứ bọn chúng muốn, phụ thân mình sẽ hết sức an toàn.
- Thẩm tỷ, có một số việc đệ cũng không biết nói thế nào, đệ phỏng chừng đối phương là vì ta mà tới." Lăng Phong nói với Thẩm Nhạn Băng, vốn định nói ra chuyện mình được chân truyền của phái Tiêu Dao, thế nhưng nghĩ một hồi, việc mình có võ học phái Tiêu Dao càng ít người biết càng tốt. Thẩm Nhạn Băng lúc biết rồi, cũng sẽ không giúp được gì, trái lại sẽ mang đến sẽ cho tai họa vô cùng.
Thẩm Nhạn Băng nhìn Lăng Phong, nói:
- Vì ngươi mà tới? Sao lại thế? Ngươi đã xúc phạm ai sao? Gần đây giang hồ đồn đại sôi nổi, nói ngươi nói ngươi chém giết Chân Dương tử chưởng môn Điểm Thương sơn, lực chiến Tứ đại thế gia, có thể có việc này sao?"
Lăng Phong gật đầu, nói:
- Việc này đều là sự thật, bất quá ta cũng làm một đệ tử Hoa Sơn có trách nhiệm mà thôi."
Thẩm Nhạn Băng nói:
- Phong nhi, ngươi . . .võ công ngươi thế nào trở nên lợi hại như vậy, cư nhiên có thể làm được ngự khí sát nhân?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Thẩm tỷ, tỷ lẽ nào không cảm thấy đệ là kỳ tài luyện võ sao? Một năm nay đệ tại Hoa Sơn không thể nào lý tưởng đến như vậy."
Thẩm Nhạn Băng gật đầu, nói:
- Phong nhi, ngươi đã thực sự trưởng thành. Được rồi, ngươi thế nào lại trở về đúng lúc thế?"
Lăng Phong nói:
- Nhận được thư nhà, đệ liền phi thân quay về, bằng hữu của đệ có một con tiên hạc, ngày bay vạn dặm, cho nên đệ mới có thể trong ba canh giờ tới được Hàng Châu. Trong chốn u mình hết thảy đều đã định trước, Thẩm tỷ, tỷ dự định bước tiếp theo làm sao bây giờ?"
Thẩm Nhạn Băng nói:
- Ta cũng không biết làm sao bây giờ? Ta là muốn tìm lão gia về . . ."
Lăng Phong nhìn Thẩm Nhạn Băng, nói:
- Chuyện này giao cho đệ đi xử lý, tìm không được cha đệ, đệ tuyệt không quay về Hoa Sơn."
Nghe được những lời này của Lăng Phong, trong mắt Thẩm Nhạn Băng lóe ra thần thái kích động.
- Thẩm tỷ, tuy rằng độc trên người tỷ đã được thanh trừ, nhưng còn chưa khôi phục, chi bằng đệ tìm một nơi an toàn cho tỷ nghỉ ngơi, đệ đi tìm nơi cha hạ lạc, thế nào?" Lăng Phong thấy Thẩm Nhạn Băng công lực chưa khôi phục, lo lắng nàng xảy ra vấn đề.
Thẩm Nhạn Băng lắc đầu, nói:
- Không, ta muốn cùng ngươi hành động. Một người ngồi một mình không được, càng nhiều người càng dễ phối hợp, tuy rằng ngươi võ công tiến bộ rất nhiều, thế nhưng lịch duyệt giang hồ vẫn còn ít."
Lăng Phong nghe thấy Thẩm Nhạn Băng đối với mình quan tâm như vậy, trong lòng ấm áp, nói:
- Thế nhưng tỷ mỹ lệ động nhân như thế, đi đến đâu cũng khiến vạn người đổ xô ra đường, như vậy trái lại sẽ làm đệ hành động bất tiện."
Thẩm Nhạn Băng mỉm cười nói:
- Nguyên lai là ngươi lo lắng cái này, vậy cứ yên tâm đi. Hành tẩu gianh hồ nữ nhi chúng ta là am hiểu nhất, nữ vận nam trang là có thể rồi. Ngươi chờ đó, ta đi vào thay một bộ y phục. Được rồi, Bạch Lăng, ngươi cũng vào thay một bộ nam trang của thư đồng đi."
- Nga!! "Bạch Lăng ngoài cửa lên tiếng, theo Thẩm Nhạn Băng vào phòng thay quần áo.
