Kiều Kiều Sư Nương

Chương 265




Giờ phút này là sáng sớm, Lăng Phong vẫn còn nằm bên Liễu Thi Vân, một lần lại một lần làmcho Liễu Thi Vân đạt cực khoái, linh hồn như phi thiên, hòa vào hỏa diễm bừng bừng "ai nha….nóng quá…Vũ nhi…"
Liễu Thi Vân chỉ cảm thấy toàn thân nóng bỏng, cảm giác như chưa từng có từ trước tới giờ, căn bản không cảm thấy Lăng Phong đang khinh bạc mình. Nằm trong lòng hắn, chiếc mũi yêu kiều hếch lên, khóe miệng khẽ cười, lẳng lặng hưởng thụ
Hai người cảm giác mệt mỏi, Liễu Thi Vân cùng Lăng Phong cùng nhau quấn quít, lưu luyến không rời. Nàng đỏ bừng mặt tự trách "Cơ thể ta sao lại như vậy chứ?"
Lăng Phong thì lại không có hảo ý, nghịch ngợm thuận thế xoay người,Liễu Thi Vân lại không khỏi phát ra tiếng rên thở dài, nàng lại lần nữa đắm chìm trong khoái cảm
"A…nhanh lên….ngươi thật muốn ta chết mà!"
Liễu Thi Vân nhẹ giọng rên rỉ, nàng từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ, cảm nhận cảm giác sung sướng mang lại.
Lăng phong nhìn vào hai mắt nàng ôn nhu nói "Liễu di, nàng nếu cảm thấy đau hay cái gì khác thì kêu lên không cần cố kỵ cái gì, hưởng thụ không cần phải thẹn thùng hay sợ gì cả. Thả lỏng tâm tình, cùng hưởng thụ như vậy mới làm hai ta cùng tận hứng chứ, không cô phụ đêm xuân tươi đẹp này"
"Vũ nhi, ta làm ngươi chê cười rồi"
Liễu Thi Vân nói xong giấu mặt vào lòng hắn
Lăng Phong nâng gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của nàng lên nói "Liễu di, có một câu tục ngữ như thế này, nữ nhân phải có "ba giống" mới có thể làm cao được. Một là ở nhà giống bà chủ, hai là xuất ngoại giống phu nhân, ba là giống dâm phụ khi trên giường"
Ngừng lại một chút rồi nói "Cho nên, Liễu di trên giường muốn cho thiên rung địa chuyển, lang thôn hổ yết, hưởng thụ triền miên thì phải như vậy a, chúng ta mới hưởng thụ chứ. Cho nên ta muốn nàng thả lỏng tâm tình, không ần phải xấu hổ. Thế nào, hiểu ý ta không Liễu di?"
"Hiểu mà..ta hiểu ý ngươi"
Liễu Thi Vân bị lời nói của hắn làm cho tâm tình sáng lên không ít, hôn nhẹ lên hắn. Lăng Phong cảm thấy tâm hoa nộ phóng, tàn nhẫn mà hôn vào đôi môi anh đào của nàng
Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt ve Liễu Thi Vân, chậm rãi hồi phục thể xác cùng tinh thần. Liễu Thi Vân nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này, ôn tồn nói "Hảo, Vũ nhi, ngươi thật tốt, ngươi là người làm ta lần đầu nếm được khoái cảm nữ nhân a"
Lăng Phong hôn môi nàng "Liễu di, nàng yên tâm, sau này ta thường xuyên cho nàng hưởng thụ."
Một loại bi ai không nói nên lời bỗng kéo đến trong lòng nàng, nước mắt trong suốt nhẹ chảy "Vũ nhi, chúng ta làm chuyện này sau này Liễu di sao dám gặp ai? Liễu di sao dám đối mặt với cha ngươi cùng người Tây Môn thế gia?"
"Liễu di, đang tốt mà sao lại khóc?"
