Kiều Kiều Sư Nương

Chương 305: Tuổi xuân quả phụ




Lương Tiểu Vũ từ từ tỉnh lại, trong lúc nàng mở mắt là lúc nàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lập tức hoảng sợ mà há to miệng, trên mặt đất thi thể Phùng Đông Dương bị trường kiếm cắm xuyên vào, đây là Đường Siêu gây nên, nàng đã tận mắt nhìn thấy. Chính là ở bên cạnh người Phùng Đông Dương , lại nằm bốn cái thi thể không đầu, mà đầu của bọn chúng lại nằm rải rác ở chổ khác, đây chẳng phải là thi thể của Đông Hải Tứ Giao sao? Ai đã cứu mình, đây là phản ứng đầu tiên của nàng!
Ngay sau đó nàng nghe có tiếng từ bên trong phòng truyền đến, nàng cố nén đau đi tới gần căn phòng, nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thấy Quý Thiếu Phân đang trần truồng mà ôm một gã nam nhân, nàng sau một lúc lâu không thốt nên lời, trên mặt lập tức đỏ hồng cả lên, đang muốn xông vào, lại nghe Quý Thiếu Phân nói: "Thiếu hiệp, tuy rằng người đã cứu ta, nhưng mà Tiểu Vũ trên người cũng trúng phải ' Kỳ Hợp Hoan Tán' của Đường Siêu, dựa theo tính tình của Tiểu Vũ, chỉ sợ nàng không muốn hợp hoan giải độc!"
Lăng Phong nói: " Nhưng mà người trúng phải 'Kỳ Hợp Hoan Tán', ngoại trừ hợp thể thì chẳng còn có phương pháp nào. Hôm nay tình cờ đi qua, chỉ vì ta tới chậm một chút, Thiếu Phân nàng yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không bội tình bạc nghĩa. Sự việc hôm nay, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!"
" Nhưng mà ta là gái đã có chồng, tuy rằng chồng ta đã chết, nhưng dù sao cũng mới là góa phụ, vả lại so với người thì tuổi cũng lại lớn, chỉ sợ không xứng với người!" Quý Thiếu Phân nói.
Lăng Phong nói: " Tình yêu thật sự há lại so đo tuổi tác lớn nhỏ với cưới gả hay sao? Nàng hiện tại không có nhà để về, chẳng lẽ ta lại nhẫn tâm để cho nàng lưu lạc đầu đường xó chợ hay là rơi vào chốn phong trần sao? Hơn nữa giờ đây ta và nàng đều đã như vậy, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Quý Thiếu Phân có chút cảm động nói: " Nhưng mà Nam Cung thế gia nói như thế nào cũng là một nhà giàu có nơi chốn giang hồ, sao có thể để cho ta đây là tàn hoa bại liễu gã vào nơi phú quý."
Lăng Phong nói: " Tuy rằng không thể cưới, lấy nàng làm thê tử, nhưng vẫn cho nàng một cái danh phận, tuyệt đối không thành vấn đề gì. Hãy yên tâm đi!"
Quý Thiếu Phân bớt đi nổi ngại ngùng, nói: " Còn Tiễu Vũ? Nàng ấy phải làm sao bây giờ?"
Lăng Phong nói: " Chi bằng trước tiên hãy giải độc cho nàng." Quý Thiếu Phân hoảng sợ nói: " Không được, vạn nhất Tiểu Vũ tỉnh lại, cho rằng người là đồng bọn với Đường Siêu coi là kẻ thù, vậy chẳng phải làm việc tốt mà mang tiếng xấu?"
Lăng Phong nói: " Nếu thật là như vậy, coi như nàng một đao lấy mạng ta, ta cũng không oán cũng không hối hận!"
" Lách cách". ngoài cửa vang lên mấy tiếng động.
" Ai!" Lăng Phong kêu lên.
