Kiều Kiều Sư Nương

Chương 244: Phòng bếp




Dậy nào! Ăn cơm tối thôi."
Lăng Phong, Kỷ Nhược Yên và Đỗ Chỉ Lan còn trong mộng đẹp trên giường thì đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, Trong Nam Cung thế gia, có tính cách nóng nảy như vậy, ngoại trừ Nam Cung Vân, thật sự tìm không ra người thứ hai. Đừng tưởng nàng là thiên hạ đệ tam mỹ nhân, cũng đừng tưởng nàng là tiểu thư khuê các thì sẽ hiền thục, thật sự nàng muốn phát cáu, vì vậy tính cách thiên kim tiểu thư của nàng không phải ai cũng có thể thừa nhận được. Hơn nữa nàng lại là người đến sau nên từ "Yêu" chuyển thành "Hận".
"Có nghe hay không rời giường ăn cơm."
Nam Cung Vân lại một lần nữa cường điệu mục đích nàng tới.
Lăng Phong bộ dạng uể oải, nói: "Vân tỷ, nói xong chưa a?"
"Ngươi không dậy, ta sẽ không để yên!" –Nam Cung Vân lớn tiếng nói.
Lăng Phong đành phải xuống giường. . . đi đến cửa, nói: "Ta dậy rồi!"
Nam Cung Vân lại cũng không thèm nhìn tới, nói: "Mặc quần áo tử tế, đến đại sảnh đi ăn cơm chiều!" Nói xong, không quay đầu lại liền hướng đại sảnh mà đi.
Lăng Phong một trận buồn bực, nói: "Cơm sáng cũng không phải đặc biệt, có cần phải quan trọng như thế không?"
Nói xong, trở lại bên giường vỗ kiều đồn của Kỷ Nhược Yên và Đỗ Chỉ Lan, nói: "Bảo bối, dậy đi nào."
"Ân ~~!"
Kỷ Nhược Yên tựa hồ không có mở mắt, xoay người một cái, thì thào nói: "Phu quân, ta mệt mỏi quá, cần nghỉ ngơi một chút."
Đỗ Chỉ Lan càng kém hơn, không đủ sức mà nói chuyện.
Lăng Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đành phủ thêm mền cho các nàng, tự mình mặc quần áo hướng đại sảnh mà đi. Trong đại sảnh, không khí quả nhiên bất thường, các lão bà của Lăng Phong : _Tần Thục Phân, Hà Bích Tú, Quý Nhược Lan đã đầy đủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lên Lăng Phong vừa mới vào.
Cái gì bữa sáng a? Trên bàn một mâm đồ ăn cũng không có, cả đại sảnh chỉ có hơn mười đôi mắt xinh đẹp mở to. . .
Lăng Phong cảm giác được tình huống không ổn, nuốt một chút nước miếng, hì hì nói: "
Này các nương tử, ta thật sự có chút đói bụng, không biết có chút thức ăn lót dạ không?"
Tần Thục Phân liếc Diệp Như Lăng một cái, Diệp Như Lăng nói: "Người còn không biết xấu hổ muốn ăn sáng ư? Chúng ta bị người làm mất mặt hết rồi!"
Lăng Phong buồn bực, nói: "Có việc gì?"
Một bên Tống Ngọc Chi thấp giọng nói: "Đêm qua Tình nhi cũng theo chúng ta cùng nhau dùng cơm, sau lại . . . sau lại trò chuyện một hồi, không nghĩ tới nàng ở bên cạnh, biết chuyện của chúng ta không từ mà biệt, rời đi vào sáng nay . . .!"
"A!?"- Lăng Phong lại một lần giật mình, nói: "Không thể nào! Chư vị nương tử, các người có phải đang nói đùa với phu quân?"
Tần Thục Phân nói: "Ai nói giỡn với ngươi, tỷ muội chúng ta thương lượng qua, hạn cho ngươi ba ngày đem Tình nhi trở về, cũng mời nàng thành một thành viên trong tỷ muội chúng ta, nếu không đối với ngươi thực hiện gia pháp hầu hạ!"
Lăng Phong thật sự nghĩ không ra càng cảm thấy chuyện tình này thật hoang đường, hì hì nói: "Việc này thật không dễ, trời đất bao la, ta nào biết Tình nhi sẽ đi đâu, hơn nữa biển người mờ mịt khó tìm a?"
Hà Bích Tú nói: "Thành Tây có một miếu Quan Âm, Tình nhi bình thường không vui, thường xuyên đi vào trong đó thấp hương bái Phật . . . "
"Như vậy cũng tốt." – Lăng Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: "Chỉ cần nhìn thấy nàng, ta sẽ lập tức mang nàng trở về."