Lăng Phong cúi đầu hôn nước mắt trên mặt nàng, Liễu Thi Vân xấu hổ nhắm mặt lại "Liễu di, nghe ta nói, chúng ta quang minh chính đại thì có gì đáng sợ đâu"
Nói xong, thấp giọng nói chuyện thê thiếp Nam Cung thế gia cho nàng, toàn bộ đều là của Nam Cung Vũ – Lăng Phong hắn. Cùng chuyện Nam Cung Hiên đã chết.
Liễu Thi Vân nghe vậy giật mình, không tin vào lỗ tai mình, sau nửa ngày mới hồi phục tình thần thì thào nói "Làm ta giật mình, thì ra cha ngươi đã…Ngọc Quân làm nương tử ngươi thì ta đã biết, vừa rồi nghe ngươi nói không nghĩ tới đại nương, nhị nương, tam nương lại thành thê tử của ngươi.."
Lăng Phong thấp giọng nói "Liễu di nên hiểu, quyết chiến đã tới bí mật này không nên lộ ra. Nếu ngươi hoài nghi ta có thể tìm đại nương, nhị nương hoặc hỏi Ngọc Quân để biết"
Liễu Thi Vân gật gật đầu "Liễu di đương nhiên tin, một khi tin này công bố sẽ tạo thành cục diện không thể thu thập"
Lăng Phong thấp giọng nói "Liễu di còn cảm thấy bứt rứt sao?"
Liễu Thi Vân nhẹ giọng nói "tuy rằng cảm giác đã tốt hơn nhưng bối phận chúng ta không hợp, Liễu di ngại…"
Lăng Phong thấp giọng nói "Ta biết, ba tháng sau khi quyết chiến, chúng ta thoái ẩn giang hồ, khi đó mọi chuyện không cần lo lắng nữa"
Liễu Thi Vân thẹn thùng "ngươi không gạt ta?"
Lăng Phong thấp giọng nói: "Liễu di, ngươi mới hai mươi sáu tuổi, hơn nữa nhìn qua mới hai mươi xuất đầu. Vả lại ta còn có thể ngự nữ song tu, có thể thanh xuân trú nhan, nàng sợ gì chứ. Hơn nữa, đại nương, nhị nương so với nàng tuổi lớn hơn, ta ghét bỏ các nàng sao? Liễu di, từ hôm nay trở đi ngươi là nương tử của ta, ta vĩnh viễn không bao giờ chê ngươi."
Liễu Thi Vân thẹn thùng nói Không biết Đình Đình các nàng sau khi biết sẽ nghĩ như thế nào?"
Lăng Phong thấp giọng "yên tâm, các nàng không bài xích nàng đâu, tựa như đại nương, nhị nương, tam nương giống nhau thôi. Ta chiếu cố cả đời nàng có được không?"
"Ngươi, tiểu sắc quỷ này, cư nhiên có nhiều nương tử như vậy"
Liễu Thi Vân ngừng lại một chút lại nói: "có lẽ đây là cách tốt nhất, nếu không cả đời ta sẽ không biết như thế nào"
Liễu Thi Vân thở dài nói
Lăng Phong cũng thở dài: "Kỳ thật có một việc ta còn không có nói cho ngươi, có lẽ ngươi nghe xong sẽ tức giận hoặc là khinh thường ta!"
"Chuyện gì?"
Liễu Thi Vân hỏi
Lăng Phong dài thở dài một hơi "Thân la ngọc thanh cũng là nương tử của ta, trước lúc ta nhập Nam Cung thế gia."
"Cái gì!"
Liễu Thi Vân thất thanh
Lăng Phong nói: "Ta biết nàng không thể nhận chuyện như vậy, nếu nàng cho rằng ta vô sỉ, thật sự nên đánh đáng chết, thì hãy đánh đi! Nhưng mà ta hy vọng nàng không cần bởi vậy mà rời đi! Phải biết rằng tại Hoa Sơn, sư thúc ninh Vô Song, sư nương Bạch Quân Nghi cùng sư muội lục Phỉ Nhi các nàng đều có thể cùng gả cho ta, nàng cùng Ngọc Thanh sao lại không thể?"
