Kiều Kiều Sư Nương

Chương 207: Truyền kỳ




Tất Trọng thì không có khí độ như Mục Thiên Bằng, dù gì thì hắn cũng chỉ là một tay bảo tiêu có võ công cao cường mà thôi.
Giờ phút này, thanh kiếm của Tất Trọng âm thầm trong vỏ trượt ra, giống như rắn độc chuồn ra từ trong hang bí mật của nó, kiếm ra khỏi vỏ cùng lúc, hắn biến thành một làn khói xanh như bóng quỷ, trong chớp mắt lướt đến Trình Tiểu Diệp ở bên kia, vì ngăn cách giữa Lăng Phong và hắn chính là Trình Tiểu Diệp.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy, nhìn rõ ràng góc độ ra tay của Tất Trọng, từ đó đoán ra được chiến lược của hắn, cũng không hơn ba bốn người, cũng bởi vậy có thể thấy được điều này đến từ cao thủ của Thánh Anh giáo, chính là do phái này dạy dỗ ra được một tay cao thủ trác tuyệt.
Đàm Uyển Phượng thân hình hơi rung động, lần đầu nàng lộ ra vẻ bất an, làm nàng kinh hãi chính là Tất Trọng cái nhìn cao minh, có thể nhìn ra Lăng Phong đúng là đối thủ mạnh mẻ, cho nên giương đông kích tây, lánh nặng tìm nhẹ, phải cần nắm lấy chủ động, làm rối loạn trận địa của đối phương, tâm trí loại này mới là nơi đáng sợ của hắn.
Trong lòng Lục Thừa Thiên cũng phát lạnh.
Vừa rồi biểu hiện công lực củaTất Trọng ra tay giáo huấn đuổi đệ tử phái Hoa Sơn đi, thì lần ra tay này còn lớn hơn nữa, có thể vừa rồi là hắn còn ẩn dấu thực lực, nếu như mục đích của hắn là dẫn dụ mình ra tay, loại rắp tâm này khiến người ta phải giật mình. Lục Thừa Thiên trong lòng không phải lo lắng cho sự an nguy của Trình Tiểu Diệp, mà là vì lo lắng cho võ công của mình không bằng được đối phương.
Nhưng mà lúc này cũng là lúc khó khăn nhất cho Lục Thừa Thiên, Lăng Phong đã đứng ra. Lục Thừa Thiên nhìn ra được là Lăng Phong tất nhiên nắm được Tất Trọng, nếu như quả thật để cho Lăng Phong thắng được Tất Trọng. Chuyện này mà giang hồ truyền ra, so với mình bị đánh bại còn tệ hơn, phải biết rằng tự mình thân phận đường đường chính là đại sư huynh của phái Hoa Sơn, tại trước mặt bao nhiêu là đệ tử, mình lại giống như con rùa đen rút đầu tùy ý để cho một tên bảo tiêu của Thánh Anh giáo khi dễ sư muội của mình, lại còn để cho người không liên quan ra mặt tương trợ, thế thì phái Hoa Sơn còn gì mặt mũi, còn uy tín đại sư huynh của hắn để đâu?
Chính là, nếu như tự mình muốn đối mặt với Tất Trọng, có cần phải làm con vật hiến tế không? Lục Thừa Thiên trong lòng tự nhủ, hắn không biết làm sao cho tốt. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Uyển Phượng ở bên cạnh, nhưng điều hắn thất vọng chính là, Đàm Uyển Phượng căn bản không có nhìn hắn, đôi mắt còn đang chăm chú nhìn vào trong trận đấu của Lăng Phong.
Trình Tiểu Diệp dù sao cũng còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu thật sự, thấy hoa mắt, Tất Trọng ẩn thân tiến đến trước người, cách hông bên phải gần mười thước (thước Tàu), thanh kiếm to lớn trong tay như độc xà thò ra thụt vào vô chừng, giống như muốn đâm, lại như muốn thu về, hoàn toàn kềm chế đường kiếm của đối phương, võ công của nàng là chuyên về đường lối nhẹ nhàng, nhưng là đối mặt với sự giảo hoạt cùng linh động của Tất Trọng, sự linh xảo biến ảo của nàng hoàn toàn bị đối phương đè xuống.