Nói xong ôm lấy Hà Bích Tú hôn một cái, ngay sau đó mạnh mẽ lại ôm lấy Tần Thục Phân một cái, sau cùng hôn môi lão bà một cái.
Tần Thục Phân nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm, tỷ muội chúng ta đã thương lượng qua. Nếu ngươi trong vòng ba ngày tìm không được Tình nhi trở về, như vậy ngươi cũng không cần quay lại cái nhà này . . ."
Lăng Phong đột nhiên hùng hồn nói: "Các nương tử yên tâm đi. Chuyên tình Tình nhi nằm ở trên người của ta, nếu trong vòng ba ngày ta không thể đem nàng mang về nhà, ta làm trâu làm ngựa cho các nàng cũng không oán không giận!"
"Một lời đã định!"- Tần Thục Phân đi đầu hô lên.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." –Lăng Phong kiên định nói.
Mới vừa nói xong, Lăng Phong liền ôm Tần Thục Phân nói: "Nương tử, thật sự là ta hơi đói bụng, đến ăn chút gì a!"
Tần Thục Phân xoay người nói: "Chúng ta đã ăn no, ngươi tự mình xuống bếp đi."
Nàng vừa đi, chúng nữ kia cũng lui gót theo, lưu lại Lăng Phong một mình ở đại sảnh.
" Nói đi là đi ah " –Lăng Phong nhìn mấy lão bà mình bỏ đi, liền lớn tiếng hướng tới các nàng kêu la lên.
Lăng Phong đi vào phòng bếp, từng đợt mùi thức ăn liền truyền đến, khiến bụng Lăng Phong không khỏi co giật. Cảm giác thật lâu không có ăn, thứ hương vị này làm bụng hắn một trận ừng ực vang lên.
Vào phòng bếp, chỉ thấy Tây Môn Đình Đình cùng Xuân Cầm, Hạ Kỳ đang bận rộn. Rửa rau củ và cẩn thận chế biến. Tây Môn Đình Đình làm chủ trù, Xuân Cầm, Hạ Kỳ ở một bên hổ trợ, Trong phòng bếp tràn đầy nhiệt khí cùng hương khí.
Tây Môn Đình Đình thuở nhỏ xuất thân gia đình giàu có, theo lẽ thường rất ít khi quan tâm đến bếp. Nhưng Tây Môn Đình Đình cũng không được nuông chiều từ bé, ngược lại nữ công trù nghệ mọi thứ đều tinh thông. Nhưng sau này làm thiếu phu nhân, rất ít khi tự động thủ xuống bếp, chỉ là ngẫu nhiên nấu một ít món ăn. Ngày hôm nay trên đại sảnh nghe được Lăng Phong nói đã đói bụng, nàng liền tự mình xuống phòng bếp muốn làm một chút thức ăn cho Lăng Phong, không ngờ Xuân Cầm, Hạ Kỳ ở đại sảnh ngoài nghe lén cũng lặng lẽ theo tới.
Trên bàn đã dọn xong mấy món ăn. Nhìn thấy thức ăn tinh xảo, nội tâm Lăng Phong tràn đầy ấm áp, hắn ở cạnh cửa lẳng lặng nhìn vào, Tây Môn Đình Đình cùng Xuân Cầm, Hạ Kỳ hai người đang bận rộn nên cũng không thấy hắn. Nghe được các nàng nói chuyện, Lăng Phong trong lòng còn có một loại cảm giác nói không nên lời vừa cảm động vừa hạnh phúc.
Tây Môn Đình Đình mặc tạp dề, một bên xào rau, một bên cùng Xuân Cầm, Hạ Kỳ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Gương mặt nàng lộ rõ vẻ vui tươi và hạnh phúc, cả người nàng toát lên sự quyến rũ vô cùng.
Mà giương mắt lên, Xuân Cầm, Hạ Kỳ bên cạnh, các nàng là tỷ muội song sinh cùng mặc trang phục trắng, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, quần áo trở nên mỏng và trong suốt, vừa nhất cánh tay, liền bộc lộ ra hình dáng nhủ hoa căng tròn. Ống tay áo của các nàng kéo cao, cánh tay trắng tinh mượt mà lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Lăng Phong. Xuân Cầm, Hạ Kỳ đi tới đi lui hỗ trợ lên cái eo nhỏ, kiều đồn đầy đặn, đường cong thân hình thon dài dịu dàng.
Lăng Phong xem trong chốc lát, ho khan một cái, đi ra phía trước, nói: "
Đình Đình, ta tới giúp nàng."
"A!." –Tây Môn Đình Đình cùng Xuân Cầm, Hạ Kỳ kinh ngạc đồng thời xoay đầu lại, Tây Môn Đình Đình kêu một tiếng: "Phu quân!"
