Kiều Kiều Sư Nương

Chương 72: Điểm Thương Nhất Chiến




- Sư nương, sư huynh có thể thắng không? Chúng ta có nên ra ngoài giúp một tay không?" Tô Đình trong lòng hơi không yên, nhịn không được quay sang hỏi sư nương.
Trong lòng sư nương còn chút do dự, chỉ có Tạ Lâm Lan hiểu rõ Lăng Phong, nói:
- Khi sư đệ đã không lên tiếng, tốt nhất không nên ra ngoài hỗ trợ, ta chỉ sợ càng giúp càng rối."
Mặc dù Tạ Lâm Lan nói vậy, nhưng sư nương Bạch Quân Nghi cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần thấy chuyện gì không hay, nàng sẽ ra tay, bởi Lăng Phong trong lòng nàng đã vượt qua chính bản thân nàng rồi!
Lúc này, Chân Dương Tử trên khoái mã cơ mặt giật giật một chút, mắt thấy khoảng cách giữa hắn và Lăng Phong rất mau được rút ngắn, giờ phút này chỉ còn lại không tới năm mươi trượng, nếu tiếp tục lao tới, hậu quả chỉ có một, đó là khi ngựa tới gần tường sẽ nhảy qua dịch trạm.
Trên bãi đất rộng rãi bên ngoài dịch trạm , Chân Dương Tử đã ghì ngựa lại, chỉ nghe hắn cao giọng nói:
- Lăng Phong ngươi muốn chết, Chân Dương Tử ta hôm nay không giết được ngươi, thề không bỏ qua!"
- Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!" Lăng Phong lạnh lùng cười, rồi đột nhiên phi thân hạ xuống trước ngựa của Chân Dương Tử một trượng. Lúc này hắn đứng trên mặt đất, cổ tay cầm trường kiếm rung lên, không biết Lăng Phong đã làm thế nào, chỉ thấy tại chỗ trường kiếm chỉ vào, nổi lên một trận ba động, bắt đầu từ Lăng Phong tản ra xung quanh ba thước, mỗt một khối đất một mảnh đá đều bị thổi tung bay lên, tựa như cuồng phong sóng gợn, hướng mã đội đang phi nước đại đánh tới.
Gạch lát cuộn lên cuồn cuộn như sóng lớn , bất ngờ nổ tung…
Loại tình hình quỷ dị này, nhất là sư nương ở trong dịch trạm, Bạch Quân Nghi thấy vô cùng rõ ràng, nhất thời toàn thân nổi da gà, tự giác chính mình đang ở trong hoàn cảnh quỷ mị trải rộng, trên đường phố trong Hoa m Huyện những viên gạch lát hình chữ nhật, mỗi khối ước chừng hai thước, rộng hai thước, một loạt rải năm khối,mỗi khối ước chừng mười lăm mười sáu cân, lúc này đồng loạt bay lên, mang theo đó là bụi đá bắn lên, dưới ánh nắng mặt trời, không ngừng loé ra quang mang, khiến cho người xem có một cảm giác quỷ dị.
Loại dị tượng làm người kinh ngạc này, không chỉ khiến sư nương Bạch Quân Nghi cảm thấy giật mình, mà ngay cả đệ tử Điểm Thương sơn cũng cảm thấy ly kỳ quái đản, nhất là Chân Dương Tử càng cảm thấy kinh hãi vạn phần. Hắn cảm thấy da đầu tê dại một trận, bởi vì hắn không tin Lăng Phong chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại có được nội công tu vi tinh túy như vậy. Trong lúc kinh hoảng hắn nhìn thấy một khối đá bật lên, nếu muốn lui ngựa lại, thì đã không kịp rồi.
Chân Dương Tử thấy không lùi lại được, liền hướng sang một gã đệ tử bên phải bắt chuyện:
- Minh Tùng, chúng ta lên!"
Lời vừa thốt ra, hắn lập tức đằng thân bay vọt lên, người ở trên không trung, liền rút Đại Hoàn Đao sau lưng ra, một chiêu 'Phá Phong Trảm Vân', bổ ra mười bảy đao, nổi lên một mảnh đao ảnh, bổ tới tảng đá đang bay đến.
