Kiều Kiều Sư Nương

Chương 326: Hoa Sơn xuống dốc




Lục Thừa Thiên nhìn thấy Nam Cung Vân có chút lo sợ đi lên đài, hắn nhẹ nhàng thu kiếm về, sau đó đột nhiên đâm kiếm ra, một chiêu Phi Long Tại Thiên mạnh mẽ đánh về phía Nam Cung Vân. Nam Cung Vân có chút luống cuống, nàng không kịp chuẩn bị nên không thể làm gì khác là đưa kiếm ngạnh kháng, đồng thời hai chân liên tục lùi lại.
Lục Thừa Thiên được thế lấn tới, kình phong không ngừng quét tới Nam Cung Vân làm cho nàng trong thời gian ngắn chỉ có thể vận toàn lực chống đỡ.
Thấy một màn này, Lăng Phong thầm mắng trong lòng. Võ công của Lục Thừa Thiên không tiến triển nhiều lắm so với một năm trước, nếu hắn muốn lọt vào năm thứ hạng đầu thì chỉ là vọng tưởng. Lúc này Nam Cung Vân mặc dù có chút luống cuống nhưng xét về võ công hay là nội lực thì nàng đều hơn hắn rất nhiều, thế thủ cũng có phần chặt chẽ nên bốn vị bình phán viên cũng không gõ chuông bắt thua.
Trong nháy mắt hai người đã giao thủ hơn hai mươi chiêu, Nam Cung Van rốt cuộc cũng dần lấy lại thế trận, kiếm pháp uy lực từ từ được hiển lộ làm cho Lục Thừa Thiên cũng không dám ép thế như trước. Tây Môn Đình Đình thấy thế lớn tiếng hoan hô cổ vũ, Lăng Phong nhìn lên trên đài một chút rồi nghiêng đầu hỏi Tần Thục Phân: "Thục Phân, Vân nhi đang dùng Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp sao?"
Tần Thục Phân nhìn lên lôi đài một chút rồi gật đầu nói: "Ừm, thật là không tệ, có điều Vân nhi còn thiếu nhiều kinh nghiệm, nếu lần sau gặp lại, dám chắc Lục Thừa Thiên không đỡ nổi mười chiêu!"
Lăng Phong, Tần Thục Phân, Mộ Dung Thanh Thanh, Tây Môn Đình Đình cùng Đường Tư Tư mọi người cho dù đang đối dịch cũng sẽ không luống cuống như thế, nhưng lúc này ngồi bên dưới lại còn khẩn trương hơn cả Nam Cung Vân. Họ lo lắng Nam Cung Vân mặc dù thực lực cao hơn đối thủ nhưng sẽ phải thua vì áp lực, như vậy sẽ vô cùng tiếc nuối. Nếu nói hiện tại người mà không lo lắng gì thì chỉ có Chiêu Dương công chúa. Nàng vốn là đến xem náo nhiệt, cũng không hiểu nhiều về võ công, nàng chỉ thấy trên lôi đài bóng người bóng kiếm thay nhau phiêu động trông rất đẹp mắt nên liên tục vỗ tay ủng hộ mà thôi.
Lăng Phong nhiều lần muốn bịt miệng nàng lại, nhưng nghĩ đến việc nàng không biết võ công nên đành thôi. Sau ba mươi chiêu nữa, Nam Cung Vân quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nàng dần dần phản kích, kiếm quang không ngừng đánh về phía đối thủ, uy thế đại tăng.
Chỉ thấy Lục Thừa Thiên lúc này lại có chút luống cuống tay chân, nếu không phải lúc trước Nam Cung Vân khí thế yếu làm cho hắn có phần khinh thường thì hắn vẫn còn có cơ hội thủ thắng.
Mọi người thấy vậy lúc này mới yên lòng, Tần Thục Phân có chút lớn tiếng nói: "Đây là Nam Cung thế gia – Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp!"
Chiêu Dương công chúa thấy vậy cũng chen vào cười nói: "Công phu của Vân tỷ thật là tốt, hơn nữa tư thái lại ưu mỹ, không nghĩ tới luyện võ lại đẹp như vậy! Oa, Vân tỷ vừa ra chiêu thật khiến người ta khó lòng phòng bị!"