Lăng Phong tiến lên ôm eo Tây Môn Đình Đình, môi liền hướng phía dưới lỗ tai nàng mà hôn.
"Phu quân, chàng xem chàng kìa, Xuân Cầm, Hạ Kỳ ở một bên nhìn, chàng đừng như vậy. . ."
Tây Môn Đình Đình tâm hồn thiếu nữ dâng lên, hơi sẳng giọng, cười yếu ớt trên mặt đỏ ửng.
Lăng Phong nhìn sang Xuân Cầm, Hạ Kỳ bên cạnh, nói: "Các người đều là bảo bối của ta, này có cái gì phải sợ."
"Ân . . ."- Xuân Cầm, Hạ Kỳ sắc mặt khẽ biến thành hồng, không nói gì, cười cười, bình thản trên mặt lại có nét phong tình.
Lăng Phong không khỏi thấy trong lòng vừa động, ánh mắt chăm chú vào biểu tình trên mặt Xuân Cầm, Hạ Kỳ.
Tây Môn Đình Đình hờn dỗi nói: "Bây giờ là ban ngày, nói đây lại là phòng bếp bị nhiều người nhìn thấy không tốt!"
"Nương tử, nàng lại quên ngày hôm qua vi phu dạy nàng sao . . . ?" – Lăng Phong nói xong, Tây Môn Đình Đình tự nhiên hiểu được là chuyện xấu hổ ngày hôm qua ở phòng luyện võ, lúc này hai má nàng ửng hồng cả lên.
Xuân Cầm, Hạ Kỳ mặt đỏ hồng, nói: "Tiểu nữ . . . đi ra ngoài."
Nói xong hai nàng chần chờ rời đi.
Tây Môn Đình Đình nhìn theo Xuân Cầm, Hạ Kỳ đi ra ngoài cửa, giơ quyền đánh đánh Lăng Phong: "Chàng xem, không đứng đắn khiến Xuân Cầm, Hạ Kỳ chạy mất cả!"
Nàng mặt cười ửng đỏ, vẻ mặt vũ mỵ.
Lăng Phong không khỏi bị thần thái thẹn thùng của Tây Môn Đình Đình mà thay đổi, đem ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, chỉ thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, cực kỳ xinh đẹp, đường cong lả lướt. Thân thể kia làm người ta mơ tưởng hảo huyền, hơn nữa mỉm cười ngọt ngào, lại càng khiến Lăng Phong mê say.
Tây Môn Đình Đình cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của phu quân nhìn thẳng mặt mình, không khỏi xấu hổ lan tràn tâm hồn thiếu phụ dâng lên. Từ khi biết nhau đến giờ, Tây Môn Đình Đình luôn cảm giác mình bị vây trong luyến ái, một ánh mắt, một cái mỉm cười, cũng đủ để làm cho nàng tâm hồn nhộn nhạo.
Lăng Phong xúc động ôm Tây Môn Đình Đình, liên tiếp hôn vào đôi môi ngọt ngào kia. Thấp giọng nói: "
Đình Đình, tối hôm qua uống rượu, không thể hảo hảo mà yêu nàng . . . "
Tây Môn Đình Đình hiểu được phu quân trong miệng "yêu" hàm ý khác, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng lại càng loạn nhịp bất an, nhẹ nhàng thổi một ngụm: "Đi đi đi, thiếp đang nấu cơm, đừng có mà không đứng đắn!"
Lăng Phong nhìn Tây Môn Đình Đình vẻ mặt thẹn thùng, đột nhiên một cảm giác khác thường theo trong lòng dâng lên, một ý niệm quái dị trong đầu nảy sinh, lập tức đem Tây Môn Đình Đình ôm chặt chẽ vào lòng, nhẹ giọng nói: "Nương tử, để cho phu quân hảo hảo bồi thường nàng chứ?"
"A?"- Tây Môn Đình Đình trong lòng nhảy dựng, kinh ngạc nhìn Lăng Phong, nghe ý tứ của Lăng Phong, là muốn tại đây trong phòng bếp cùng nàng . . .
Tây Môn Đình Đình xuất thân nhà giàu có, là một nữ tử truyền thống, ngày hôm qua ở phòng luyện công, điểm mấu chốt khiến nàng có khả năng chấp nhận là dù sao nơi đó là phòng riêng, nhưng là bây giờ nơi đây là phòng bếp, nàng làm sao từng nghĩ tới đây hoan lạc . . .
Không đợi nàng kịp phản ứng, Lăng Phong ôm chặt Tây Môn Đình Đình, miệng lập tức hôn lên đôi môi đang hé mở.