Trong lúc Chân Dương Tử xuất đao, nhị đệ tử Minh Tùng bên cạnh hắn cũng rút khoái đao hiệp trợ. Hắn từ trên lưng ngựa vọt tới, sử xuất Điểm Thương sơn Trấn phái đao pháp, một chiêu 'Huyết Nhiễm Cửu Châu', xuất ra một đạo đao võng, chắn tại trước người.
Song đao tề phát, hàng loạt thanh âm vang lên như tiếng pháo, hơn hai mươi khối đá bay lên, ngoài mấy con ngựa ra, toàn bộ đều bị bổ nát, mảnh đá bắn ra bốn xung quanh, đại bộ phận đều bắn lên các cửa hàng hoặc trên tường hai bên ngã tư, một bộ phận nhỏ bay về phía Lăng Phong.
Sư nương lúc này nhận ra Minh Tùng là đệ tử thân truyền của Chân Dương Tử, trên giang hồ đồn đại thiên phú võ công còn trên cả Ngô Chinh, mắt thấy hai sư đồ bọn họ hợp lực không ngờ lại phát ra uy lực như vậy, thấy đá vụn bay nhanh tới, đập lên tường cùng cánh cửa, phát ra thanh âm lớn, e rằng Lăng Phong sẽ bị ám toán, thân hình nàng hơi động, chuẩn bị xông ra trợ giúp một chút lực. Chính lúc nàng chuẩn bị động thủ, liền bị một người kéo lại, người nọ dùng sức ôm lấy eo nàng, không cho nàng chạy ra.
Sư nương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tạ Lâm Lan đang gắt gao ôm mình, không nhịn được tức giận nói:
- Lâm Lan, ngươi làm gì vậy? Mau buông tay a!"

Tạ Lâm Lan nói:
- Sư đệ phân phó, không cho chúng ta ra, sư nương, người ngàn vạn lần đừng tự chủ trương, tránh làm cho sư đệ phân tâm. Ta đã thấy qua võ công của sư đệ, chàng có thể ứng phó được!"
Sư nương ánh mắt chợt loé, do dự nói:
- Nhưng mà…"
Nàng chưa nói xong, theo ánh mắt di động, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một màn kỳ cảnh, bởi nàng thấy vô số mảnh đá đang bắn tới trước người Lăng Phong một đoạn không xa, toàn bộ tựa hồ gặp phải một bức tường vô hình, chẳng những không cách nào tiến thêm, mà còn dừng lại trước người Lăng Phong một thước, lộ ra vẻ vô cùng huyền bí.
Sư nương hít một hơi, thì thào lẩm bẩm nói:
- Đây là công phu gì? Hình như giống Biến Hí Pháp. Hoa Sơn chúng ta khi nào lại có loại võ công sắc bén như vậy?"
Khối đá vụn này bởi từ cực động biến thành cực tĩnh, theo mấy tẳng đá bắn trúng mấy con tuấn mã, khiến mấy con ngựa phát ra trận trận tiếng ngựa hí thê lương, mà mấy đệ tử đang cầm đao này cũng bởi vì đang phi nước đại mà hãm lại không kịp, bị vướng vào ngựa, người ngã ngựa đổ, hình thành một trận hỗn loạn lớn.
Minh Tùng ỷ vào đao pháp sắc bén, tinh thông kị thuật, bố trí một tầng đao võng, không chỉ chém thạch bản trước mặt, mà còn thúc ngựa chạy nhanh về phía về phía Lăng Phong trước mặt.
Khối đá vụn này ngưng tụ trước người Lăng Phong, mặc dù khiến cho Minh Tùng cả kinh trong lòng, nhưng với tâm chí kiên định do luyện đao nhiều năm, hắn tin tưởng đó chỉ là một loại yêu pháp tà đạo, chỉ nhằm che mắt người khác, chỉ cần mình tâm vững như sắt đá, đao xuất vô tình, nhất định sẽ phá tan yêu pháp, chém giết yêu nhân.
