" Nương tử, nàng biết vì sao ta lại đối với nàng cuồng bạo như vậy?"
Lăng Phong ôm lấy Bạch Quân Nghi, vừa hôn nàng vừa hỏi
Bạch Quân Nghi mơ màng lắc đầu nói :" Chỉ cần tướng công thích, thiếp đều không một câu oán giận"
" Nàng có vẻ dần thích cảm giác đó rồi "
Lăng Phong mỉm cười, đem nàng ôm vào lòng, đi đến bên bàn trang điểm ngồi xuống
Sư nương Bạch Quân Nghi nhìn vào gương thấy bản thân tóc tai rối bời, xuân tình nhộn nhạo, diễm quang tứ xạ, gương mặt không khỏi ửng lên hai ánh mây hồng, lại càng kiều mỵ động lòng người.
Lăng Phong đưa tay nâng cằm nàng, hôn lên cái cổ trắng ngần của nàng, ngửi lấy mùi thơm làm cho người ta mê loạn từ cơ thể nàng, không tiếc lời khen :" Nàng thấy không, hảo nương tử, hảo bảo bối của ta? Nàng chính là người phụ nữ đẹp nhất a !"
Sư nương Bạch Quân nghi ngồi trên đùi Lăng Phong xoay người ra, giữ tay hắn nũng nịu :" Tướng công, người ta khó chịu a !"
Lăng Phong gắt gao ôm nàng vào lòng, kề tai nàng nhẹ nhàng nói :" Ai bảo nàng mê người như vậy, nam nhân nào có được nàng, có chết cũng không cho nàng rời khỏi giường !"
Bạch Quân nghi nhất thời xấu hổ, hai má ửng đỏ, trong cơ thể như có từng đợt sóng nhiệt. Lăng Phong từ trong gương nhìn thấy vẻ phong tình thành thục của nàng, không khỏi nở một nụ cười xấu xa.
Sư nương Bạch Quân Nghi nhìn ánh mắt đắc ý của Lăng Phong, ý loạn tình mê dựa vào lòng hắn, giọng mê mẩn nói :" Tướng công "
Lăng Phong đưa tay vào quần lót nàng thăm dò, ngón tay trỏ hí lộng âm động.
Bạch Quân Nghi không thể tưởng được Lăng Phong nhanh như vậy lại muốn nữa, nhất thời ánh mắt mê ly, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, âm động run rẩy , trong quần lót ướt một mảng
Lăng Phong đem nàng đặt trước bàn , nàng thẹn thùng rên rỉ một tiếng, hai tay chống đỡ, hai chân thon dài tách ra, ngọc đồn nhếch lên. Lăng Phong đem quần lót nhỏ xíu của nàng kéo xuống, dạng chân đem trường thương nhập động, trường thương đâm vào một cách mạnh mẽ làm cho âm động một hồi co giật.
Bạch Quân Nghi vui sướng kêu lên, song phong ngạo nhân phía trước đung đưa như khiêu khích, Lăng Phong đưa tay nắn bóp vuốt ve, cười hắc hắc nói :" Nếu hiện tại Lục Thanh Phong xông vào , nhìn thấy cảnh này không biết cảm thấy như thế nào a "
Sư nương Bạch Quân Nghi nghe thấy vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy bất an, tưởng tượng đến cảnh Lục Thanh Phong thật sự lên núi, đẩy cửa bước vào , nhìn thấy cảnh nàng bị một nam nhân từ phía sau chơi tới như một dã thú, mà nàng còn vui sướng một cách cam tâm tình nguyện, mà nam nhân này lại chính là đồ đệ cũ của mình….. nghĩ tới đây, trong lòng nàng dâng lên một loại khoái cảm mãnh liệt khác thường. Tâm hồn thiếu nữ bỗng rung động một trận, tâm tình có chút mâu thuẫn làm cho thân thể hơi hơi giãy dụa muốn đứng dậy
Lăng Phong mạnh mẽ đè nàng xuống, trường thương phía dưới đâm vào càng cuồng mãnh." Bành bạch ". Từng âm thanh rõ ràng vang lên, khoái cảm như sóng cuồng đánh vào tâm trí nàng, thật là tiêu hồn thực cốt
Bạch Quân Nghi lúc này bất chấp mọi việc, nguyện ý cảm thụ cảm giác sung sướng này, dùng sức hẩy mông về phía sau, nghênh hợp với Lăng Phong, trong miệng cuồng dã rên rỉ.