Mọi người ngồi dưới thấy Nam Cung Vân đã trấn định lại, nhất thời tảng đá trong lòng cũng nhẹ đi. Lăng Phong nhìn Chiêu Dương công chúa cười gian nói: "Công chúa, nàng có phải hay không cũng muốn tập võ? Hay là ta giúp nàng luyện một chút?"
"Thật sao?"
Chiêu Dương công chúa nghe thế hứng thú nói: "A, tướng công chàng giúp ta đi, ta muốn luyện võ mà!"
Lăng Phong nghe thế cười ha hả: "Vậy nàng buổi tối phải ngoan ngoãn, tắm rửa sạch sẽ."
"Sao? Tướng công, thân thể của ta không sạch sẽ sao?"
Chiêu Dương công chúa khó hiểu nói: "Ta mỗi buổi đều tắm mà, mà tại sao buổi tối lại phải ngoan ngoãn nữa?"
Tây Môn Đình Đình nghe thế cười lên khanh khách, Tần Thục Phân thì xì một tiếng khinh miệt nhưng thần sắc lại vô cùng vui vẻ. Đường Tư Tư che miệng cười nói: "Công chúa, ngươi không biết là tướng công muốn cùng ngươi tiến hành Tiêu Dao Ngự Nữ song tu sao?"
"Tướng công nha, chàng thật là xấu, chỉ biết khi dễ người khác thôi."
Chiêu Dương công chúa vừa dẩu cái miệng nhỏ lên nói, vừa nhìn chằm chằm vào từng chiêu thức của Nam Cung Vân. Dù sao người đang trên đài cũng là Nam Cung Vân nên tứ đại thế gia cũng không vui vẻ cười đùa mà đang chuyên chú cuộc tỷ thí!
Nhìn thấy Nam Cung Vân đang dần giành thế thượng phong, Lục Thừa Thiên liền biến đổi kiếm chiêu, kiếm pháp có phần ảo diệu hơn cả bộ kiếm pháp thường thấy của hắn. Mặc dù kiếm pháp của hắn phát huy có hạn, nhiều chỗ còn sơ sót nhưng chỉ cần người có thực lực liền có thể nhìn ra sư khác biệt. Mỗi lần hắn huy kiếm, kình phong xung quanh không ngừng gào thét làm cho mọi người cảm thấy huyết mạch của bản thân căng phồng lên, vô cùng khẩn trương. Người xem nhất thời đồng loạt vỗ tay khen ngợi, nhưng theo như cái nhìn của những cao thủ thì bộ kiếm pháp này hình như không phải bắt nguồn từ Hoa Sơn.
Nam Cung Vân thấy tình thế chợt biến đổi liền không ham tấn công mà tạm thời hồi kiếm về thủ thế. Lăng Phong lúc này đang nhìn chằm chằm vào kiếm pháp của Lục Thừa Thiên, hắn xác định chưa từng gặp qua bộ kiếm pháp này liền quay sang Tần Thục Phân nói: "Thục Phân, nàng có nhận biết được bộ kiếm pháp này không? Hình như đây không phải kiếm pháp của Hoa Sơn!"
Tần Thục Phân lắc lắc đầu, nhíu mày nói: "Ngay cả chàng cũng không biết thì làm sao thiếp gặp qua nó được đây!"
Bên dưới lôi đài, nhân sĩ giang hồ vẫn có chút u mê, vốn tưởng cuộc tranh tài này sẽ nghiêng hẳn về một phía, chỉ thầm mong Lục Thừa Thiên biết hạ thủ lưu tình, không làm cho mỹ nữ thua quá khó coi là được. Nhưng không nghĩ chỉ sao năm mươi chiêu thì người chiếm thượng phong lại là Nam Cung Vân. Mọi người không thể không vỗ tay hoan hô, vì nói gì thì nói, dù gì trên đài cũng là thiên hạ đệ tam mỹ nhân đang tỷ võ, hơn nữa lại là lấy yếu thắng mạnh?