Lương Tiểu Vũ vừa rồi nghe được những lời nói chuyện của Lăng Phong cùng Quý Thiếu Phân, đã hiểu được toàn bộ sự việc, nghe đến Lăng Phong muốn dùng biện pháp 'hợp thể' để giải độc cho mình, trong lòng cả kinh, lảo đảo một cái mà đụng vào cánh cửa. Lăng Phong lao ra, nhìn thấy Lương Tiểu Vũ bèn chận lại mà ôm lấy Lương Tiểu Vũ,
Quý Thiếu Phân cả kinh nói: " Công tử người . . . người làm gì? Nàng . . . nàng làm sao vậy?"
" Ngươi . . . ngươi làm việc tốt nha!" Lương Tiểu Vũ nhắm mắt không nhìn Quý Thiếu Phân, miệng thóa mạ. Quý Thiếu Phân trơ mắt nhìn hắn mang Lương Tiểu Vũ đem để ở cạnh mình. Khóc thúc thít nói:
"Tiểu Vũ, ta biết ngươi khinh thường ta, nhưng mà tình trạng của ngươi cũng rõ ràng, nếu không Phải Nam Cung thiếu hiệp ra tay cứu giúp, chỉ sợ lúc này chúng ta đã bị bọn ác tặc này dày dò rồi.Đường Siêu khi chạy trốn đã phun "kỳ hoàn hợp tán" lên chúng ta, thiếu hiệp chàng đã không chê ta thân tàn hoa bại liễu, dùng tấm thân thanh bạch của chàng cứu giúp. Tiễu Vũ, nếu ngươi muốn trách, thì trách ta đúng lắm. Ngàn vạn lần đừng giận lây sang Nam Cung thiếu hiệp"
Lương Tiểu Vũ nghe Quý Thiếu Phân vừa nói như thế, trong lòng trái lại không có ghét hận, kỳ thật nàng nào biết đâu rằng tất cả chuyện đều là do Quý Thiếu Phân bày ra mưu kế, nàng cùng với Lăng Phong đang diễn trò phá bỏ tuyến phòng thủ của Lương Tiểu Vũ! Hơn nữa Lương Tiểu Vũ đúng là trúng phải "kỳ hoan hợp tán", chẳng qua đây là kiệt tác của Quý Thiếu Phân.
Ham muốn nam nữ là bản tính trời cho con người, xuân dược này chỉ là kích thích bản tính con người, khiến cho trầm trọng hơn, khó có thể tự kiềm chế. Lúc này dược lực dâng lên, Lương Tiểu Vũ chỉ cảm thấy thân mình càng ngày càng nóng, trên dưới tay chân, mặt mũi trong ngoài, chẳng còn chổ nào mà không nóng như lữa thiêu,.chổ nào cũng đỏ hồng lên!
Lương Tiểu Vũ trên người càng lúc càng nóng, dần dần, trong lòng càng thêm bức rức, vừa kinh vừa sợ, chỉ thấy 'Kỳ Hoan Hợp Tán' thúc dục, nàng gần như không thể kháng cự cám dỗ của Lăng Phong. Lương Tiểu Vũ đột nhiên như bị nung đốt, chổ kia lại càng thêm ẩm ướt, mưa xuân như ngọc, lấm tấm như sao.
Mà một bên, Lăng Phong cùng Quý Thiếu Phân diễn trò không dứt, Lăng Phong thấy Quý Thiếu Phân khóc đến thương tâm, hơn nữa nàng đã lại quên mặc vào xiêm y mà khóc, trước ngực một đồi hoa đào ngọt ngào run rấy, đẹp động lòng người, ôn nhu nói: " Thiếu Phân, nàng đừng khóc, là ta không tốt. Nàng giờ đây chẳng phải là tốt rồi sao?"
Quý thiếu phân khóc thút thít lên nói : "Chàng . . . chàng, chàng nói lời này có phải là muốn đổi ý, chàng có phải hay không là xem thường ta, không muốn lấy ta?"
Đôi mắt nàng đỏ lên, rung giọng nói: " Chàng không cần lấy ta sao? Ta chỉ có . . . chỉ có . . ." Đột nhiên vụt đứng lên, vừa nhìn chung quanh, liền muốn nhảy xuống giường đi, Lăng Phong thấy bộ dạng nàng như vậy, vội vàng ôm lấy nàng, nói: " Thiếu Phân nàng làm gì? Ta làm sao mà đổi ý đây, nàng đẹp như vậy, ta không cưới nàng, chẳng lẽ là thằng ngốc?"
