Kiều Kiều Sư Nương

Chương 51: Thiếu niên anh hùng




Lăng Phong khinh miệt cười, liếc nhìn phía sau, không chút sợ hãi nói:
- Sư tỷ, người cứ đứng ở bên xem, với bọn vô lại chỉ biết động tay chân này, chỉ mình ta là đủ."
Đàm Uyển Phượng nhìn Lăng Phong, trong lòng cũng muốn xem võ công của Lăng Phong rốt cuộc là như thế nào, vì vậy lùi sang một bên.
- Tiểu tử thối muốn chết ..." Trong đám người Điểm Thương Sơn đột nhiên nhảy ra một đại hán, hai mắt tóe hung quang, sắc mặt vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Lăng Phong, với bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Ai chết thì còn chưa biết." Lăng Phong trợn mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Tên đại hán kia bị chọc giận, đột nhiên hét lớn một tiếng. "Keng!" Tiếng rút loan đao vang lên, một đao liền hướng Lăng Phong đánh tới, đao phong vù vù, đao thế cực kỳ sắc bén.
- A!" Đàm Uyển Phượng đứng bên hai nữ đệ tử thấy thế sợ hãi tái mặt, thét lên một tiếng chói tai. Điểm Thương Sơn đao pháp không phải tầm thường, đại hán này có thể chém ra một chiêu như vậy, có thể thấy được chí ít cũng có hai chục năm rèn luyện rồi, ở Điểm Thương Sơn hẳn là một nhân vật có danh tiếng.
Chỉ tiếc là hôm nay hắn lại gặp phải Lăng Phong.
Lăng Phong cười lạnh một tiếng, trong lòng dã có dự tính, khinh thân nhảy lên, tay không vung lên cản loan đao lại.
Toàn trường kinh hãi, ngay cả Đàm Uyển Phượng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Tay không đấu với đao sắc, người có đảm lược như vậy đúng là một thiếu niên anh hùng.
Đao đã nhanh.
Quyền còn nhanh hơn.
Như chớp lóe lên.
Loan đao chưa đến.
Nắm tay của Lăng Phong đã mạnh mẽ đánh vào cằm đại hán cầm đao. "Bốp!" Một tiếng vang thật lớn, đại hán nọ mồm đã phun máu tươi, cả người bay thẳng ra ngoài.
- Rắc!" Lại một tiếng nữa vang lên, chính là tiếng xương gãy vụn của đại hán nọ. Hắn chỉ kịp hét lớn một tiếng thảm thiết rồi ngất đi.
Lăng Phong tiện tay đoạt lấy thanh đao mà đại hán vừa đánh rơi, cắm ngập xuống mặt đất chỉ còn trơ lại chiếc cán.
Chứng kiến một thiếu niên tuổi trẻ như vậy mà có công lực thâm hậu dường ấy, tất cả mọi người không khỏi khiếp sợ.
- A! Tam sư huynh…" Đám đệ tử Điểm Thương Sơn cùng thét lên sợ hãi.
Lúc này đại hán kia đã hôn mê, nhưng nếu không phải là Lăng Phong đã hạ thủ lưu tình thì giờ phút này hắn đã đi gặp diêm vương rồi.
Tới lúc này, các đệ tử Điểm Thương Sơn chẳng quản số đông, cùng nhau rút đao chỉ vào Lăng Phong.
Tô Xán lại càng tức giận, khuôn mặt biến dạng, hai mắt tóe hung quang, rút binh khí ra, thét lên:
- Tất cả mọi người! Tiến lên!" Rồi cầm binh khí đánh tới.
- Keng......" Lăng Phong lúc này đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ, huy động kiếm chiêu một bên ngăn chặn số đông vây công rồi lập tức hét lớn một tiếng, nắm tay kia mạnh mẽ đánh vào lợi khí sắc bén trong tay Tô Xán.
- Sư đệ! Vạn lần không thể giết người!" Đàm Uyển Phượng đứng bên cảm nhận được sát khí trên người Lăng Phong, sợ rằng hắn sẽ giết người tạo ra sai lầm không thể sửa chữa được, không khỏi sợ hãi kêu lên.
Tô Xán thường ngày cũng luyện được chút ít võ công, thấy Lăng Phong lúc này bị thủ hạ của mình vây công lại còn tay không nghênh đón trường kiếm của mình, thầm nghĩ tiểu tử này phải chịu chết, liền vận công lực toàn thân trường kiếm đâm thẳng tới.
Nhưng chính là hắn đã sai lầm.