Lăng Phong tâm tình hưng phấn, hai tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, dùng sức đẩy mạnh trường thương, giống như cả thân thể cũng muốn chui vào âm động . Hai chân thon dài của nàng bị Lăng Phong nâng lên làm cho song phong phía trước rũ xuống bàn, cả thân trên nằm sấp xuống bàn trang điểm
Lăng Phong dùng tư thế lỗ mãn " Vô hưu chỉ địa " lên Bạch Quân Nghi, làm cho nàng cảm thấy vạn lần khoái hoạt, cuối cùng không rõ là đang rên rỉ, hay là khóc thầm. Lăng Phong cảm thấy vui sướng tột cùng, mặc dù trường thương tung hoành, nhưng cũng không thể không để ý tới suy nghĩ của nàng, bèn chậm rãi đem nàng để xuống, rút trường thương ra, đem nàng kéo vào lòng an ủi.
Thật lâu sau nàng mới chậm rãi nói :"Tướng công, chàng giống như một cỗ liệt hỏa, ở bên chàng ta không thể tự kiềm chế bản thân."
Lăng Phong mỉm cười ôm nàng, dùng khăn tay lau sạch phía ngoài âm động cho nàng, cười nói :" Nàng nói thật là không đúng, khi ta ở bên trong nàng, mới cảm thấy đúng là có một cỗ liệt hỏa a."
Bạch Quân Nghi cực kì xấu hổ, kiều mỵ nói :" Chàng có thể hay không đừng nói với ta những lời bại hoại như vậy chứ ?"
Lăng Phong hì hì cười, nhìn cái quần lót ướt đẫm của nàng nói :" Cái này hiện tại không mặc được nữa, làm sao đây?"
Bạch Quân Nghi lại xấu hổ nói :" Không cần chàng quan tâm, chàng đi ra ngoài trước đi"
Lăng Phong cười nói :" Hảo, ta đi tìm Vô Song tỷ !"
Lăng Phong đi ra ngoài, Ninh Vô Song đang đứng ngồi không yên bên mái hiên của hành lang, khuôn mặt đỏ hồng không dám nhìn hắn. Lăng Phong đem nàng đặt ở trên đùi, cười nói :" Vô Song, nàng ở đây làm gì thế?"
Ninh Vô Song mặt đỏ như lửa, mê man dựa vào vai Lăng Phong nói :" Tướng công a, thanh âm của Quân Nghi thật là lớn !"
Lăng Phong vuốt ve thân thể nàng, cười nói :" Không phải là nàng ta kêu lớn tiếng, là do bảo bối của ta công lực thâm hậu a !"
Ninh Vô Song giữ tay Lăng Phong lại, cầu khẩn nói :" Tướng công, thiếp không nhịn được nữa".
Lăng Phong nhìn sắc trời cười nói :" Nhịn không được thì đừng nhịn, hiện tại ánh trăng đã lên đến đầu, sẽ không có ai quấy rầy đâu. Vả lại, không phải nàng ở dưới chân núi đã bày Kì môn bát quái trận sao? Sẽ không có người nào có thể lên đây được !"
Ninh Vô Song thần thái kiều mị, mặt càng đỏ hơn. Nàng đẩy Lăng Phong ra, nói :" Ta không cần ". Nói xong xoay người bay đi, ly khai dãy phòng
Đêm nay trăng sáng như ngọc, ánh trăng in xuống làm cho núi non xa xa ánh lên sáng rọi. Không gian im ắng, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót làm cho trên núi càng tĩnh lặng hơn. Thời khắc này cùng với mỹ nhân tản bộ, thật là một mỹ sự
Lăng Phong hứng thú đi theo Ninh Vô Song, chỉ thấy nàng, hai mắt sáng như sao, gò má ửng đỏ, mang theo xuân tình vạn trượng.