Quý thiếu phân bị hắn ôm lấy, để tấm thân trần run nhè nhẹ trong vòng tay ấm áp của hắn, nhịn không được lại khóc lên. Lăng Phong trong lòng thở dài, quả nhiên, nữ nhân bản chất đều là nước. Ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: " Cô ngốc, nàng còn khóc cái gì? A, đúng rồi, nàng là cao hứng mà khóc."
Quý Thiếu Phân thẹn thùng nói : " Cao hứng cái gì? Người ta chỉ là bị chàng khi dễ đến chết."
Lăng Phong trong lòng đầy ấp êm dịu yêu thương, chợt cảm thấy tấm thân mềm mại mịn màng có chổ lành lạnh nên giật mình, vội vàng để nàng xuống, nói: " Nàng mặc áo vào đi, đừng để bị lạnh". Quý Thiếu Phân thấy hắn quan tâm lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn gật gật đầu, thẹn thùng vô hạn mặc lại quần áo cho mình. Nhìn thấy mà cỏi lòng rung động, trong từng động tác, thân hình thành đầy đặn tuyệt vời, nhất là cặp đôi thôn dã, tuyệt vời nha, Lăng Phong nhìn mà ngất ngây.
Đột nhiên Lăng Phong đưa tay ra, ôm lấy nàng vào ngực, nhẹ nhàng ngọt ngào một phen, Quý Thiếu Phân trước tiên còn có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng tự nghĩ mình đã là nương tử của hắn, nên tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, vừa mới mặc vào quần áo, đúng là vô ích, toàn bộ lại bị Lăng Phong mau chóng lột bỏ xuống.
"Nàng thật đẹp!"
Nhìn tấm thân động lòng người, Lăng Phong khen ngợi tự đáy lòng. Mang cái thân hình mềm mại ôm vào ngực, nhìn dáng dấp ngượng ngùng hấp dẫn, Lăng Phong nhịn không được thình lình hôn lên trên mặt, dùng đầu lưỡi mở đôi môi thơm của nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy phần non mềm, Quý Thiếu Phân từ trong lòng đã định, xấu hổ nhắm mắt lại, hai tay mềm yếu đặt trên vai của hắn, chỉ chốc lát sau, đã bị chìm sâu vào mê đắm . . .
Việc ái ân mau chóng đẩy lên, Quý Thiếu Phân trong miệng thở gấp dần dần mê loạn, hai cánh tay nhỏ bé đặt trên vai của Lăng Phong cũng không tự chủ được, dời qua bên hông của hắn, ôm chăc lấy mà uốn khúc thân mình . . . Việc này có thể khiến cho Lương Tiểu Vũ ở một bên mau chóng bị ép sụp đổ!
Chính là đang bị "kỳ hợp hoan tán", giờ đây lại bị buộc phải ngắm nhìn cảnh tượng "xuân cung đại chiến" sống động này, điều đó truyền đến thân thể nàng một trận nóng bức, thúc ép lên nàng của nhiều năm tình dục, ngay sau đó, nàng lại cảm thấy Lăng Phong đang mỉm cười mang theo ánh mắt có chút cuồng nhiệt hiện ra, mang theo ma lực của đôi môi, lướt qua đôi môi, lại mang theo hơi thở nóng bỏng, theo hai má xuôi xuống vành tay, đến cổ gáy, rồi lại đến trước ngực Lương Tiểu Vũ.
Trong đầu một cơn mê loạn, cắn chặc hàm răng, một tay vịn lấy bức tường, một tay ghì lấy tấm chăn giường, mà trên người mồ hôi sớm đổ như mưa, chính là hơi nóng đã tràn ngập cả trên dưới thân người, trong người như có hàng vạn hàng nghìn con sâu nhỏ đi qua, Lương Tiểu Vũ biết, đây là dược tính phát tác!