Quyền kiếm rốt cuộc chạm nhau, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, trường kiếm trong tay Tô Xán đã bị chấn gãy thành từng mảnh nhỏ.
Tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết tựa như heo bị chọc tiết vang lên. Cả cánh tay của Tô Xán từ bàn tay, cổ tay, cánh tay lên đến tận đầu vai đều bị một quyền của Lăng Phong chấn nát toàn bộ.
Nửa người tàn phế.
Lăng Phong cũng không lấy đi mạng hắn, nhưng thế này so với giết hắn còn khó chịu hơn.
- Sư đệ, đừng!" Đàm Uyển Phượng chứng kiến Lăng Phong xuống tay tàn nhẫn như thế không khỏi hét lên.
- A…" Tô Xán phát ra một loạt tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa, nằm trên mặt đất giãy dụa không ngừng.
Mấy đại hán còn lại đều thấy tim gan lạnh buốt, thét lên điên cuồng, hướng Lăng Phong ào ạt đánh tới. Khóe miệng Lăng Phong hiện lên một nụ cười lãnh khốc, hú lên một tiếng dài, như mãnh hổ xổng chuồng, nhảy vào đám địch nhân cận chiến. Chỉ thấy hai tay hắn liên tục biến hóa thành quyền, chưởng hoặc trảo.
Chỉ thấy quyền cước của Lăng Phong vù vù như gió, nhanh như chớp, đảo qua, một cây đại thụ bên ngã tư đường to như thân người đổ xuống "
rầm" một tiếng.
Thân đại thụ đã như thế, với thân người thì thế nào.
Không tới thời gian uống một chén trà, cuộc chiến đã kết thúc.
Không một người nào có thể tự đứng lên được, nếu quả như Lăng Phong không phải đã hạ thủ lưu tình thì nằm dưới đất lúc này đã không phải là thương binh mà đã là tử thi rồi.
Lăng Phong lạnh lùng nhìn đám đệ tử ô hợp của Điểm Thương sơn, nói:
- Về nói với chưởng môn các ngươi, ta là Lăng Phong. Nếu muốn báo thù ba ngày này ta đều ở huyện Hoa m chờ hắn."
Lúc này đám đệ tử Điểm Thương sơn nào còn dám lên tiếng, lập tức ôm đám đệ tử bị trọng thương chạy đi, chỉ hận hai chân không thể nhanh hơn được nữa.
- Ngươi, ngươi đã gây họa rồi biết không?" Đàm Uyển Phượng giận đến run người quay về phía Lăng Phong trách móc.
Ngược lại Lăng Phong lại rất bình tĩnh, nói:
- Xem ra ngày thường Tô Xán cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Cho hắn một bài học như thế, để hắn không dám lại đi hoành hành giang hồ."
Đàm Uyển Phượng cả giận nói:
- Ngươi không biết hắn là dưỡng tử của chưởng môn Điểm Thương sơn sao? Chúng ta vừa mới cùng Điểm Thương Sơn ầm ĩ, ngươi lại đổ thêm dầu vào lửa…"
Lăng Phong mặt không đổi sắc, cũng không thừa nhận sai lầm, khí phách nói:
- Nếu như sợ gây chuyện, sợ liên lụy đến Hoa Sơn mà không giương cao chính nghĩa thì gì là đạo nghĩa giang hồ? Còn cái gì là chính nghĩa? Ngay cả những việc hành hiệp trượng nghĩa tối thiểu cũng không dám làm thì phái Hoa Sơn chúng ta còn có thể uy phong được sao? Nếu sư phụ vì chuyện này mà sử lý ta thì ta tình nguyện không làm Hoa Sơn đệ tử nữa."
Tô Đình cùng Tần Túc đứng bên cạnh nghe được tuyên bố đầy khí phách của Lăng Phong, trong mắt không khỏi ánh lên sự ngưỡng mộ. Người tuổi trẻ tài cao, lại anh tuấn bất phàm như Lăng Phong, trên giang hồ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
- Ngươi…" Đàm Uyển Phượng không nghĩ đến Lăng Phong lại xúc động như thế, lại càng không nghĩ đến hắn dùng lời như vậy để trách cứ mình.
Lăng Phong nói rành rọt từng tiếng:
- Ta - Không - Có - Sai". Nói rồi quay người bỏ đi.
Đàm Uyển Phượng khôi phục tinh thần liền hỏi:
- Sư đệ, ngươi muốn đi đâu?"
Lăng Phong nói:
- Ta đang đói, đi tìm chỗ ăn." Nói rồi, không để ý đến Đàm Uyển Phượng, chuyển thân quay đi.
