Kiều Kiều Sư Nương

Chương 308: Hàng Châu tam mỹ




"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nam Cung thế gia Nhị công tử. Tuy nói là Nam Cung thế tử võ công cái thế, nhưng mà theo như văn không có hạng nhất mà võ thì không có hạng nhì. Hôm nay nơi đây chúng ta lấy văn để kết bạn chỉ e rằng thế tử còn thiếu một chút nữa!"
Trong đám đông có người không phục, đứng ra nói với Lăng Phong, Lăng Phong nhìn qua, tự nói với mình thì ra là tiểu tử này, tuy là chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cũng khí vũ hiên ngang, mày thanh mắt sáng, tuy rằng so với mình cũng còn thấp hơn một cái đầu, nhưng mà xem đến gương mặt lại so với mình có phần hơn một chút.
"Anh bạn trẻ, ý tứ của ngươi cho là ta chỉ là tên vũ phu, võ công lợi hại, mà cầm kỳ thư họa chẳng biết gi?" Lăng Phong khinh thường nói với gả tiểu tử.
" Không dám, tại hạ họ Lưu, tên chỉ có một chữ là Dương." Lưu Dương nâng chén rượu hướng Lăng Phong nói: " Nghe như trong lời của thế tử, dường như đối với cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú cũng có chổ nghiên cứu sao?"
Lăng Phong thấy hắn đáp lời mình, ha hả cười, đang muốn nói tự mình cái gì cũng chẳng hiểu, đột nhiên trong lòng vừa động: " Chưa dám nói nghiên cứu, chẳng qua trong đám giang hồ cỏ, ta coi như là văn võ song toàn?" " Hứ!" Phần lớn mọi người ngồi ở đây là giang hồ nhân sĩ, nghe Lăng Phong vừa nói như thế, trong lòng tự nhiên là không phục lắm.
Lăng Phong cũng không cần bọn họ nghĩ cái gì, lúc này ngửa đầu lên trời, dương dương đắc ý cười nói: " Tại hả không dám nói khoát, tuy là làm thơ thì không được hay lắm, chính là nếu bàn về từ (một loại văn vần), tại hạ nếu nhận thứ hai, chỉ sợ không có người nào dám nhận thứ nhất!"
Lời vừa nói ra, mọi người ở đó, liếc mắt với nhau, đối với lời nói ngông cuồng của Lăng Phong mà thầm khinh dể.
Lưu Dương đang khanh khách cười, nhịn lại mỉm cười nói với Lăng Phong: " Nếu như thế, xin mời các hạ ra tay làm một bài từ ở đây, để cho mọi người cùng bình luận, được không?"
Lăng Phong nhìn qua nhìn lại, thấy tất cả mọi người lộ ra vẻ đồng tình, lại có người âm thầm cười lén, đều đang chờ xem hắn làm trò hề, liền cười nói: " Việc này không khó. Bất quá, là thế nào cũng phải có một cái đầu bài chứ? Cuối cùng thì ta lấy cái gì làm đề tài , vịnh ra bài thi từ này đây?"
Hà Nhã Dung trước giờ ở một bên yên lặng không nói gì, đột nhiên chen vào nói: " Thôi thì lấy ánh trăng làm đề đi, có được không?"
" Không ngờ là ta đây là chủ nhân mà đến chậm, chẳng nhìn đươc cuộc trình diển tuyệt vời. Thật sự thất kính. Ta thấy em rể, ngươi đến đây hồi nào, sao không nói với ta một tiếng?"
Lúc này Mộ Dung Kiệt không biết từ ở đâu mà ra, mỉm cười nói: " Hà cô nương nói rất có lý, lấy ánh trăng làm đề, mời làm một khúc từ, để cho chúng ta thưởng thức một chút, Nam Cung thế tử vốn là rất có tài."
Mộ Dung Kiệt mới vừa nói xong, tất cả mọi người chẳng ai còn nói gì, rồi im lặng, để xem tên kiêu ngạo Lăng Phong làm thi từ.
