Kiều Kiều Sư Nương

Chương 243: Mây xanh




Một đêm này, Lăng Phong mượn cớ rượu say ở lại qua đêm Kim Phượng các, Tây Môn Đình Đình cũng không có ý phản đối, nhưng từ ánh mắt nàng cũng biết xãy ra điều gì.
Kỳ thật Nam Cung thế gia bây giờ giống như một thế ngoại đào nguyên yên ổn cùng yên lặng. Nhất là ở hậu hoa viên, trừ bỏ Lăng Phong không còn có ai có thể làm chúa tể nơi này.
Đêm ôn nhu lãng mạn, không nói đến mê người Tần Thục Phân, Hà Bích Tú, Từ Tử San, Tống Ngọc Chi, ngay cả Nam Cung Vân cũng lưu lại bồi Lăng Phong qua đêm. Đương nhiên Quý Nhược Lan, Kỷ Nhược Yên, Bạch Lộ, Trầm Nghi Quân, Hà Nguyệt Mai, Đổ Chỉ Lan cùng Tố Hoa bát nữ càng không thể thiếu.
Mười chín mỹ nữ, một phu quân, loại vui sướng này khó có thể hình dung.
Cùng chúng nữ làm việc, kèm theo từng hồi hương thơm trên cơ thể các nàng, Lăng Phong lúc gà gáy sáng mới mơ màng đi vào giấc ngủ, mà khi đó chúng nữ sớm đã không chịu nổi "oanh kích" xụi lơ ngỗn ngang tán lạc khắp ngõ ngách trong phòng.
Cuộc sống hạnh phúc như vậy làm bộ dạng Lăng Phong có chút uể oải, cảm giác say khước.
Ánh sáng chiếu vào Tần Thục Phân mở mắt nhưng vẫn lười biếng nằm tại đó, nhớ lại phong tình đêm qua, bất giác cười ngọt ngào cho tới khi nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, mới lưu luyến từ trong chăn lặng lẽ đứng lên, không ngờ bị Lăng Phong giử chặt lên tiếng hỏi: "Nương tử, sớm như vậy đã rời giường, đi đâu vậy?"
Tần Thục Phân không nghĩ tới mình đánh thức Lăng Phong, chui vào trong chăn, nằm úp trên Hệ thống cấm nói bậyg ngực rộng lớn của hắn nói: "Trong vườn thật nhiều loài hoa, bây giờ là mùa hoa nở, đặc biệt là hoa đào, rất đẹp. Ngày hôm qua thiếp hẹn với đại nương sáng nay đi ngắm hoa."
Lăng Phong cau mày nói: "Thưởng hoa đào? Chẳng lẽ nàng ngại đào hoa không đủ? Đừng đi, nàng chỉ cần cùng ta là đến nơi."
Nới xong cười hì hì ôm người ngọc vào lòng.
Tần Thục Phân khẽ ngất ngây, ngón tay ngọc xoa nhẹ ngực nam nhân, dịu dàng nói: "Nhưng mà hôm qua đại nương nói với thiếp rồi . . .Nếu không đi, thiếp sợ không tốt, hơn nữa hình như có tâm sự gì muốn nói với thiếp . . . "
Lăng Phong một tay ôm chặt lưng Tần Thục Phân, đem nàng đến trước mặt mình nói: "Nàng ta còn có thể có tâm sự gì, chính là chuyện tình của Nam Cung Tuấn. Ngày hôm qua nàng ta cũng phái người tìm ta, ta không gặp nàng ấy, cho nên nàng áy liền đường vòng tới tìm nàng, muốn cho ta nói hộ với Nam Cung Hiên, đem Nam Cung Tuán thả ra! Dù sao cũng là con ruột, cũng không thể nhìn hắn chết."
Nới xong, lại là một trận cuồng xoa bóp.
Sắc mặt Tần Thục Phân càng lúc càng trắng, nửa ngày không đáp, bất đắc dĩ Lăng Phong ánh mắt sáng ngời, đành phải xấu hổ nói: "Người ta bị chàng giằng co một đêm, xương cốt đều muốn tan ra, chàng còn muốn như thế nào nữa a ?"
Lăng Phong nghe xong, có chút không cam lòng nói: "Ai bảo nàng ngủ nướng, các nàng khác đều đi rồi, chỉ có nàng, cho nên đành ủy khuất nàng một chút. Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ cho nương tử hưởng thụ cảm giác khoái lạc a!"