Một trận xoát xoát tiếng thay y phục vang lên, Thẩm Nhạn Băng và Bạch Lăng từ trong phòng đi ra, Thẩm Nhạn Băng biến thành một công tử tôn quý phong độ, phong lưu tuấn tú, phong thái tuyệt luân. Đường Tuấn đương nhiên chỉ cần liếc mắt liền nhận ra nàng là nữ vận nam trang, nàng thân hình tiêm mỹ thon dài, vòng eo thẳng tắp, bước đi dịu dàng khéo léo, phong tư ưu nhã tới mức không chê vào đâu được, càng khiến người ấn tượng khắc sâu là một thân nam trang của nàng, nhưng hoa phục có một loại cảm giác khiết mỹ tráng kiện vô pháp so sánh, tôn thêm cho nàng ba phần khí chất tài hoa mà lẫm liệt.
Lăng Phong đã nhìn quen mỹ nhân vưu vật, hơn nữa trong khoảng thời gian này còn gặp qua không ít, nhưng lúc này cũng không khỏi nổi lên cảm giác kinh diễm. Sự kinh diễm của Thẩm Nhạn Băng nhờ vận nam trang càng trở nên mạnh mẽ. Vẻ "tươi đẹp" của nàng lại không giống với vẻ nữ tử tươi đẹp của chính nàng, là một loại "Thanh thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức" ( Nước trong xuất phù dung, thiên nhiên là hoa văn trang sức) tự nhiên như vậy, thiên sinh lệ chất đích thực giản dị mộc mạc không gì sánh kịp.
Trang phục thư đồng của Bạch Lăng, cũng không phải khiến người ta có cảm giác kinh diễm, mà là có vẻ hoạt bát khả ái, khuôn mặt thanh tú, trong vẻ mỹ lệ lộ ra bừng bừng anh khí, một thân y phục nam trang không thể che giấu nổi tư thái đẹp đẽ của nàng, đường cong lả lướt khiến người ta nổi lên ý nghĩ vẩn vơ, thân hình thon dài càng xấp xỉ thân thể nam tử. Trang phục này tôn lên anh khí mười phần, khiến người mơ tưởng hão huyền!
Trước lúc hừng đông, Lăng Phong để Thẩm Nhạn Băng và Bạch Lăng trở về phòng nghỉ ngơi một chút, thế nhưng Thẩm Nhạn Băng cũng không có ngủ, mà cùng Lăng Phong đi dạo ở trong sân.
Lăng Phong không nói gì thêm, Thẩm Nhạn Băng còn lại là theo ở phía sau. Tới thư phòng, Lăng Phong đột nhiên một trận xúc động, nói:
- Thẩm tỷ, không bằng chúng ta ngồi đi."
Chỉ thấy Thẩm Nhạn Băng sửa sang mái tóc quyến rũ, đối với Lăng Phong nói:
- Ta đi pha một bình trà nha!" Nói xong, xoay người đi.
Trong nhà đột nhiên có biến cố, Lăng phủ đại viện vốn bừng bừng sức sống nay trở nên không một bóng người, Lăng Phong mở cửa sổ bên cạnh, ngoài cửa sổ, cành liễu rủ xuống phất phơ, nhẹ nhàng phất qua mặt ao gợn sóng. Nếu đổi lại là mùa xuân, cảnh lá liễu theo gió phiêu lãng này sẽ thật là đẹp.
Khi còn bé ở chỗ này đọc sách nhận thức, buồn thì mở cửa sổ, phong cảnh mê người trong ao liền đập vào mắt.
Không lâu sau, Thẩm Nhạn Băng bưng tới một ấm trà, lấy ra hai cái chén tinh mỹ, rót cho Lăng Phong một chén, bản thân cũng rót đầy một chén.
Lăng Phong nói lời cảm tạ, Thẩm Nhạn Băng mỉm cười, ưu nhã ngồi xuống.
Hai người nhìn nhau không nói gì, thản nhiên nhấm nháp chén trà xanh.
Trời từ từ sáng lên, ánh sáng mặt trời từ từ nổi lên, ngoài cửa sổ dương quang đã tiến vào, phác họa khuôn mặt sở sở động nhân của Thẩm Nhạn Băng hết sức xinh đẹp, môi của nàng đầy đặn lại gợi cảm, hai gò má thoáng nhô lên. Khóe mắt hơi vểnh lên, nhãn thần mê ly lại câu hồn nhiếp phách, trên người không ngừng tản ra cỗ cỗ thể hương của nữ nhân thành thục. Toàn thân tràn ngập một loại mê hoặc khó hiểu, có thể nói là kinh diễm tuyệt luân.