Con người trời sanh thì đã thích việc lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều rồi, có thể nói là một sở thích truyền thống của nhân sĩ giang hồ. Bởi vì trong chốn giang hồ cũng rất nhiều người được xem như người yếu, bọn họ nằm mơ cũng hy vọng có thể hơn người khác, có thể khiêu chiến những kẻ uy thế hơn mình. Nếu chính mình không thể thực hiện được thì họ sẽ ký thác vào một người khác có thể thay họ làm điều đó. Xem người đó đang thực hiện giấc mơ của họ còn kích động hơn việc chính họ đang làm điều đó.
Có lẽ qua một hồi đại chiến này, cho dù Nam Cung Vân thắng hay bại thì nàng cũng sẽ trở thành mỹ nhân được chú ý nhiều nhất, thậm chí có thể vượt qua cả Đàm Uyển Phượng mà ngang hàng với thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Tĩnh Du!
Lục Thừa Thiên lúc này đang không ngừng biến đổi kiếm pháp, mỗi khi trở về Hoa Sơn kiếm pháp mà bị Nam Cung Vân áp chế thì hắn liền dùng bộ kiếm pháp tinh diệu kia ngăn cản. Theo Lăng Phong thấy thì Nam Cung Vân khó lòng mà phá vỡ được sự phòng ngự của Lục Thừa Thiên.
Nam Cung Vân không nôn nóng, trái lại vô cùng bình tĩnh, nàng bình tĩnh đến dị thường. Trong lòng nàng vô cùng tức giận, mỗi chiêu kiếm đều nhanh, mạnh như điện.
"Bài Sơn Đảo Hải!"
"Tới hay lắm!"
Lục Thừa Thiên đắc ý cười nói. Hắn đã thăm dò chiêu thức của Nam Cung Vân, chiêu thức nàng vừa đánh cũng được hắn định liệu từ trước.
"Xem ta phá đây!" Lục Thừa Thiên vừa nói vừa tung người nhảy lên.
"Độc Phách Hoa Sơn!" Lục Thừa Thiên hét lớn một tiếng, cả người từ trên trời giáng xuống, trường kiếm chém thẳng vào Nam Cung Vân.
"A….." Dưới lôi đài, chúng nữ trở nên vô cùng kinh hãi, Tây Môn Đình Đình sợ hãi ôm chặt cánh tay của Lăng Phong, móng tay như muốn đâm vào da thịt hắn!
"Không….." Nam Cung Tình thấy thế cũng hô lớn như sợ tỷ tỷ mình gặp chuyện không may. Toàn trường lúc này, người duy nhất trấn định chắc chỉ có Lăng Phong, bởi vì hắn là người biết rõ nhất thực lực của Lục Thừa Thiên và Nam Cung Vân. Chỉ thấy trên đài, Nam Cung Vân nhất thời kinh hãi, nàng vội vàng xoay eo lách sang một bên, may mắn thoát được một chiêu Độc Phách Hoa Sơn của Lục Thừa Thiên. Đồng thời chân phải của nàng nhanh chóng đưa lên, mạnh mẽ đá vào lồng ngực của Lục Thừa Thiên.
Lục Thừa Thiên vốn cho rằng sẽ nắm chắc phần thắng, không nghĩ tới Nam Cung Vân lại biến chiêu nhanh như vậy, đây thật sự vượt qua dự tính của hắn. Hắn vô cùng cả kinh, thân thể nhanh chúng lộn về phía sau, bằng một chiêu Yến Tử Phiên Thân mà chật vật thoái khỏi một cước trí mạng của Nam Cung Vân.
Đám người Tây Môn Đình Đình ở phía dưới đang chăm chú theo dõi lúc này mới thở dài, các nàng sớm đã lo sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Nam Cung Tình thì dùng hai tay siết chặt tà áo, run rẩy nhìn lên đài.
Lúc này Nam Cung Vân nhìn thấy tình thế thuận lợi liền tung mình lên không, trường kiếm giơ cao, lấy thế như lôi đình vạn quân chém xuống Lục Thừa Thiên vừa ngã trên mặt đất.
"Đương….." Lục Thừa Thiên lúc này chỉ còn biết vận mười thành công lực để đỡ nhát kiếm này của Nam Cung Vân. Hắn vốn là muốn đón đỡ một kiếm này, sau đó dùng nội lực đem nàng đánh ngã rồi lấy thế thượng phong mà chém xuống, chắc chắn sẽ giành phần thắng. Nhưng suy nghĩ và làm chính là hai việc vô cùng khác nhau, hai thanh kiếm vô chạm trong nháy mắt liền phát ra kiếm quang chói mắt, sau đó mọi người liền thấy một cảnh bất khả tư nghị!