Lăng Phong ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, tay nâng chén rượu, nhìn trở lên trăng sáng trên trời, trầm ngâm một lúc lâu sau, nhấc tay khẻ vuốt tóc, cất giọng ngâm tự nhiên:
"Giai hoa phù ngọc, chính nguyệt mãn thiên nhai, dạ kinh như tẩy.
Phong phiếm tu mi tịnh cốt hàn, nhân tại thủy tinh cung lý.
Giảo long yển tắc, quan quắc tràng nga, phiêu miểu sanh ca phí.
Sương hoa mãn địa, dục khóa thải vân phi khởi.
Ký đắc khứ niên kim tịch, hú sái khê đình, đạm nguyệt vân lai khứ.
Thiên lý giang sơn tạc mộng phi, chuyển nhãn thu quang như hứa.
Thanh tước tây lai, thường nga báo ngã, đạo giai kỳ cận hĩ.
Ký ngôn thị lữ, mạc phụ nghiễm hàn trầm túy."
(xin miễn dịch)
Lúc Lăng Phong ngâm xong bài từ, cả trong nội đường, đều lặng yên không tiếng động.
Sau một lúc lâu, Hà Nhã Dung mới bắt đầu cất tiếng nói: " Bài từ rất hay! Một câu sau cùng, Nam Cung thế tử quả nhiên là tài hoa tuyệt thế, người ta phải khâm phục."
Nàng giương mắt lên, kín đáo nhìn Lăng Phong, trong ánh mắt lộ ra vẻ kính ngưỡng say mê. Ngay cả Lưu Dương vừa rồi còn nói năng lổ mãng với Lăng Phong, lúc này cũng bị Lăng Phong làm cho á khẩu không còn nói gì được.
" Bài từ rất hay, không hổ danh là người xuất sắc của Tứ Đại thế gia ta!" Mộ Dung Kiệt nói một câu tán dương theo, lập tức khiến cho toàn trường náo động cùng vỗ tay khen ngợi.
"Mọi người khách sáo quá!" Lăng Phong lắc đầu, đứng lên chắp tay cười nói: " Sắc trời đã tối, tại hạ chịu không nổi hơi rượu rồi, xin phép cáo từ."
Hà Nhã Dung ngơ ngẩn, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút vẻ lưu luyến, đang muốn nói lời giữ lại, đã thấy Lưu Dương đứng lên nói: " Nam Cung huynh tài cao trên đời, đêm nay tại hạ được gặp, xin hãy ở lại, để cho tại hạ được mời một lần."
Hắn mang chén rượu đi đến bên Lăng Phong ngồi xuống, nâng chén cười nói: " Tại hạ kính Nam Cung huynh một chén!"
Trong lúc thời gian người này đi vào, Lăng Phong nghe thấy trên người hắn tỏa ra mùi thơm của cơ thể, nhất thời âm thầm cười khổ, thì ra anh chàng Lưu Dương này là nữ cải nam trang .
Cũng tại vừa rồi mình ở khoảng cách khá xa, cho nên không để ý, giờ đây cẩn thận đánh giá, nữ nhân này vô luận dáng người hay gương mặt, cử chỉ lẫn cách nói năng, đều là có phong cách quý phái.
Vì thế cùng nàng chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, Mộ Dung Kiệt cũng đáp tới, bưng chén đi đến bên cạnh bàn Lăng Phong, cũng muốn kính hắn một chén.
Ba người ngồi với nhau, Lăng Phong ở giữa, Lưu Dương không ngừng hướng Lăng Phong kính rượu, có vẻ như muốn chuốc say hắn.
Lăng Phong hư hư thật thật, miệng vờ lảm nhảm, nhưng cũng không từ chối, thật ra muốn thử xem coi Lưu Dương muốn chơi cái trò gì?
Ba người giống như hợp nhau lắm, mà Lăng Phong đã từng trải qua thử sức với tinh chất rượu, làm sao mà bị mấy chén nhỏ này quật ngã được, uống một lúc, ngoài việc hai người mắt đã lờ đờ, hắn còn chưa có gì là ngà ngà say, chỉ là đầu lưỡi hơi to ra, nói năng có chút mơ hồ không rõ.