Liễu Thi Vân thở dài, trong lòng khôi phục bình tĩnh: "Ngươi nói đúng, nhân sinh trên đời, cỏ cây một xuân. Dứt bỏ đạo đức luân lý trên miệng, ai sẽ làm nữ nhân chúng ta cảm thấy hạnh phúc. Mẫu thân nhiều năm trước cùng phụ thân không hợp, cùng nhau với thanh đăng Đại Phật, lúc trước ta nghĩ nàng thích cuộc sống thanh tĩnh, trưởng thành mới biết được nàng đối với phụ thân bất mãn cùng phản kháng. Sau khi ta biết, rất đau lòng, rất muốn trợ giúp mẫu thân, muốn nàng có cảm giác sung sướng sau này. Hiện tại nàng cư nhiên chung tình với ngươi, có lẽ cái này ông trời an bài, ta không trách ngươi, lại càng không trách cứ nàng. Ta cũng không đành lòng nhìn mẫu thân thống khổ cả đời, nàng đã trong thống khổ vượt qua hai mươi năm. Vũ nhi, ngươi yên tâm, ta đã nghĩ thông suốt ."
Lăng Phong gật gật đầu "Cám ơn ngươi, Diễu di."
Liễu Thi Vân thẹn thùng: "Vũ nhi, ngươi nói thực ra, ngươi đến cùng có bao nhiêu thê thiếp ?"
Lăng Phong cười nói: "Trong nhà này ngoại trừ Công Tôn Ngọc Chân ở ngoài, tất cả đều là nương tử của ta."
Liễu Thi Vân lắp bắp kinh hãi "Vũ nhi, là thật sao?"
Lăng Phong cười gật gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay ta còn muốn cùng các nàng cử hành hôn lễ, Liễu di, nàng cùng ta nhé!"
Liễu Thi Vân: "Hảo ngươi lớn nhỏ không bỏ a, ngươi hay là cũng muốn cưới luôn cả Công Tôn Ngọc Chân?"
« Người hiểu ta là Liễu di a »
Lăng Phong cười đáp
Liễu Thi Vân lắc đầu "Ngươi già không bỏ-nhỏ không tha, bất quá ngươi như vậy mới thật la nam nhi-đầu đội trời chân đạp gì tùy chỗ đứng (^^), mười tám thê thiếp khẳng định thỏa mãn không được ngươi. Chỉ cần ta có thể theo ngươi, những thứ khác hết thảy cũng không quan trọng !"
"Liễu Di, nàng thật tốt."
Lăng Phong cao hứng hôn Liễu Thi Vân.
"Ai bảo chúng ta cùng gặp phải ngươi, Tiểu ma tinh, đây là định mệnh của chúng ta a."
Liễu Thi Vân thở dài nói .
Lăng Phong cười hỏi: "Liễu Di, vừa rồi khoái hoạt sao?"
Liễu Thi Vân mắc cỡ đỏ mặt, thấp giọng nói: "Vũ nhi, Liễu di hôm nay mới cảm nhận tư vị tuyệt vời này, thật sự tuyệt . Liễu di thật sự là sống uổng phí nhiều năm như vậy, Liễu di không rời được ngươi rồi. Liễu di đương nhiên không muốn danh phận gì, chỉ cần mãi mãi làm ngươi cảm thấy mỹ mãn là ta mãn nguyện rồi."
Lăng Phong nghe xong Liễu Thi Vân nói lời này kích động nói: "Liễu di, hôm nay hôn lễ nàng nhất định phải tham gia, bởi vì hôm nay ngươi đã là nương tử của ta. Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Liễu Thi Vân vừa nghe cảm kích, hai mắt đỏ lên, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống hai má, ôm Lăng Phong hôn, nhẹ nhàng nói: "Hảo, Vũ nhi... Ta thực cảm kích..."
Lăng Phong hôn môi anh đào của nàng: "Không cho nói cái gì cảm kích cả."
"Ân."
Lăng Phong kề vào lổ tai nhẹ giọng nói: "Liễu di, chân mở ra đi, ta tiếp tục hảo hảo thương ngươi."