Lục Thừa Thiên đưa kiếm đón lấy kiếm của Nam Cung Vân lại bị nàng thuận thế dùng trường kiếm chém đứt. Trường kiếm trong tay nàng theo đà chém thẳng xuống mi tâm của Lục Thừa Thiên, sau đó đột ngột dừng lại cách mi tâm hắn mtộ phân. Lúc này thắng bại đã phân!
Có điều, có một việc so với thất bại của Lục Thừa Thiên càng làm phái Hoa Sơn không thể ngẩng đầu chính là, trường kiếm bị gãy của hắn không ngờ rơi xuống giữa hai chân hắn, chỉ kém nửa tấc là sẽ làm cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn! Tất nhiên sự việc này đã làm cho Lục Thừa Thiên sợ đến đi cả ra quần!
Đây không cần bàn cãi chắc chắn chính là việc mất mặt nhất ở đại hội võ lâm lần này. Đường đường là một nam tử hán, đứng thứ tư trong Bát đại anh hào, đại sư huynh của phái Hoa Sơn mà lại làm cho chuyện xấu hổ này, thật là làm cho người ta thất vọng a!
Mà người thất vọng nhất không ai khác chính là Đàm Uyển Phượng cùng chúng đệ tử của phái Hoa Sơn. Trong một khắc đó, đệ tử của phái Hoa Sơn tại đương trường không một ai dám ngẩng đầu, đây thật sự là một việc vô cùng sỉ nhục đối với phái Hoa Sơn. Thậm chí trong lịch sử của giang hồ từ trước đến nay cũng chưa từng có một việc đáng xấu hổ đến thế. Trên lôi đài tỷ võ dưới con mắt của vạn người, đại sư huynh của phái Hoa Sơn đánh thua, bị dọa đến tiểu cả ra quần. Việc này….thật khó có thể tưởng tượng Lục Thừa Thiên lại thảm bại đến mức này.
Qua một màn này, giang hồ sau đó không ngừng đồn đại, Lục Thừa Thiên của phái Hoa Sơn chẳng qua chỉ là Lục Đái Dầm mà thôi!
Lục Thừa Thiên mãi một lúc sau mới nhận ra mình đang thất thố. Đối mặt với ánh mắt giễu cợt của vạn người, hắn đột nhiên nắm lấy đoạn kiếm nhảy lên đâm về phía Nam Cung Vân.
Nếu đổi lại là một người bình thường, bị khuất nhục như thế nhất định sẽ lấy cái chết để rửa nhục. Nhưng là Lục Thừa Thiên lại vô cùng bệnh hoạn, hắn chỉ nghĩ đến cách báo thù, hắn muốn đem sự tức giận trong lòng phát tiết lên người Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân giành được chiến thắng vô cùng quang minh chính đại. Nàng lúc này đã thu hồi trường kiếm, quay người sang chào bốn bình giám viên, nàng không thể nào ngờ rằng Lục Thừa Thiên lại đột nhiên đánh lén mình.
Lục Thừa Thiên đương nhiên hiểu rõ hắn không phải đối thủ của nàng cho nên vận công lực toàn thân, cầm đoản kiếm đâm thẳng vào sau lưng Nam Cung Vân.
"Không được…..!"
Dưới lôi đài đột nhiên vang lên ba tiếng hô, nhất thời ba đạo nhân ảnh trong nháy mắt lao đến đoạn kiếm đang đâm về phía Nam Cung Vân.
"Đương!" Đoạn kiếm trong tay Lục Thừa Thiên một lần nữa lại bị đánh gãy. Có điều lần này hắn lại không còn may mắn nữa, đoạn kiếm gãy bị một luồng nội lực chấn bay, bắn ngược thẳng vào mi tâm của hắn.
"Xẹt!" Một thanh âm nhẹ vang lên, chỉ thấy thân thể Lục Thừa Thiên chậm rãi ngã xuống.