Hà Nhã Dung đàn một vài khúc nhạc, cùng đám khách trò chuyện, bàn luận thi từ ca phú, có lúc nhờ Lăng Phong trợ giúp, đều bị Lăng Phong mượn cớ say rượu gạt đi.
Sắc trời từ từ vào khuya, gần đến canh ba. "Phong Nhã Chi Ước" cũng đi dần đến kết thúc, đám khách mời vẻ mặt đã chuếnh choáng say, dìu nhau đi ra khỏi tửu lâu. Trong lúc có vài người tâm đầu ý hợp, ôm nhau đi vào phòng của tửu lâu.
Lăng Phong đang muốn cáo từ, Hà Nhã Dung đón lại, nói: " Nam Cung thế tử, bây giờ trời đã tối rồi, hơn nữa người cũng đã uống không ít, không bằng đêm nay chẳng nên trở về."
" Đúng vậy, Vũ đệ, trên tửu lâu ta đã dành cho ngươi phòng chữ Thiên, bên trong cái gì cần cũng đều có, giường thì rất xa hoa, cho dù đồ của vua cũng không hơn được đâu!" Mộ Dung Kiệt khoe khoang nói, lẫn trong lời nói có chút say sưa.
" Lớn mật!" Lưu Dương ở kế bên cũng đã say, quát lớn: " Ngươi cũng dám nói đồ của hoàng thượng còn kém cả đồ của tửu lâu này? Ngươi như vậy là có ý gì, ngươi chưa đi đến hoàng cung, ngươi dựa vào đâu mà nói nơi này so được với xa hoa của hoàng cung?"
Mộ Dung Kiệt cũng là say, cười nói: " Lưu tiểu lão đệ, làm sao mà ngươi vào được hoàng cung, để thấy qua giường của hoàng thượng? Ta thấy chắc cũng là chưa vào, cho nên thôi. Ai cũng chưa thấy qua, tuy nhiên nếu đã gặp qua là tốt rồi!"
" Ai nói là ta chưa có đi qua hoàng cung?" Lưu Dương còn đang muốn nói tiếp, thư đồng ở bên cạnh nàng đã lập tức chạy đến giữ chặt nàng, nói: "Công tử, người say rồi, xin về phòng nghĩ ngơi đi!" Nói xong mặc kệ mọi việc, liền dìu Lưu Dương đi theo.
Mộ Dung Kiệt thấy vậy, nắm chặt lấy tay Lăng Phong, nói: " Vũ đệ, ngươi đêm nay nên ở lại, xem như nể mặt thằng anh vợ này."
Lăng Phong gật đầu nói: " Chỉ là chưa có nói với bên nhà!" " Không ngại, ta đây sẽ cho người báo tin với bá mẫu và em gái , là ta với ngươi ở đây bàn chuyện võ nghệ, đêm nay không quay về." Nói xong Mộ Dung Kiệt liền cho người đi đến Nam Cung thế gia báo tin.
Lăng Phong gật gật đầu, nhìn thấy Hà Nhã Dung đối với mình có vẻ thâm tình như thế, trong lòng có chút suy nghĩ.
Sau đó, Hoàng Tinh Tinh cùng Giang Mẫn cũng vừa đi đến, nói: " Nếu như thế tử đêm nay không trở về, vậy thì chúng ta không say không nghĩ được chăng?"
Hoàng Tinh Tinh và Giang Mẫn so với Hà Nhã Dung còn hăng hái hơn, nghĩ đến là làm liền, Hà Nhã Dung đưa ánh mắt về phía các nàng, nói: " Thế tử đã uống không ít, các ngươi lại muốn ồn ào, còn lo thế tử uống chưa đủ sao?" " A, đại tỷ, tại sao người quan tâm đến thế tử như vậy? Hay là trong lòng người có ý nghĩ gì đây?"