Con mắt của Thẩm Nhạn Băng như thường lệ hình như có ý lại như vô ý xấu hổ nhìn Lăng Phong, mang theo một cỗ thanh thuần động nhân cực mê người.
Lăng Phong bị vẻ phong tình mê người của nàng khiêu khích đến có chút mất tự nhiên, thấp giọng nói:
- Thẩm tỷ, tỷ gả cho cha đệ cũng có bốn năm năm rồi nhỉ?"
- Bốn năm ba tháng mười tám ngày." Thẩm Nhạn Băng không cần tính toán liền hồi đáp.
Lăng Phong cả kinh, một nữ nhân đối với thời gian gả cho một người nam nhân một nam nhân nhớ chính xác như vậy, chỉ có hai khả năng, một là là phi thường hận nam nhân kia, hai là rất yêu nam nhân đó. Như vậy xem ra, Thẩm Nhạn Băng hẳn là rất yêu Lăng Khanh rồi. Thế nhưng vì sao bốn năm nay Lăng Phong chưa thấy Thẩm Nhạn Băng có ngày nào vui vẻ đặc biệt, nhất là lúc ở cùng phụ thân mình, cơ bản đều mang theo thần sắc u buồn. Lúc duy nhất Thẩm Nhạn Băng vui vẻ, chính là lúc ở cùng Lăng Phong hắn. Ngay như hiện tại, Thẩm Nhạn Băng cũng là rầu rĩ không vui. Nếu như nói nàng rất yêu phụ thân mình, như vậy hiện tại nên có thần thái tự hào phấn chấn mới đúng chứ.
- Thẩm tỷ, tỷ lo lắng cho cha đệ sao?" Lăng Phong truy vấn.
Thẩm Nhạn Băng lắc đầu, nói:
- Không có, đối phương nếu muốn tìm đồ vật, trước khi tìm thấy thứ đó chúng sẽ không giết người lung tung, điểm này ta tin tưởng không gì sánh được. Trừ phi trên người lão gia thực sự có cái võ lâm bí tịch gì đó..."
Lăng Phong nói:
- Đệ nói rồi, đối phương là vì đệ mà tới, trên người cha căn bản không có căn bản không có cái gì võ lâm bí tịch, những kẻ đó nghĩ nhầm rồi."
Thẩm Nhạn Băng lan chất huệ tâm, nói:
- Nói như vậy, trên người Phong nhi ngươi có thứ bọn chúng muốn? Trong ánh mắt, nàng tựa hồ càng thêm quan tâm đến sự an nguy của Lăng Phong.
Lăng Phong bội phục sự trấn định cùng thông minh của Thẩm Nhạn Băng, không kém hơn mình chút nào, trầm mặc một trận, tịnh không trả lời vấn đề của Thẩm Nhạn Băng, ngược lại không khỏi thở dài nói:
- Thẩm tỷ, nếu sự an nguy của cha đệ không thành vấn đề, vậy tỷ vì sao lại không vui như vậy. Lúc tỷ ở cùng cha đệ, đệ chẳng bao giờ thấy tỷ cười, đây là vì sao?"
Thẩm Nhạn Băng trầm mặc, một lúc lâu mới nói:
- Bao giờ có thể gặp phụ thân ngươi, ngươi có thể chính mồm hỏi hắn. "
Lăng Phong nghe được câu trả lời của Thẩm Nhạn Băng, liền cảm giác Thẩm Nhạn Băng không phải là yêu phụ thân mình, mà là hận ồng, lời nói băng lãnh, biểu tình băng lãnh, một chút cũng không giống vẻ hòa ái hiền thục ngày xưa của nàng.
- Chúng ta giờ phải đi tìm phụ thân..."
- Không cần nữa, lão gia thiếp đã đưa về rồi."
Lăng Phong còn chưa nói xong, đã nghe tiếng bước chân và thanh âm nhỏ nhẹ của Lam Phượng Hoàng song song từ ngời cửa truyền đến.
Thẩm Nhạn Băng và Lăng Phong đều cả kinh!!