Tần Thục Phân sợ hắn nói ra lời xấu hổ, liền đưa tay khẻ che miệng hắn, cắn môi nói: "Không cần vậy . . . Người ta đã cảm giác được vừa tốt vừa hay rồi!"
Lăng Phong cười nói: "Phu quân hôm nay làm cho nàng trở nên sóng như thế nào . . ."
"A! "
Tần Thục Phân thật xấu hổ, dùng sức véo miệng Lăng Phong, vội la lên: "Chàng còn nói vậy, người ta không để ý tới chàng nữa a."
Lăng Phong cười hì hì, thì thầm vào tai nàng: "Nàng nói cho ta biết một chút, nàng cảm thấy tư vị thế nào . . ."
Tai Tần Thục Phân bị Lăng Phong thổi một luồng nhiệt khí, trong lòng mềm nhũn, ủy mị nói: "Nói cho chàng biết,thì phải thả người a . . ."
Lăng Phong gật gật đầu, Tần Thục Phân lườm hắn một cái, liền cúi đầu tiến đến bên tai hắn, thẹn thùng vô hạn, tinh tế nỉ non nói: "Chàng a . . . trong người thiếp từ đầu tới cuối đều như bay bổng, mỗi một lần chạm đến người ta, cũng làm cho thiếp giống như ăn xuân dược vậy! Hưng phấn muốn chết, giống như dục tiên dục tử vậy. . ."
Lăng Phong nói: "Dục tiên dục tử? Có phải cảm giác bay lên tới trời xanh không?"
Tần Thục Phân khuôn mặt nóng bừng nói: "Tối hôm qua bị giằng co một đêm, nhưng mà bây giờ trên người vẫn còn ấm áp thật thoải mái . . . "
Lăng Phong nghe xong, có chút không cam lòng nói: "Ai bảo nàng ngủ nướng, các nàng khác đều đi rồi, chỉ có nàng, cho nên đành ủy khuất nàng một chút. Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ cho nương tử hưởng thụ cảm giác khoái lạc a!"
Tần Thục Phân sợ hắn nói ra lời xấu hổ, liền đưa tay khẻ che miệng hắn, cắn môi nói: "Không cần vậy . . . Người ta đã cảm giác được vừa tốt vừa hay rồi!"
Lăng Phong cười nói: "Phu quân hôm nay làm cho nàng trở nên sóng như thế nào . . ."
"A! "
Tần Thục Phân thật xấu hổ, dùng sức véo miệng Lăng Phong, vội la lên: "Chàng còn nói vậy, người ta không để ý tới chàng nữa a."
Lăng Phong cười hì hì, thì thầm vào tai nàng: "Nàng nói cho ta biết một chút, nàng cảm thấy tư vị thế nào . . ."
Tai Tần Thục Phân bị Lăng Phong thổi một luồng nhiệt khí, trong lòng mềm nhũn, ủy mị nói: "Nói cho chàng biết,thì phải thả người a . . ."
Lăng Phong gật gật đầu, Tần Thục Phân lườm hắn một cái, liền cúi đầu tiến đến bên tai hắn, thẹn thùng vô hạn, tinh tế nỉ non nói: "Chàng a . . . trong người thiếp từ đầu tới cuối đều như bay bổng, mỗi một lần chạm đến người ta, cũng làm cho thiếp giống như ăn xuân dược vậy! Hưng phấn muốn chết, giống như dục tiên dục tử vậy. . ."
Lăng Phong nói: "Dục tiên dục tử? Có phải cảm giác bay lên tới trời xanh không?"
Tần Thục Phân khuôn mặt nóng bừng nói: "Tối hôm qua bị giằng co một đêm, nhưng mà bây giờ trên người vẫn còn ấm áp thật thoải mái . . . "
Lăng Phong nghe được động hứng, tay ơ trong chăn quờ quờ trên người Tần Thục Phân, cười nói: "Nguyên lai vừa rồi lừa ta, đã như thế, phu quân ta sẽ tiếp tục làm nương tử nàng khoái hoạt một hồi."
Tần Thục Phân không chịu để hắn lấy cớ, khi đầu ngón tay của hắn vân vê đến hai đầu nhũ hoa, nàng mạnh mẽ xuống giường . . .