Đến lúc này Trình Tiểu Diệp sợ hải kêu lên một tiếng, đi lui về phía sau, vừa vặn đụng người vào ghế phía sau, mất đi thăng bằng, ngã luôn về phía sau.
Lục Thừa Thiên ngồi ở phía bên trái nàng, hét to lên một tiếng, như lông chim bay lên, một quyền hướng Tất Trọng đánh tới. Hắn phẩn nộ, hắn giận không thể nhịn, hắn muốn chứng minh trở lại tự mình không phải là con rùa đen rút đầu.
Đây là thời cơ, trong nháy mắt, Lục Thừa Thiên nhìn thấy một sơ hơ nhỏ của Tất Trọng, muốn lợi dụng lúc hắn đang chăm chú vào Lăng Phong, tự mình ra tay đánh lén vào hắn. Kiểu đánh lén này mà truyền ra hiển nhiên là không tốt cho thanh danh, nhưng có một điểm rất là trọng yếu, chỉ cần có thể chiến thắng đối thủ, so sánh với bị người giễu cợt và chiến bại thì vẫn tốt hơn.
Tất Trọng hừ lạnh một tiếng, thân kiếm run lên, một kiếm hóa thành hai kiếm, hai kiếm hóa ra bốn đạo bóng kiếm, chia ra đâm vào mi tâm Lục Thừa Thiên, huyệt kiên giáp hai bên vai, cùng khí hải huyệt ở dưới bụng, bốn hiểm huyệt của người luyện võ.
Lục Thừa Thiên nổi giận quát một tiếng, không hề tỏ ra một chút dáng vẻ khiếp sợ, hắn giận dữ trợn mắt uy mãnh ra tay, trước đánh ra quyền phải sau co lại, quyền trái thừa thế đánh ra, hai quyền hóa thành bốn quyền, nghênh tiếp bốn đạo kiếm quang của Tất Trọng.
Dùng quyền chống lại kiếm, Lục Thừa Thiên thật sự làm cho người ta chấn động!
Thật ra không phải Lục Thừa Thiên không nghĩ đến việc rút kiếm, chính là đoạt lấy tốc độ để nhanh hơn đòn của Tất Trọng. cho nên hắn không có cơ hội rút kiếm, chỉ nghĩ đến lấy nhanh nhẹn khống chế kẻ địch.
Mọi người không thể tưởng được Lục Thừa Thiên làm được như thế, ra tay dũng mãnh, lại thêm tâm trạng thầm hận Tất Trọng tới đây phá hoại, trầm trồ khen ngợi ồn ào. Lúc này đang muốn té ngữa là Trình Tiểu Diệp, đột nhiên cảm giác có sức lực một bàn tay đè tại phía sau lưng mình, hóa giải hoàn toàn áp lực, cứ tự nhiên đở nàng đứng thẳng lên. Kẻ đở người nàng lên, đương nhiên là Lăng Phong.
Trình Tiểu Diệp vừa thấy tay Lăng Phong dán ngay trên lưng mình, không khỏi khuôn mặt đỏ lên, trong ánh mắt lập tức lộ ra từng tia hoang mang, ngay sau đó cúi đầu xuống, điệu bộ làm mê hoặc người ta.
- Soàn soạt!"
Hai tiếng kình khí cùng kiếm phong chạm nhau vang nhẹ.
Lục Thừa Thiên toàn thân chấn động, lui về sau nửa bước, hắn tuy lấy cứng rắn của quyền chống lại được thanh kiếm to lớn của Tất Trọng, nhưng công lực cuối cùng cũng ở dưới Tất Trọng, phải chịu đẩy lui nửa bước.