Bước trên cỏ mềm, Lăng Phong đi bên cạnh Ninh Vô Song , tâm tình khoan khoái, nhịn không được hỏi :" Vô Song nương tử, nàng muốn ta đem đi đâu a ?"
Ninh Vô Song lườm hắn một cái nói :" Ngươi nha, làm gì mà gấp như vậy, dục tốc bất đạt, trong chốc lát sẽ có trò vui cho chàng "
Lăng Phong trong lòng nở hoa, nghĩ đến Ninh Vô Song thanh âm rên rĩ phóng đãng kịch liệt, có lẽ nàng sợ thanh âm sẽ ảnh hưởng đến Bạch Quân Nghi và Thế Phong nên mới ra ngoài. Lăng Phong truy vấn :" Đó là lúc nào a?"
Ninh Vô Song nói :" Không cần loạn hỏi, chàng cứ chờ mà xem "
Lại đi qua một đoạn đường, thấy xung quanh im ắng, cỏ thơm xanh biếc, Lăng Phong giữ chặt tay Ninh Vô Song, nói :" Vô Song , chúng ta tại nơi này bắt đầu đi, ta không muốn chờ lâu"
Ninh Vô Song cười cười, nói :" Chúng ta tìm nơi nào tốt hơn đi"
Lăng Phong hỏi :" Nơi nào chứ ?"
Ninh Vô Song nói :" Chàng cứ theo ta là được, đảm bảo không làm chàng thất vọng đâu "
Lăng Phong trong lòng khó hiểu, đi theo Ninh Vô Song. Nàng kéo Lăng Phong dọc theo một cái đường nhỏ, vào một khu rừng. Càng đi vào càng sâu, không lâu sau, trước mắt rộng mở một không gian có thể thấy được khoảng không trên trời. Trên mặt đất đầy màu xanh của hoa cỏ, ánh trăng chíu xuống làm cho nó giống như một tầng sương mù. Nơi này thỉnh thoảng nghe được một vài tiếng côn trùng kêu, thật là êm tai
Lăng Phong hỏi :" Chúng ta ở chỗ này làm sao? Không tồi nha !"
Ninh Vô Song nói :" Nơi này có sương sớm, lại có muỗi, nhưng ta chịu được."
Lăng Phong thở dài nói :" Nếu sớm biết như thế, chúng ta đem lều đến đây, như vậy liền thư thái, cái gì cũng không sợ "
Ninh Vô Song khẽ cười nói :" Nói năng lung tung, Chàng không sợ người khác nhìn thấy sao? Chàng không biết xấu hổ nhưng ta thì biết a "
Lăng Phong cười hắc hắc, nói :" Vậy chúng ta làm sao bây giờ, không lẽ cứ như thế này đứng ở đây? Ta đi theo nàng lâu như vậy, đã có thể ở nhà khoái hoạt a "
Ninh Vô Song nói :" Ta có biện pháp, chàng sẽ thấy "
Nói xong, Ninh Vô Song cởi bỏ áo khoác cầm bên tay, đột nhiên tung người bay lên cây đại thụ bên cạnh. Sau đó Ninh Vô Song đứng giữa không trong bất động, áo choàng được tung ra. Áo choàng của nàng tại đỉnh cây tung bay mấy vòng rồi rơi xuống, trong chớp mắt tạo ra một căn lều đơn giản.
Lăng Phong đứng ngoài cảm thấy hưng phấn, mừng rỡ chá xát hai tay. Ninh Vô Song hạ xuống đất, nhéo tay hắn một cái, hỏi :" Chàng xem cái nhà này thế nào ?"
Lăng Phong cười nói :" Phải đi vào cảm thụ một chút mới biết được, chính là không biết có thật sự rắn chắc hay không. Nếu đang vui vẻ mà nó bị phá hủy, không phải là mất đi phong cảnh hữu tình sao?"
Lăng Phong cười nói :" Phải đi vào cảm thụ một chút mới biết được, chính là không biết có thật sự rắn chắc hay không. Nếu đang vui vẻ mà nó bị phá hủy, không phải là mất đi phong cảnh hữu tình sao?"