Đàm Uyển Phượng sợ Lăng Phong gặp chuyện không hay, đành phải đi cùng hắn.
Huyện Hoa m tuy không nhỏ nhưng xảy ra chuyện lớn như việc Lăng Phong một mình đánh bại mười ba đệ tử Điểm Thương Sơn thì không nhiều lắm. Không bao lâu, chung quanh quán trà đã có người ngó ngó chỉ chỉ Lăng Phong nói cái gì đó nhưng chỉ dám đứng xa chứ không dám lại gần.
Dù là ai thì cũng không muốn gặp chuyện phiền toái. Đang trong lúc Lăng Phong suy nghĩ Điểm Thương Sơn sẽ phái người nào tới báo thù thì trong đám người truyền đến một trận âm thanh náo động. Tiếng vó ngựa từ xa, càng ngày càng vang dội.
Lăng Phong không nghĩ đối phương sẽ đến nhanh như vậy, ngay cả đến ăn cơm còn chưa kịp.
Quả nhiên, một đội đệ tử Điểm Thương Sơn vai đeo đao kiếm, cưỡi tuấn mã, sát khí đằng đằng từ cửa thành vọt đến. Bọn họ tới góc phố mà trước đó Lăng Phong vừa đả thương bọn Tô Xán. Nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, bọn chúng vừa kinh vừa tức giận. Kinh ngạc là bởi vì chúng không tin đây là chuyện chỉ một người có thể làm được, tức giận là vì người của phái Hoa Sơn ngang nhiên mang đến cho chưởng môn Điểm Thương sơn một nỗi nhục lớn, bây giờ một tiểu tử chưa hết hơi sữa của Hoa Sơn phái lại đả bại đến mười ba đệ tử Điểm Thương sơn, quả là không coi Điểm Thương sơn ra gì.
Chân Dương Tử của Điểm Thương sơn nhận được tin báo do bồ câu mang về, thì vô cùng tức giận, hạ lệnh cho đại đệ tử của mình là Ngô Chinh lập tức dẫn người đi bắt Lăng Phong, cho dù không bắt được thì cũng phải tìm hiểu rõ ngọn ngành, Điểm Thương sơn đâu có thể liên tiếp bị Hoa Sơn sỉ nhục như thế được?
Lăng Phong tới trà lâu ăn cơm trưa, Đàm Uyển Phượng lo lắng, đương nhiên là đi theo. Vừa mới ăn được một miếng, đã thấy Ngô Chinh dẫn các đệ tử của Điểm Thương Sơn đến tìm Lăng Phong ở trà lâu. Vì Lăng Phong rất anh tuấn còn Đàm Uyển Phượng rất xinh đẹp nên Ngô Chinh không cần phải hỏi cũng nhận ra bọn họ ngay lập tức.
Ngô Chinh xuống ngựa dẫn theo tám người đi sát phía sau. Còn các đệ tử khác cũng lục tục xuống ngựa.
Người huyện Hoa m dù sao cũng đã quen với cảnh giang hồ phân tranh, vừa nhìn thấy bộ dạng này đã biết sắp có chiến sự, thấy Điểm Thương Sơn mấy chục người khí thế hung hăng, muốn bỏ đi cũng không kịp. Ngô Chinh vào trà lâu, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Lăng Phong, còn cách khoảng một trượng thì dừng lại.
Ngô Chinh khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài so với Tô Xán thì anh tuấn uy vũ hơn nhiều. Hắn nhìn Lăng Phong đánh giá một hồi sau đó mới mở miệng hỏi:
- Xin hỏi các hạ, đệ tử Hoa Sơn và Điểm Thương Sơn có cừu oán gì không?
Ngô Chinh nhìn ra Lăng Phong thâm tàng bất lộ, hơn nữa bên cạnh còn có Hoa Sơn Ngọc phượng Đàm Uyển Phượng, lại còn vì nơi đây là địa bàn của Hoa Sơn nên không như Tô Xán, hắn thận trọng không làm khó dễ ngay, đương nhiên cũng là vì vừa rồi Lăng Phong thể hiện công phu quá kinh người.
Lăng Phong lạnh lùng nói:
- Trước đây thì không có gì, có điều bọn họ dám đùa giỡn sư tỷ của ta, vì vậy nên ta mới động thủ." Lăng Phong vừa nói, đám đệ tử của Điểm Thương Sơn không khỏi đưa ánh mắt chuyển qua Đàm Uyển Phượng.