Đột nhiên, Lăng Phong buông Quý Thiếu Phân qua một bên, nói : "Tiểu Vũ, nàng bị trúng độc, có cần ta giải độc cho nàng" Lương Tiểu Vũ giãy nảy nói : "Ta . . . ta không cần!"
Lăng Phong vội vàng nói: "Nếu như là cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ chết mất!" Lương Tiểu Vũ muốn thoát đi, muốn từ trên giường rời đi, nhưng hơi thở của nàng càng ngày càng mạnh, trên mặt càng lúc càng hồng, hương thơm trên thân thể tỏa ra nồng nàn.
" Ư" Lương Tiểu Vũ khẽ than thở, ánh mắt đã mơ mơ màng màng. " Tiểu Vũ, tỷ tỷ không muốn ngươi chết, ngươi nhận đi, thế tử là đại ân nhân của chúng ta!"
Quý Thiếu Phân tiếp đón lấy nàng mà gở bỏ đai lưng, lại ôm lấy nàng, từng chút từng chút cởi áo nàng ra, Lương Tiểu Vũ trẻ trung quyến rủ giống như quả vải bị lột vỏ, thân hình như tuyết trắng dịu dàng xinh đẹp khoe ra, Lăng Phong không khỏi nuốt một chút nước miếng, cuống họng lại khô khan giống như bắt lửa, đôi thỏ con vì sợ hãi mà run nhè nhẹ, vươn lên, lại giống như quả đào xinh đẹp mà đẫy đà, phần bụng trơn láng tuyệt không một vết sẹo, như là kiệt tác của trời đất vô cùng hoàn mỹ.
Trên mặt một đám mây hồng ấm áp mềm mại đáng yêu, cô gái thẹn thùng, như đám mưa xuân, mịn màng, tràn ngập sức sống, thần tình tươi tắn phấn chấn, cũng chẳng phải thiếu phụ như cây đào mật mà có thể so sánh. Lăng Phong cười khan một tiếng, cố nén xúc động tận đáy lòng, hướng qua Quý Thiếu Phân nói: " Thiếu Phân, cái này thật có thể chứ?"
Nhưng thấy Quý Thiếu Phân cũng là ngượng ngùng đến nổi gương mặt như trái táo đỏ, không khỏi trong lòng khoan khoái. Quý Thiếu Phân rung giọng nói: " Công tử, người đã được rồi sao? Bây giờ chàng cùng với Tiểu Vũ thẳng thắng đối mặt, sau này chàng đừng có mà phụ nàng."
Lăng Phong gật đầu nói: " Ta cũng không phải là loại phóng đảng, việc hôm nay đúng là chẳng đặng đừng, bằng không ta cũng không làm như vậy, ta sẽ có trách nhiệm, Tiểu Vũ, a! Nàng tại sao lại khóc?"
Chỉ thấy Lương Tiểu Vũ khép mắt lại , một hàng nước mắt trong suốt tuôn ra, Lăng Phong ôn nhu nói: "Đừng khóc, Tiểu Vũ, ta đồng ý với nàng, còn có Thiếu Phân, sau này ta sẽ đối đãi tốt với các nàng, ta Nam Cung Vủ nói được thì làm được, quyết không nuốt lời!"
Lương Tiểu Vũ khóc thút thít nói: " Vâng, ta là Lương Tiểu Vũ mạng khổ, nếu không như thế, tại sao lại như vậy?" Thấy nàng cuối cùng cũng đồng tình, Lăng Phong không thoát khỏi có chút áy náy, nói như thế nào, cũng là tự mình dùng thủ đoạn không quang minh ép buộc, bất quá , người phi thường dùng thủ đoạn phi thường, nếu không phải như vậy, làm sao có thể có được tiểu mỹ nhân giống như quả vải ở đây?"
" Tiểu Vũ không phải mạng khổ, Thiếu Phân tỷ tỷ cũng không phải mạng khổ, ngày sau vào Nam Cung thế gia, các nàng đều là mạng thiếu phu nhân." Lăng Phong an ủi mà nói.