"A…" Nam Cung Vân nhất thời kêu lên thất thanh, nàng chính là không nghĩ tới việc giết người, nhưng Lục Thừa Thiên lại vẫn phải bỏ mạng. Lúc này ba đạo nhân ảnh mới hiện rõ trên lôi đài, đó không xa lạ chính là Lăng Phong, Vân Thanh sư thái và Đàm Uyển Phượng!
Ba người bọn họ vào lúc thấy Lục Thừa Thiên có mưu đồ đã nhanh chóng xuất thủ ngăn cản. Có điều do bản thân mỗi người đều không nghĩ tới lại có hai người khác cũng xuất thủ nên trong lúc sơ ý, ba luồng nội lực nhất thời đụng vào nhau. Ban đầu chủ ý của mỗi người chỉ là muốn đánh gãy đoạn kiếm của Lục Thừa Thiên, không nghĩ tới lại làm cho đoạn kiếm gãy đó bị nội công ba người chấn bay ngược, vô tình đâm thẳng vào mi tâm của hắn.
Đây thật sự là một việc ngoài ý muốn, mọi người tại đương trường đều minh bạch, nếu ba người Lăng Phong không ra tay cứu giúp thì người ngã xuống lúc này chính là Nam Cung Vân. Hơn nữa việc làm của Lục Thừa Thiên rõ ràng là trái với quy tắc của đại hội, ngược với đạo nghĩa giang hồ, cho nên cái chết của hắn chẳng khiến ai thấy tiếc hận, ngược lại mọi người dưới đài lại vì biểu hiện thực lực của Nam Cung Vân mà vỗ tay hoan hô.
Đối với người của phái Hoa Sơn mà nói, Lục Thừa Thiên gặp phải kết cục như vậy càng làm cho môn phái của họ khuất nhục thêm. Hắn mặc dù đã bị trừng phạt nhưng vết nhơ mà hắn gây ra cho Hoa Sơn vĩnh viễn sẽ không bao giờ rửa sạch.
Mà ngược lại, Nam Cung thế gia lại một lần nữa phô bày thực lực mạnh mẽ. Nếu như lúc trước Lăng Phong đóng vai Nam Cung Vũ phô diễn một thực lực vô cùng kinh khủng thì nay Nam Cung Vân lại lấy việc đánh bại Lục Thừa Thiên làm cho người ta càng kinh hãi hơn. Khi Lăng Phong đóng vai Nam Cung Vũ quật khởi thì mọi người cũng không quá sợ hãi thì nay, khi thấy biểu hiện của Nam Cung Vân trên lôi đài, mọi người mới ý thức được Nam Cung thế gia sớm đã là một nơi không nên trêu vào.
Lúc này, Đàm Uyển Phượng đang lặng nhìn Lục Thừa Thiên. Mặc dù nàng chưa từng có tình cảm đối với hắn, nhưng dù sao hắn cũng là đồng môn của nàng, hơn nữa hắn cũng đã theo đuổi nàng rất nhiều năm. Từng cảnh hai người ở Hoa Sơn cùng nhau vui vẻ luyện công như hiện ra trước mắt làm cho Đàm Uyển Phượng không kìm lòng được, hai hàng nước mắt nhất thời chảy xuống.
"Ta….xin lỗi." Lục Thừa Thiên khó khăn nói một câu cuối cùng rồi nhắm mắt, bên khóe miệng một dòng máu đỏ chảy ra, thân thể giãy dụa một cái rồi nằm im. Nếu nói Lục Thừa Thiên đã chết còn không bằng nói cả Hoa Sơn đều chết. Đây là lần đầu tiên đại hội võ lâm xuất hiện án mạng, điều này khiến cho quần hùng có phần rung động.
Phải biết rằng người chết chính là đại sư huynh của phái Hoa Sơn, một người vô cùng có tiếng tăm trong giang hồ. Mặc dù như thế, nhưng đại hội vẫn tiếp tục như cũ, có điều lấy sự việc vừa xảy ra giữa Nam Cung Vân cùng Lục Thừa Thiên làm mẫu khiến cho toàn trường có phần yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng khi đến Nam Cung Tình lên đài thì toàn trường lại một lần nữa náo động lên. Vì lần này, Nam Cung Tình sẽ tiếp bước Nam Cung Vân chính thức ghi tên mình vào lịch sử giang hồ!