Khi thấy dung mạo của Đàm Uyển Phượng, Ngô Chinh nhất thời không khỏi thất thần, cuối cùng còn chút định lực nên cũng miễn cưỡng tỉnh lại, chỉ là mấy người đi theo không được như vậy, nhìn Đàm Uyển Phượng thiếu điều muốn nhỏ hết nước dãi ra, quả nhiên là cực kỳ mất mặt. Kỳ thật, cũng khó có thể trách bọn chúng, Đàm Uyển Phượng vốn là quốc sắc thiên hương, trong chốn nhân gian khó gặp, là nam nhân đều khó tránh khỏi có chút phản ứng.
Người Điểm Thương Sơn vốn là đến để hỏi tội, báo thù, Ngô Chinh không ngờ thủ hạ của mình lại thể hiện yếu kém như vậy, tức giận hừ lạnh một tiếng, khiến đám đệ tử Điểm Thương Sơn hoàn hồn trở lại, nhưng Ngô Chinh cũng tranh thủ liếc trộm Đàm Uyển Phượng một cái. Thật ra thì làm sao Ngô Chinh lại không khỏi tơ tưởng đến vưu vật của nhân gian ngay trước mặt. Chỉ là vì mỹ nhân này không dễ đụng vào, nếu không thì làm sao Tô Xán lại biến thành tàn phế như vậy?
Ngô Chinh cao giọng hướng Lăng Phong nói:
- Vị thiếu hiệp này, Điểm Thương Sơn ta đối với ngươi cũng rất khách khí, ngươi cũng nên phân biệt tốt xấu. Đả thương nhi tử Tô Xán của chưởng môn và các đệ tử khác có phải là ngươi hay không? Nói!"
Mấy lời này nói ra cũng khá mạnh mẽ, chỉ có điều Lăng Phong vẫn không quan tâm, chậm rãi nhấp một ngụm trà, liếc hắn một cái rồi uể oải nói:
- Nhi tử Tô Xán của Điểm Thương Sơn chưởng môn là ai ta chưa có nghe nói qua. Điểm Thương Sơn ta cũng … chưa có nghe qua. Xin hỏi có phải là người chuyên môn khi phụ người nhược tiểu, xưng vương với bình dân bách tính, là kẻ vô dụng như vậy phải không?"
Điểm Thương Sơn bị vũ nhục như thế, Ngô Chinh cũng không còn kiên nhẫn được nữa. "Láo toét! Tiểu tử! Điểm Thương Sơn ta là người tận tình tận nghĩa. Trước đây Hoa Sơn các ngươi khi dễ sư nương ta, rồi sau đó làm nhục nhi tử của chưởng môn ta. Hôm nay ta không thể tha cho ngươi được. Mau khai tên ra, tránh cho sau này không có ai nhặt xác cho ngươi."
Câu trả lời của Lăng Phong là một nụ cười khinh miệt. "Giết ta ư? Các ngươi biết rõ Tô Xán kia cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, thường ngày làm chuyện xấu, các ngươi lại không ước thúc. Hôm nay ta vì dân trừ hại, các ngươi còn đòi báo thù, đủ thấy Điểm Thương Sơn cũng không xứng đáng với chữ danh môn chính phái. Cũng được, bổn thiếu gia sẽ giáo huấn các ngươi." Lời vừa dứt, chỉ thấy thân ảnh nhoáng lên một cái rồi lại trở về chỗ ngồi, thế nhưng hai người theo sát phía sau Ngô Chinh lại đột nhiên bay vèo ra ngoài.
- Bình bình…" Hai tên tùy tùng bị bay ra sau có đến hơn ba trượng, rơi xuống bàn ghế làm hỏng không ít, xuống đến mặt đất mới kêu được mấy tiếng "ối chao ối chao…" Trái lại, Lăng Phong vẫn ung dung uống trà, trông vô cùng nhàn nhã.
Võ công như thế, Ngô Chinh chưa từng gặp qua, tức thì há mồm hít vào một hơi, trong tâm nổi lên một nỗi bất an, thầm nghĩ mình cơ hồ đã chạm trán với diêm vương rồi.
Lúc Ngô Chinh trong lòng lo sợ thì Lăng Phong cười lạnh, Đàm Uyển Phượng lau mồ hôi, còn Tô Đình cùng Tần Túc nhìn Lăng Phong vô cùng kính ngưỡng.
Giang hồ, trước giờ vẫn là nơi anh hùng xuất thiếu niên. Chỉ cần người có đủ bản lãnh thì danh dự, tiền bạc, nữ nhân đều dễ như trở bàn tay.