"Oa" Lương Tiểu Vũ lại một màn thống khổ, thân hình xinh đẹp kia, trong sáng sống động như ngọc, kiều diễm dị thường, trước ngực vầng trăng tròn rung động mãnh liệt, phấn hồng, nồng đậm hương thơm mà thấm đẫm vào lòng, Lăng Phong còn không kịp đem phong cảnh xinh đẹp của nhân gian thu hết vào mắt, chỉ thấy Lương Tiểu Vũ do thống khổ chuyển sang tiếng nấc, nức nở như ru.
Một tiếng thánh thót, giống như tiên nhạc, Lương Tiểu Vũ cuối cùng bị lửa dục thiêu đốt đến đỉnh điểm, bổ nhào vào trong lòng của Lăng Phong! Ngọn lửa trong ngực của Lăng Phong bùng lên, xương cốt chỉ còn hai cân rưởi, tay run rẩy, vươn đến một đôi tuyết sơn cao ngất, tấm thân hoàn mỹ mê người của Lương Tiểu Vũ khó có thể dùng lời nói để hình dung ra, giống như là một loại tác phẩm nghệ thuật tôn quý.
Lăng Phong trên dưới ra tay không biết chán, ở nơi trơn như mở đọng non mềm như bơ sữa tròn trịa như trăng rằm, xoa nắn nâng niu, khiến cho Lương Tiểu Vũ toàn thân run rẩy, môi anh đào hé mở, thở ra thanh âm kỳ lạ.
Miệng đắng lưỡi khô Lăng Phong nhẹ nhàng rướn người lên, hé miệng khẽ cắn nhè nhẹ vào hạt anh đào non hồng, đầu lưỡi nhẹ nâng, mặc ý đùa nghịch, tay thì cũng hòa theo "
lột vỏ trứng chim" trắng như tuyết qua qua lại lại.
Hai cánh tay trắng trẻo nhẹ nhàng ôm lấy siết chặc phía sau lưng của Lăng Phong, Lăng Phong giật mình, bàn tay lập tức dừng lại, tấm thân kia đã trở nên nóng rực không còn gượng được, đang quằn quại, hơi thở say đắm dồn dập, Lăng Phong gở thân hình nóng bỏng mềm mại đang dán sát vào người, sớm đã mê loạn, mang Lương Tiểu Vũ để vào dưới thân.
Mang tình cảm sơ khai nhất, chân thật nhất của nam nữ, thân thiết gắn chặt với nhau cùng một chổ, bọn chúng điên cuồng tìm đến với nhau rất nhanh, bọn chúng chưa thể thỏa mản như thế, mưa xuân đã sớm rải rắc nơi bải cỏ thơm đang nằm rạp xuống, chờ mong đã lâu để được thỏa mãn . . .
Lương Tiểu Vũ mặc dù đã sớm thành thân làm vợ người, ai lại có thể ngờ được rằng nàng vẫn còn là trinh nữ, việc bất ngờ như vậy khiến cho Quý Thiếu Phân đang ở cạnh bên cũng rất kinh ngạc! Nàng đã thành thân nửa năm, chẳng lẽ không có động phòng thật sự sao? Đây đúng là chuyện la xưa nay sao? Thế nhưng trong lúc quan trọng này, Lăng Phong cùng Quý Thiếu Phân cũng không có gấp rút đi hỏi Lương Tiểu Vũ, nàng đã sớm hoàn toàn quên mình, thân thể mềm mại run rẩy, giống như đang ở trong mây, lâng lâng phiêu lảng chẳng biết mình ở nơi nào, cái loại khoái cảm này thực sự là quá mạnh mẽ.
Cái cách tấn công mạnh mẽ nhiều chổ, đừng nói Lương Tiểu Vũ là lần đầu tiên của con gái, chính là thiếu phụ thành thục một đêm hoan lạc sợ cũng không chịu nổi, Lương Tiểu Vũ không chịu nổi trong ngoài kích thích, gương mặt xinh đẹp không khỏi ửng đỏ, đã xấu hổ mà lại sợ hãi chìm đắm trong bể dục . . .
Lương Tiểu Vũ làm sao cũng không nhịn được cứ liên tục tỉ tê rên rỉ, rơi vào cảnh giới cao nhất của tâm linh và dục vọng.