Tất Trọng cười dài một tiếng, bốn đạo bóng kiếm hóa thành tám đạo, thừa thắng truy kích.
Lục Thừa Thiên không thể tưởng tượng thanh kiếm to lớn của đối phương lại tinh diệu như vậy, trước mắt phương pháp tốt nhất là lui tránh mũi nhọn, nhưng hắn tựa hồ như phát cuồng, hoàn toàn không để ý đến đối phương biến ảo ngàn vạn kiếm thế, một quyền nhắm ở giữa đối phương đánh tới, chính là đánh giết liều mạng cùng chết với đối phương. Trình Tiểu Diệp đứng thẳng thân hình xinh đẹp, nhìn thấy Lục Thừa Thiên phải liều mạng như thế, hoảng sợ thét lên, tiếng kêu vừa ra khỏi miệng, bàn tay vừa rồi nâng đở nàng lại đặt ở sau lưng nàng, phát giác thân thể nhẹ nhàng, rời khỏi mặt đất bay lên, như cởi mây lướt gió hướng về phía Lục Thừa Thiên và Tất Trọng bên phải bay đi.
Không kịp nhìn bên trong, mọi người còn tưởng rằng Trình Tiểu Diệp bay đến để cứu Lục Thừa Thiên. Tất Trọng mắt thấy Lục Thừa Thiên mạng chôn dưới kiếm. trong lòng âm thầm mừng rở. Kình phong phía bên phải áp vào thân thể hắn, trong lúc hắn dùng kiếm đâm Lục Thừa Thiên, đối phương liền lấn đến chỗ hở bên phải, lập tức rút kiếm trở lại nếu không kịp e rằng tính mạng không xong.
Hoảng sợ hạ tay quyền bên trái không có cầm kiếm đánh mạnh ra, nghênh tiếp quả đấm liều mạng của Lục Thừa Thiên, kiếm trong tay chuyển hướng bên phải, tám kiếm hóa thành mười sáu bóng kiếm, toàn lực đâm về hướng Trình Tiểu Diệp.
- Bồng!"

Hai quyền chạm nhau, một đấm của Tất Trọng nện lên một đấm của Lục Thừa Thiên.
Tất Trọng toàn thân chấn động, nhưng vẫn đứng thẳng tại chỗ, kiếm thế không tán loạn chút nào.
Lục Thừa Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, như lông vũ bay lên, dẫm lên mặt bàn, soàn soạt lui về sau hai bước, thẳng đến cạnh bàn, ngữa về phía sau mới ngưng lại được thế lui.
Lúc này khôi kiếm chớp động, Trình Tiểu Diệp trước mắt đều là bóng kiếm, thầm kêu mạng ta xong rồi, nhưng đúng lúc này bên hông phát lạnh, một thanh kiếm hẹp len qua từ phía sau đến,
Trình Tiểu Diệp biết chắc chắn rằng người âm thầm trở giúp mình chính là Lăng Phong, nhưng nàng không thể hiểu được là hắn vì sao phải làm như vậy, mặc dù trước mắt vô cùng hung hiểm, nhưng vừa nhìn thấy thanh niên anh tuấn tiêu sái chính là Lăng Phong! Trong lòng nàng lại không khẩn trương, dù cho dầu sôi lửa bỏng, nàng cũng không chối từ. Chỉ cần Lăng Phong cùng với mình ở một chỗ, nghĩ tới đây, khuôn mặt Trình Tiểu Diệp lại một lần nữa trở nên đỏ ửng, trong lòng dâng lên muôn vàn tư vị!
Tất Trọng thúc dục kiếm thế, mở màng chém giết, Khôi Ảnh kiếm pháp của hắn, kiếm đúng như danh tiếng, lợi hại ở chỗ hư hư thật thật, làm cho người ta không biết đâu mà lường, trong lòng tim gan đều lạnh! Trình Tiểu Diệp cứ đưa mình tới trước, giống như là đem nàng đi thử độ bén của lưởi kiếm.