"Ân."
Liễu Thi Vân thẹn thùng mở ra hai chân. Bị Lăng Phong một trận quấy rầy, Liễu Thi Vân dịu dàng nói: "Hảo Vũ nhi, không được! Di bị ngươi từ tối hôm qua đến bây giờ quần thảo, không dưới mười lần, ta có chút đau, nếu không chờ vài ngày, ta cùng ngươi hảo mà!"
"Tốt lắm, Liễu di, đến lúc đó ngươi không thể lại rút lui nữa à, Vũ nhi nhất định phải hảo hảo làm cho Liễu di vui ngất trời."
Liễu Thi Vân nghe nói thẹn thùng, Lăng Phong chính là thích nàng thẹn thùng như vậy, Liễu Thi Vân ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tốt lắm... Hảo Vũ nhi, đến lúc đó Liễu di liền cùng ngươi..."
Hai người đang nói, Tây Môn Đình Đình dẫn Xuân Cầm Hạ Kỳ bưng nước rửa mặt vào, người xấu hổ nhất đương nhiên là Liễu Thi Vân . Tây Môn Đình Đình cười nói: "Liễu di, ngài còn ngại cái gì mà xấu hổ, chúng ta hiện tại đều là người một nhà. hắn kẻ trộm mỹ nữ trong nhà, tất cả không có ai thẹn thùng nữa đâu."
Liễu Thi Vân đem mặt giấu ở ổ chăn trên giường: " ta sau này trước mặt các ngươi, không còn thể diện nữa rồi."
Tây Môn Đình Đình cười nói: "Khoái hoạt cùng hạnh phúc mới là thực sự, hư danh chỉ hại người thôi, Liễu di, lựa chọn rất đúng."
Ngừng lại một chút, lại nói tiếp: "Liễu di, ngài nếu không nhanh rời giường, trong chốc lát tỷ muội đều toàn bộ lên đây, đến lúc đó ngài càng không có mặt mũi đó. Liễu di, ngài không biết nhanh như vậy mà mọi người đã biết chứ?"
Liễu Thi Vân không có cách nào, chỉ có thể xấu hổ rời giường, nàng đối với Lăng Phong gắt giọng: "Đều là ngươi tiểu bại hoại này, phá hỏng sự trong sạch của ta đã không tính, còn làm ta trước chúng bọn tỷ muội không còn mặt mũi."
Lăng Phong cười hì hì "Liễu di yên tâm, ta sẽ có biện pháp làm các nàng càng không có mặt mũi, đến lúc đó ngài xem nhé."
Tây Môn Đình Đình nghe vậy "Phi " một tiếng "Ngươi nha, vừa muốn nghĩ ra cái gì xấu xa cho tỷ muội bọn ta sao? Ngươi ngày hôm qua làm cho Thanh Thanh cùng Ngọc Quân như vậy còn chưa đủ sao?"
Lăng Phong cười nói: "Đình Đình a, ta làm cho các nàng hạnh phúc cùng khoái hoạt, cảm giác như vậy ngươi cũng không phải chưa hưởng qua, ngươi nói như là tướng công ngươi không tốt sao?"
Tây Môn Đình Đình thẹn thùng cúi đầu, Lăng Phong ôm lấy liễu thi vân hỏi: "Liễu di, ngươi nói, tối hôm qua ngươi hưởng thụ chưa đủ hả?"
Liễu Thi Vân mắc cỡ đỏ mặt, thẹn thùng: "Xấu lắm, biết rõ rồi còn hỏi! Không nói tới ngươi."
Nói xong để Xuân Cầm Hạ Kỳ hầu hạ hạ mặc quần áo, rửa mặt.
Tây Môn Đình Đình cười nói: "Mau rửa mặt, rồi đi ăn cơm, đêm nay còn phải cử hành hôn lễ, mọi người bận lắm."
Vì thế, mấy người làm xong, cùng đi dùng bữa sáng, bắt đầu một ngày mới đầy hạnh phúc nhưng không kém bận rộn