Đứng lên kiên quyết tránh ôm ấp của Lăng Phong, rời giường mặc xiêm y, quay lại với nam nhân ở trên giường kia . . .Mắt nhìn hắn, nàng ngọt ngào cười nói: "Hảo phu quân, chàng nên quay về tìm nương tử Đình Đình của chàng, nếu chàng buổi tối có thời gian, thiếp cùng các tỷ muội tiếp tục đùa giỡn."
Lăng Phong nhìn Tần Thục Phân mê người đi ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy một bên trừ bỏ bàn trang điểm trên tường còn có một bức họa, đúng là bức "Hải Đường Xuân Thụy đồ" của Đường Bá Hổ, hai bên có viết một bộ câu đối của Tần Thái Hư, hàn phong chớm lạnh trong xuân, trong không khí phảng phất mùi thơm của rượu, Lăng Phong dùng sức ngửi một chút, thấy một mùi hương tinh tế ngọt ngào, Lăng Phong bỗng nhiên thấy mắt mờ xương mềm, nói liên tục: "Thơm quá!"
Nguyên lai là Tần Thục Phân là người châm hương. Lại nhìn bảo kính mà trước đây Võ Tắc Thiên để trong phòng kính đang bày trên bàn, một bên để một mâm vàng mà trước đây Phi Yến từng đứng trên đó để múa, trong mâm chứa đầy đu đủ mà An Lộc Sơn đã ném làm bị thương Thái Chân. Bên kia bày chiếc giường mà trước đây Thọ Xương công chúa và Hàm Chương điện hạ đã từng nằm, bên trên treo một tấm màn kết bằng châu ngọc của Đông Xương công chúa.
Ngay khi Lăng Phong nhận thức rằng tất cả mọi người đã tỉnh lại rời đi hết, thế nhưng hắn phát hiện Kỷ Nhược Yên cùng Đỗ Chỉ Lan vẫn còn trong mộng đẹp, có lẽ tối hôm qua các nàng trải qua nhiều nhất . . .
Lăng Phong có một trò đùa thường làm, lấy một sợi tóc ngoáy chiếc mũi xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên!
"Hắt xì . . . ! ! !"
Kỷ Nhược Yên không nhịn được hắt hơi một cái, mùi hương như hoa lan từ lỗ mũi chui ra nhắm thẳng Lăng Phong mà tới. Lăng Phong khẽ hít lấy hít để. Thật thơm a! đôi mắt hắn như con diều hâu bắt được gà con nhìn nàng không chớp mắt. Vưu vật quá xinh đẹp. Mắt liễu của Kỷ Nhược Yên khẽ nhếch lên nhìn chăm chú Lăng Phong nũng nịu nói: "Phu quân!"
Kỷ Nhược Yên thẹn thùng, thở gấp kêu lên một câu.
Lăng Phong hai tay ôm cái eo nhỏ của nàng, bờ eo của nàng hết sức mảnh mai, không tới một vòng tay, có chút hơi phập phồng, bộ dạng cứ mê luyến như thế.
"Ân . . . Phu quân, ôm thiếp như vầy . . . thiếp thở không nổi!"
Kỷ Nhược Yên giống như xúc động, lại cố sức nói.
Lăng Phong nâng má Kỷ Nhược Yên lên, muốn nhìn ánh mắt của nàng, nàng lại quay đầu tránh đi, đem mặt dán vào trong lòng Lăng Phong, dịu dàng nói: "Phu quân . . . Đừng nhìn thiếp như vậy! Thiếp không chịu được . . ."
Nói xong, cũng lấy tay xoa khắp người Lăng Phong.
Lăng Phong mỉm cười nói: "Ta chính là muốn cho nàng chịu đựng không nổi . . . "
Lúc Lăng Phong nói chuyện, liền dán chặt mặt vào đôi gò bồng đảo của Kỷ Nhược Yên, cuối cùng hắn mặt đối mặt, mút lấy môi anh đào.
Thâm tâm Lăng Phong rung động, nhẹ nhàng hôn bên tai trắng nõn như đồ sứ của nàng, hắn biết chổ đó của Kỷ Nhược Yên thật mẫn cảm, lúc động tình chổ ấy trở nên ửng hồng.
Kỷ Nhược Yên cười hi hi, thân mình sợ nhột xoay loạn, thở nhẹ nói: "Chúng ta tối hôm qua mới làm mà . . ."
"Nàng có phải muốn nói là trên người mình bây giờ vẫn còn ấm áp thật thoải mái không?"
Lăng Phong mỉm cười quỷ dị nói.
"A!?"