Nhìn thế nào cũng không giống như là từ một cái áo khoác làm thành. Cái lều này nằm ở trên cây, nhưng mà không có rơi xuống
Lăng Phong còn đặc biệt dậm chân nhảy loạn, tuy rằng phía dưới hơi phập phồng một chút, nhưng có co dãn nhưng chỉnh thể vẫn không có sự thay đổi
Lăng Phong mừng rỡ ôm Ninh Vô Song nói :" Vô Song nương tử nha, nguyên lai nàng sớm đã chuẩn bị chu đáo"
Ninh Vô Song không khỏi đắc ý nói :" Bình thường thời gian ta sống bên ngoài, đều là như vậy, chàng cho là ta vì chàng mà đặc biệt chuẩn bị sao?"
Lăng Phong cao hứng hôn lên mặt nàng một cái, nói :" Ta mặc kệ, ta biết sư thúc nàng chính là nương tử tốt nhất của ta".
Ninh Vô Song ánh mắt kiều mị liếc hắn một cái, nói :" Vạy ngươi còn chờ cái gì, không phải ngươi ban nãy nôn nóng muốn làm gì đó sao?"
Lăng Phong hắc hắc cười không ngừng, cũng không nói lời vô nghĩa nữa. Ma trảo ở trên người Ninh Vô Song vuốt ve, trong chắc lát đem quần áo của nàng cởi ra. Dưới ánh trăng, Ninh Vô Song dùng tay che lấy hạ thân và song phong, chỉ thấy một phần song phong mềm mại trắng như tuyết được ánh trăng soi sáng, tất cả như một giấc mộng.
Bởi vì Ninh Vô Song dùng hai tay che hạ thân cùng song phong lại, Lăng Phong thấy vậy liền vội giục :" Nương tử a, nàng bỏ tay ra nào, ta thật là nhớ thân thể của nàng a"
Ninh Vô Song nói :" Chàng không phải là chưa có xem qua, ta đã già, thân thể còn cò gì đẹp chứ."
Ngoài miệng nói như thế nhưng là hai tay đã nhẹ nhàng di chuyển. Một tay đặt sau lưng, một tay đặt trên tiểu phúc trắng mịn, giống như một pho tượng. Hai tay vừa di chuyển, nhất thời mị lực vô cùng.
Song phong to lớn bật ra, hai nhũ hoa ẩn hiện càng làm tăng thêm vẻ thần bí gợi cảm, phía dưới tiểu phúc là một vùng cỏ nhung đen mềm mại làm cho ai thấy cũng phải mơ màng, nam nhân đều biết dưới lớp cỏ nhung kia là một phong cảnh dụ người được cất giấu
Ánh trăng chiếu rọi lên người Ninh Vô Song một tầng chói lọi
Lăng Phong bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lập tức nhào tới, nói :" Vô Song a, nàng thật là đẹp, làm cho ta không nhịn được nữa "
Ninh Vô Song không thể cho hắn ôm được nàng, thân thể liên tục thay đổi vị trí. Lăng Phong bổ nhào vào khoảng không, Ninh Vô Song đứng đối diện hắn cười nói :" Sao thế, chàng đuổi theo ta đi, nếu đuổi không kịp, ta sẽ không cho chàng đâu "
Ninh Vô Song đột nhiên trở nên nghịch ngợm, song phong to lớn nhún nhảy làm cho tâm ma của Lăng Phong ngứa ngáy không dứt
Ninh Vô Song đột nhiên trở nên nghịch ngợm, song phong to lớn nhún nhảy làm cho tâm ma của Lăng Phong ngứa ngáy không dứt
Ninh Vô Song mỉm cười nói :" Chàng cố thêm chút nữa đi a, nếu không ta sẽ cười nhạo chàng nha "
Lăng Phong giữ vững tinh thần, sau đó không biết bằng cách nào Ninh Vô Song bị hắn từ đằng sau ôm đến, toàn thân chấn động, kiều mỵ rúc vào lòng hắn, nói :" Tốt lắm, coi như chàng thắng, giờ chàng muốn sao cũng được !"