Giống như ánh sáng lạnh lóe lên.
Một đạo ánh sáng mạnh mẽ phá không gian đi tới, đầu tiên là một điểm sao sáng phía trước người Trình Tiểu Diệp bừng nở ra, tiếp theo hóa thành mũi nhọn dài, áp vào dữ dội kinh người một tia kình khí bén nhọn chạm vào thân trên thanh kiếm.
Đột nhiên lúc này trường kiếm bên hông Trình Tiểu Diệp được Lăng Phong rút ra!
- Keng…" một tiếng động của kiếm, vang vọng cả Túy Tiên Lâu, kiếm phong nhắm hướng Tất Trọng mà đi…
Cả đời Tất Trọng từ nào tới giờ mới gặp loại hoảng loạn này, hắn cũng là tay tài giỏi, thừa dịp kiếm thế vừa loạn, lập tức rút kiếm lui về phía sau, mười sáu đạo kiếm ảnh biến trở lại thành tám đạo, che chở những chỗ yếu hại trên người.
Nhưng khi hắn mới lui về non nữa bước, tia sáng lạnh lại lần nửa mạnh mẽ vọt tới, ở trên hư không tạo thành mười cái khuôn, nhốt tám đạo bóng kiếm của hắn vào trung tâm, triệt để phong tỏa kiếm thế của hắn.
Tất Trọng tiếp tục lui về sau, một đạo kiếm ảnh hóa thành bốn đạo, che chở trước ngực và mặt.
Ở chính giữa mười cái khuôn lại biến thành một tia bén nhọn, hướng vào cổ họng hắn bắn tới, đây là Tất Trọng còn chưa bước đầy bước, có thể thấy được kiếm của Lăng Phong nhanh như thế nào.
Tất Trọng ý muốn thu kiếm về để bổ ra ngăn chận.
Nhanh đến không thể nhanh hơn, tia bén nhọn phút chốc tăng tốc, góc độ thay đổi đâm thẳng vào mặt.
Tất Trọng nằm mơ cũng không nghĩ ra đối phương kiếm thuật tinh diệu như thế, lúc này công phu nhiều năm khắc khổ học kiếm hiển lộ ra, co rụt tay lại, nắm chắc chuôi kiếm chặn trên đầu tia bén nhọn một chiêu đoạt mệnh nhất kiếm.
- Choang!"

Một tiếng vang như kẻng giửa trưa, chấn nhiếp toàn trường.
Tất Trọng như diều đứt dây lui liền về phía sau hơn mười bước, lui thẳng đến giữa sân.
Lăng Phong lúc này vừa dán chặt vào lưng Trình Tiểu Diệp mới lui ra, trường kiếm đã sớm vào trong vỏ kiếm của Trình Tiểu Diệp.
Trình Tiểu Diệp vẻ mặt như ráng mây hồng, đứng trơ tại chỗ. Vừa rồi nàng cứ mãi quay mắt về phía Tất Trọng, tự mình tựa như một cái tượng gỗ, bị Lăng Phong thao túng, nhưng tâm lý lại vô cùng hân hoan cùng kỳ lạ. Đối mặt cao thủ như thế, Lăng Phong có thể tự nhiên điều khiển mình thong dong đối địch như thế, thật là khiến người ta xét thấy kỳ lạ!
Tất Trọng tựa hồ đứng vững, đột nhiên lại lảo đảo một hồi, lại thối lui nửa bước, gương mặt trắng trẻo lướt qua một lượt mây hồng, hít sâu một ngụm không khí, sắc mặt trở thành trắng bệch, nhưng so với trước kia lại càng trắng bệch hơn không còn một tia sắc của con người.
Tại đây mấy trăm người, lại không có người nào dám thở mạnh ra một hơi.
- Nương tử, cơm trưa đã no rồi, chúng ta đi thôi!"
Lăng Phong vừa lui liền không dừng lại, gọi đón Tây Môn Đình Đình, nắm tay cô vợ yêu. Trong nháy mắt đã lui ra khỏi bàn, xoay người rời đi.