Kỷ Nhược Yên kinh ngạc hỏi: "Phu quân, chàng làm sao biết cảm nhận của thiếp?"
Lăng Phong hai tay ôm chặt eo nhỏ của nàng,vuốt ve làn da mềm mại sau lớp lụa mỏng, miệng nói: "Bởi vì vừa rồi không lâu, cũng có người nói với ta những lời giống như vậy."
Tay phải hướng về phía trước, nắm chặt song nhũ của nàng, nhẹ nhàng vân vê.
Thân thể Kỷ Nhược Yên khẽ run lên, nhìn bốn phía một chút, phát hiện Đỗ Chỉ Lan còn ngủ say ở bên, mà mấy tỷ muội khác sớm đã không thấy tung tích, vì thế dựa vào lòng Lăng Phog, mặt tựa hẳn lên vai hắn, kiều mị nói: "Nguyên lai có người buổi sáng đã bế môn, chàng không ăn được, đem tức khí trút cả lên mình thiếp!"
"Đúng vậy!"
Lăng Phong nở nụ cười, một tay ôm lấy nàng, hì hì nói: "Ta đang tức khí nên cần phát tiết đây, cho nên, nàng hãy mở rộng đón nhận yêu thương của ta đi."
Lăng Phong đem Kỷ Nhược Yên đặt xuoogns giường . . . vài động tác đã cở bỏ hết xiêm áo, quỳ xuống giường . . . quay về Kỷ Nhược Yên, đắc ý nói: "Bảo bối, nàng chuẩn bị xong chưa?"
Kỷ Nhược Yên nằm tại trên giường, mặt đỏ hồng, thẹn thùng vô hạn nhẹ giọng nói: "Phu quân, chàng tới đi!"
Lăng Phong cởi hàng cúc áo ngủ của nàng ra, Kỷ Nhược Yên che miệng cười mặc cho Lăng Phong cởi nút áo của nàng, trên cổ nàng đeo một khối ngọc nhỏ, khối ngọc nằm ở giữa khe ngực nàng, theo hô hấp của nàng mà phập phồng lên xuoongsm một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào khối ngọc kia, tản mát ra ánh sáng hoa mắt, lúc này song nhũ của nàng như được tạo từ bạch ngọc, hai núm hồng hào đỏ rực phía trên như hạt trân châu được khảm từ hồng bảo thạch, song phong đầy đặn phối hợp với kiều đồn vểnh cao thật tinh tế lưu loát , nhìn ngon con mắt, hai viên cầu nhu nộn tròn lẳn nhẹ nhàng ma sát vào nhau làm người ta không khỏi đói khát.
Lăng Phong thấy vẻ tuyệt mỹ kia của Kỷ Nhược Yên, lập tức nổi trận lôi đình, hai tay xoa bóp thân thể mềm mại của nàng, hôn lên tới tấp.
Thân mình Kỷ Nhược Yên nhuyễn xuống, bắt đầu nóng lên, hai phiến trắng nõn sau tai nàng, không ngờ ửng hồng.
Cánh tay Kỷ Nhược Yên ôm lấy cổ Lăng Phong, nũng nịu nói: "Hảo phu quân, đã chuẩn bị đủ chưa, thiếp muốn chàng ____"thanh âm này lại mê mê mẩn mẩn. Lăng Phong thấy bộ dạng nũng nịu, muốn trêu đùa tiếp trước khi khai chiến.
"Hì hì!"
Kỷ Nhược Yên đột nhiên cảm thấy một trận tê dại, rất nhanh tiến vào vũ trụ bao la.
Hai người mau chóng trùng điệp lại với nhau, Kỷ Nhược Yên cả người không có khí lực, mặc cho Lăng Phong an bày, Lăng Phong không thèm để ý thân thể nàng đêm qua sau khi đại chiến mỏi mệt khó chống đở, tiến quân thần tốc, thảo phạt bốn phía.
Lăng Phong tinh thần hưng phấn, như Giao Long Hí Thủy, đem sinh lực bắn ra, khiến Kỷ Nhược Yên biến thành như si như say, tóc đen bung ra miệng "Y y nha nha" không thành tiếng. Đến mức khiến Đỗ Chỉ Lan bên cạnh cũng phải tỉnh lại, Đỗ Chỉ Lan nhìn tới cả người nóng rực, hơn nữa Lăng Phong cũng không có bảo nàng rời đi, vì thế một màn đại chiến nhất long song phượng trong buổi sáng sớm kịch liệt diễn ra . . .