"
A . . . Đừng . . . Phu quân . . . Đừng ở chổ này . . . Có người sẽ đến . . ."- Tây Môn Đình Đình dùng sức giãy dụa, chỉ muốn thoát ra khỏi lòng Lăng Phong, miệng bị hôn phát ra âm thanh "Ngô . . ." Mơ hồ không rõ thanh âm của nàng.
Lăng Phong ôm thật chặt thân hình tràn ngập co dãn ấm áp của Tây Môn Đình Đình làm đầu óc của hắn quên hết thảy. Trong miệng hắn hàm chưa hai mảnh môi mềm mại ướt át của Tây Môn Đình Đình, đầu lưỡi liếm lấy đầu lưỡi, nước miếng của nàng, trong miệng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
"Yên tâm đi, nương tử, không ai tới, coi như đến đây, cũng là nương tử của ta, có cái gì phải sợ . . . " – Lăng Phong thở phì phò, hai tay ở ngực Tây Môn Đình Đình xoa bóp.
Cái thứ mềm mại khiến cho trái tim của Lăng Phong kích động, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"A . . .Đừng . . . Đừng . . . " – Tây Môn Đình Đình tự nhiên giãy dụa, Lăng Phong một bên dùng sức xoa nắn đôi thỏ của nàng, một mặt nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng. Chậm rãi, Tây Môn Đình Đình được Lăng Phong vuốt ve ánh mắt mê ly, trên mặt hiện lên một mãnh má hồng trong lỗ mũi hừ ra từng tiếng vô ý thức.
Chứng kiến hình dáng mị nhân của Tây Môn Đình Đình, Lăng Phong cảm giác mình bùng cháy. Tay trái của hắn thật nhanh chóng đi xuống, mơn trớn vùng tiểu phúc, đi đến chỗ ở giữa hai chân Tây Môn Đình Đình.
. . .
Tây Môn Đình Đình chưa kịp phòng bị, lại khẽ kêu một tiếng, hơi thở cũng theo đó mà dồn dập lên. Bản tính trong lòng Lăng Phong nhanh chóng trổi dậy, hắn chỉ cảm thấy phía dưới bắt đầu cương lên, tay phải ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Tây Môn Đình Đình, đem nàng ôm lại gần hơn nữa . . .
Tây Môn Đình Đình cũng cảm thấy trượng phu gắng gượng, thở càng sâu, dồn dập. Lăng Phong di chuyển thân thể Tây Môn Đình Đình, đem lưng nàng đối với mình, hai tay chống lên bếp lò bên cạnh. Tây Môn Đình Đình trên mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn, dịu dàng nằm úp sấp lên, kêu lên một tiếng "
hừ" nhẹ lên, kiều đồn tự nhiên cong lên. Lăng Phong dùng sức xoa nắn thê tử, kích động không thôi. Lập tức đem quần áo ngay cả quần lót cởi ra. Động tác nhanh lẹ, có điểm thô bạo.
Tất nhiên mông của Tây Môn Đình Đình nháy mắt lộ ra bên ngoài, hơn nữa là như thế cong lên. Hai người đều kêu nhỏ một chút, cũng đều cảm thấy dục vọng của đối phương dâng lên.
"Đừng, đừng ở chỗ này . . . " – Miệng Tây Môn Đình Đình vô thức lẩm bẩm nói.
Lăng Phong nhìn thấy kiều đồn của thê tử rất tròn trơn bóng, nở nang, trắng nõn, nội tâm cũng vô pháp nhẫn nại.
"Ta sẽ phải ở chỗ này đem nàng lột sạch."
Chợt, Tây Môn Đình Đình bị cởi sạch toàn thân trên dưới. Da của nàng trắng nõn tinh tế, trong sáng hồng nhuận, hiện ra một loại cảm giác khỏe mạnh, phản ánh cảm xúc rõ nhất tình ý của nữ nhân . . . càng tăng thêm một cỗ lực hấp dẫn không nói nên lời.
Lữa trong bếp đang cháy lên, hai người trên thân cũng bắt đầu chảy mồ hôi.
Toàn thân của Tây Môn Đình Đình như bạch ngọc. Không hề che lắp trong phòng bếp, Tây Môn Đình Đình xấu hổ, thở gấp, lấy thân mình ngửa ra sau, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi phu quân "
yêu". Thân thể dựa vào bếp còn phía sau Lăng Phong ra sức canh tác, mặt ngọc ửng hồng, ngượng ngùng không thôi. Lăng Phong xem trạng thái mị hoặc của nàng càng chịu không nổi, càng cảm thấy kích thích mất hồn, thêm nhanh chóng ra vào, Tây Môn Đình Đình không khỏi phát ra một trận rên rỉ.