Đàm Uyển Phượng thân hình lay động, tựa như muốn phóng mình lên, nhưng cuối cùng không có đuổi theo.
Tất Trọng lại loạng choạng một cái, thừa thế bật người lên, vượt qua cái bàn, hướng về phía xa, không để lại một lời.
Thanh âm Lăng Phong từ nơi khuất xa xôi truyền đến, âm vang nói:
- Giang hồ ân oán lúc nào xong, khuyên người tha được lúc nào thì tha!"

Câu cuối cùng truyền đến, nhỏ dần không rỏ, người đã đi xa.
Lục Thừa Thiên hít sâu một hơi hỏi:
- Người kia là ai?"
Đàm Uyển Phượng từng chử từng chử nhàn nhạt nói:
- Hay một người Nam Cung Vũ, hay một chiêu Nam Thiên Nhất Kiếm!"
- A! Hắn… Hắn chính là Nam Thiên Nhất Kiếm Nam Cung Vũ!"
Toàn trường mấy trăm người cùng một lúc trợn mắt há mồm, không thể tưởng được hắn chính là một kiếm làm Hồ Điệp môn Trang Thượng Khanh đầu rơi xuống đất, đưa tới chính tà đại chiến chính là Nam Cung thế gia nhị công tử Nam Cung Vũ.
Hiện tại Nam Cung Vũ tựa như lúc trước Hoa Sơn Lăng Phong cùng một dạng, trên giang hồ câu chuyện thần thoại cứ lan truyền ngày một nhanh hơn! Ai từng nghĩ đến ngày hôm qua hắn vừa mới thành hôn, mà lại mang theo cô vợ xinh đẹp như hoa tại Túy Tiên Lâu nâng cốc đón gió!
Mục Thiên Bằng đối với Lăng Phong, đồng dạng là kính nể không thôi bởi vì nhìn vào một góc độ mà nói, tại cùng một hoàn cảnh như vậy, tự mình tuyệt không có khả năng thoải mái tự nhiên đánh bại Tất Trọng. Từ điểm này mà nói, Nam Thiên Nhất Kiếm tuyệt không phải là hư danh. Ba tháng sau tại Tây Hồ quyết chiến, cũng không phải như là giang hồ truyền tụng, chỉ có một phía Hồ Điệp môn có thể huyết tẩy Nam Cung thế gia!
Đàm Uyển Phượng cùng Trình Tiểu Diệp nhìn vào bóng lưng Lăng Phong đã đi xa, trong lòng nổi lên tư vị cực kỳ lạ lẫm.
Một trận chính là tranh đấu máu tanh, mặc dù mối quan hệ phái Hoa Sơn cùng với Thánh Anh giáo cho là không thể điều đình, nhưng là vì sự xuất hiện của Lăng Phong khiến cho cuộc tranh đấu đầy máu tanh đột nhiên tan thành mây khói!
Không có ai nói đến chuyện tranh đấu vô vị lần nữa, dù sao đối với Thánh Anh giáo cùng phái Hoa Sơn cũng không còn có ý nghĩa, lại không có gì tốt. Quan trọng nhất là, Lăng Phong mới vừa nói, nơi này là địa bàn của hắn, bất luận cái gì cũng không được phép giương oai. Muốn giương oai chính là cùng Nam Cung thế gia là địch, thử hỏi một cái, chỉ bằng vừa rồi Lăng Phong ra tay, hiện tại ai có thể chống?
Túy Tiên Lâu, Nam Thiên Nhất Kiếm, trước khi đến Tây Hồ quyết chiến ba tháng sau. Một trận chiến hôm nay, nhất định làm cho người ta một lần nữa thẩm định xem xét trận quyết chiến ba tháng sau, mà lúc này đây, Lăng Phong này "
Nam Cung Vũ" một lần nữa lại trở thành câu chuyện truyền kỳ cho người võ lâm bàn tán say sưa!