Do vậy Minh Tùng vẫn một người một ngựa tiến về phía Lăng Phong, nhanh chóng nghiêng khoái đao của mình chém ra, liền dùng chiêu thứ ba mươi lăm trong Điểm Thương sơn đao pháp "
Hoành Đao Lập Mã", ngưng tụ toàn thân công lực, theo ánh đao chớp động, một phiến đao khí lạnh lẽo xuất ra, chém về phía Lăng Phong.
Với một chiêu này, Minh Tùng cảm thấy hai mươi năm qua mình luyện đao chưa bao giờ lại sướng khoái như thế, một chiêu này không chỉ đao ý phát huy đầy đủ, hơn nữa với tốc độ khoái mã cực nhanh mà vẫn có thể xuất ra đao khí như vậy, loại tình huống này trước kia hắn chưa bao giờ cảm nhận được, cho nên hắn cảm giác được mộ cỗ hào khí can vân, hét lớn một tiếng:
- Lăng Phong, để mạng lại đi!"

Theo tiếng hét lớn, hắn nhanh chóng dùng khoái đao chém lên đám đá vụn đang lơ lửng trước người Lăng Phong, chỉ nghe 'xuy' một tiếng, đám đá vụn đã bị đao khí bổ tới, tất cả đều rớt xuống đất, đao thế nhanh như chớp, chém xuống đầu Lăng Phong.
Y theo ý tưởng của Minh Tùng, một đao không gì phá nổi đó do mình phát ra, khi phá yêu pháp của Lăng Phong xong , theo vận hành của đao thế lập tức sẽ chém đầu Lăng Phong xuống, ai biết được đao khí vừa phát ra, đã thấy Lăng Phong chậm rãi đưa trường kiếm giơ lên, lực thế nhất thời tiêu biến, nhất thời như bổ lên một khối đá lạnh lẽo ngàn cân, lực phản chấn làm cho cổ tay hắn tê dại, đao khí sắc bén lập tức tiêu biến.
Minh Tùng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy tả chưởng Lăng Phong đánh sang ngang, vỗ một chưởng lên tuấn mã, Minh Tùng ngay lập tức nghe thấy con ngựa đang cưỡi phát ra một tiếng hí bi thảm, tiếp đó con ngựa nhảy dựng.
Bởi vì ngựa nhảy dựng lên, Minh Tùng hai chân đặt trên cương ngựa, trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát ra, cho nên người lẫn ngựa đều dựng lên, lui về phía sau, có vẻ vô cùng quỷ dị và tức cười, đợi khi Minh Tùng rút hai chân ra khỏi cái bàn đạp của ngựa ,thì con ngựa đã bay ra ngoài cả trượng rồi ngã ra. Thiếu chút nữa đã đè lên hắn, hắn đứng lên có vẻ chật vật không chịu nổi, liền thấy sư phụ hắn Chân Dương Tử đang hoành đao ngang ngực, chậm rãi đi về phía Lăng Phong.
Toàn trường đều hoàn toàn tĩnh lặng, áp lực khiến mọi người trong hiện trường đều không thở nổi, tràn ngập khí tức tử vong.
Chân Dương Tử suất lĩnh gần trăm đệ tự đối mặt với Lăng Phong, nhưng lại không chiếm được chút tiện nghi nào, võ lâm cao thủ trên giang hồ đều vây xem tại đây.
Một người là Chân Dương Tử chưởng môn Điểm Thương sơn thành danh hơn hai mươi năm, một người là Hoa Sơn thiếu hiệp mười sáu tuổi lần đầu tiên bước chân vào giang hồ, tại Hoa m Huyện thành, xảy ra một trận chiến kinh thiên địa quỷ khốc thần sầu trong lịch sử giang hồ. Trận chiến này sẽ được ghi lại trong sử sách của võ lâm, để đời sau được biết đến.
Đây cũng là trận chiến võ lâm đầu tiên trên ý nghĩa của Lăng Phong, cũng là cuộc chiến thành danh! Đối mặt với khí thế bức nhân của Chân Dương Tử, trong lòng Lăng Phong phát sinh dục vọng cầu sinh. Vì vậy một hồi đại chiến là không thể tránh khỏi.