Bình thường ba cô nàng thường chơi chung với nhau, tâm ý tương thông, huống chi vừa Lăng Phong biểu hiện tài hoa văn chương nổi bật, lại anh tuấn văn võ song toàn, cô nàng này làm sao mà không có hứng thú.
Huống chi các nàng cũng biết là Lăng Phong có nhiều phòng thê thiếp, nếu tự mình có thể gả vào Nam Cung thế gia, cho dù làm tiểu thiếp, cũng coi như là thỏa mãn.
Lăng Phong làm sao có thể không biết các suy nghĩ trong lòng các nàng, cười nói: " Chỉ là có mấy chén rượu nhỏ, không ngại, chỉ cần mọi người vui vẻ là tốt rồi!"
Hoàng Tinh Tinh lập tức cao hứng nói: " Đại tỷ, thấy sao? Đây mới là phong cách nam nhân, thế tử, ta mời người một ly!" " Tốt, cạn ly!" Chén rượu khẻ chạm, uống một hơi cạn sạch.
Rượu càng uống, nói tóm lại càng không thể dừng.
Lăng Phong nói: " Ba vị cô nương dung nhan đẹp đẽ, theo lẽ các nàng xuất thân cũng không tệ, hẳn là có thể tìm được người chồng tốt, chỉ là không hiểu vì sao lại cùng với bọn Trần Húc ở cùng một chỗ, bọn hắn nhiều lắm chỉ là đám con nhà giàu, căn bản chỉ là đám ăn hại. Thật đáng tiếc cho tuổi xuân đẹp đẽ của các nàng!"
Giang Mẫn tính khí nôn nóng, nói: "Cái gì, thế tử người nói chúng ta đắm mình trong trụy lạc?" Lăng Phong lắc đầu nói: " Không phải, ta không có ý này." Hà Nhã Dung thật ra trong lòng hiểu được, than thở nói:
" Trên đời này, nếu nam tử ai mà cũng như thế tử thì chúng ta đây là nữ nhân hạnh phúc. Chỉ là thế tử là loại rồng trong loài người, trên đời có thể có mấy người? Thế tử người lấy nương tử đều là hạng Thập Mỹ, hạng như chúng ta há có thể vói tới được sao!"
Hoàng Tinh Tinh sẳng giọng: " Chính là, chúng ta số mạng hẩm hiu, cao thì với không tới mà thấp thì lại không xong!" Lăng Phong mạnh miệng nói: " Nếu không thể làm thê được thì cũng có thể làm thiếp, so với việc chơi thân với đám vô dụng ăn hại vẫn hơn!"
Hoàng Tinh Tinh chớp mắt, nói: " Thế tử, lời của người là thật?"
" Cái gì là thật?" Lăng Phong sững sờ nói.
Hoàng Tinh Tinh nói: " Người là thật nguyện ý lấy chúng ta làm tiểu thiếp? Nếu người nguyện ý, ta Hoàng Tinh Tinh là người thứ nhất hứa gả liền!"
Lăng Phong lắc đầu, nói: " Chuyện này ta nói không sai, phải cần mẫu thân cùng nương tử của ta đồng ý mới được. Nếu như ta cứ muốn nạp thiếp thì nạp thì dù Nam Cung thế gia có nhiều phòng hơn nữa cũng không đủ chổ để chứa!"
Chỉ thấy Hoàng Tinh Tinh bỉu môi, nói: " Xem ra lá gan của người nhỏ như vậy, ngay cả việc đó mà cũng không dám nhận. Quên đi, chẳng cần đề cập đến nữa, chúng ta có thể tự mình biết lấy." Nói xong, nâng chén chính là uống chén rượu buồn.
Cạnh bên là Hà Nhã Dung cùng Giang Mẫn cũng cuối đầu như vậy, uống chén sầu tửu mà chẳng nói năng gì, trong lòng các cô có chút suy nghĩ giống nhau, tại bữa tiệc chẳng ai còn nói gì thêm, cái không khí trầm lắng đó khiến người ta muốn phát điên.