Kiều Kiều Sư Nương

Chương 203: Tiêu Dao




Người gặp việc vui thì tinh thần sướng khoái, hôm nay mới phát giác sãng khoái tinh thần thật là thoải mái. Tây Môn Đình Đình dựa vào trước ngực Lăng Phong, bộ dáng giống như một con chim nhỏ. Lăng Phong chăm chú nhìn nàng như một đóa kiều dung, nhớ tới đêm qua một trận kịch chiến, trong lòng tràn ngập hạnh phúc vui sướng. Nhịn không được, lại muốn giở trò.
Tây Môn Đình Đình khẻ "hư" một tiếng, thấy Lăng Phong thò bàn tay ma quái ra, liền vùi đầu vào trong lòng phu quân vặn vẹo không thôi. Lăng Phong ôm lấy người nàng mang đặt lên giường, cúi đầu hôn lấy hôn để. Tây Môn Đình Đình tay chân xụi lơ mặt mày ửng đỏ, cảm thụ được hùng phong của Lăng Phong, rung giọng nói:
- Tướng công, chàng…"
Lăng Phong biết rõ Tây Môn Đình Đình đã không chịu nổi "…" vì vậy mỉm cười nói:
- Hay là đi bái kiến cha mẹ nha? Chỉ là trước hết để ta hôn cái miệng nhỏ của nàng."
Nói xong cúi đầu hôn lên chiếc miệng nhỏ của nàng.
Tây Môn Đình Đình thỏa mản trong lòng nhẹ nở nụ cười, thân mình nhẹ nhàng uốn lượn.
Lăng Phong nhìn thấy dục hỏa lại bốc lên, hung hăng kéo nàng lại nói:
- Hảo nương tử, nàng lại trêu chọc tướng công, bằng không ta quyết không buông tha nàng!"
Tây Môn Đình Đình sợ tới mức tuột khỏi chiếc giường, biết rỏ nếu lại bắt đầu, nhất định sẽ không dừng lại được mà mình thì làm sao chịu nổi đây? Lăng Phong thuận thế cũng nhảy khỏi giường, nhưng vẫn nhất trụ kình thiên (một cột chống trời).
Sửa soạn quần áo xong, Lăng Phong ngồi ở mép giường nhìn Tây Môn Đình Đình trang điểm, Tây Môn Đình Đình giống như một chú chim non nho nhỏ sung sướng, vừa thoa phấn vừa hát một bài hát êm tai, thỉnh thoảng từ trong gương phát cho Lăng Phong một ánh mắt long lanh (đưa tình). Nhìn nàng dần dần vấn tóc theo kiểu thiếu phụ có chồng ( chú thích người dịch: ngày xưa ở Trung Quốc thiếu nữ và thiếu phụ vấn tóc khác nhau). Lăng Phong trong lòng tràn đầy niềm tự hào của một người chồng.
Tây Môn Đình Đình cùng Lăng Phong cười cười nói nói cùng đi vào hoa viên đại sảnh, ngoại trừ Nam Cung Hiên và Tần Thục Phân ra, trong sảnh vẩn còn ngồi lại Tây Môn Tiếu cùng Liễu Thi Vân hai người. Nhìn thấy vợ chồng Lăng Phong đi đến, trong ánh mắt mọi người tràn đầy vui vẻ.
Tây Môn Đình Đình thấy phụ thân cùng thẩm thẩm ( thím) Liễu Thi Vân cùng ở tại nơi đây, không khỏi mừng rở vượt lên phía trước, ôm lấy Liễu Thi Vân kêu lên:
- Thẩm thẩm"
. Tây Môn Tiếu ở kế bên bèn mỉm cười nói:
- Nhìn các người vui vẻ ta cũng cao hứng. Đình Đình, hôm nay cha muốn bắt đầu quay về Lạc Dương, Thi Vân ở lại cùng con đến ba tháng sau, lúc đó cha sẽ đích thân đến Hàng Châu trợ trận cho suôi gia."
Tây Môn Tiếu nói là nói cho Nam Cung Hiên nghe, ý tứ chính là suôi gia ngươi cứ yên tâm, Tây Môn Tiếu ta không phải là hạng người nhát gan, ta chẳng những giao nữ nhi cho các ngươi, đến lúc đó tự thân ta đến Hàng Châu cùng Nam Cung thế gia cùng sống cùng chết. Nhưng cũng không muốn các người khi dễ nữ nhi của ta, nên để lại Liễu Thi Vân trông chừng.
Liễu Thi Vân cũng là người Hàng Châu, lúc Liễu gia trong nhà gặp biến cố trở thành cửa nát nhà tan, Liễu Nhất Đao cùng Liễu Hùng Phi trước sau bỏ mình, mà mẫu thân là Ngọc Thanh cũng chẳng biết tung tích, Liễu Thi Vân ở lại cũng là để tiếp quãn công việc của Liễu gia. Liễu gia to lớn như vậy, coi như không còn nữa trong võ lâm nhưng cũng còn lưu lại nhiều tài phú cùng nhân thủ. Tây Môn Ngạo chính thức đem Liễu gia nhân thủ cùng tài sản gộp vào Tây Môn thế gia. Liễu Thi Vân ở tạm trong Nam Cung thế gia kỳ thật cũng là vì lo lắng cho sự an toàn, không biết khi nào bọn cừu gia lại kéo đến trả thù, có Nam Cung thế gia bảo hộ, thật sự cũng có thể xem là sách lược an toàn. Chính là làm sao mà Tây Môn Tiếu bọn họ nghĩ đến là cừu gia lớn nhất của Liếu gia, lại chính là thằng con rể thân thương?!
Nam Cung Hiên nghe được sự an bày của Tây Môn Tiếu, tự nhiên hiểu được sự khổ tâm của hắn, không khỏi cảm kích nói:
- Thân gia, người vất vả rồi!"

Tây Môn Tiếu mỉm cười nói:
- Chúng ta hiện tại là người một nhà đừng nói lời khách sáo, ta thấy Vũ nhi cùng Đình Đình, cũng là vui vẻ. Hy vọng là Đình Đình sớm ngày mang thai đứa con của Vũ nhi…"
- Cha…!"
Tây Môn Đình Đình hờn dổi kêu lên một tiếng, tuy nhiên mặt lại ửng hồng, không ngăn được trong lòng rung động niềm hạnh phúc.
Nam Cung Hiên cười nói:
- Thật ra đó cũng là tâm nguyện lớn lao nhất của ta, Vũ nhi người cần cố gắng. Đừng cứ mãi nghĩ đến võ công, mà phải nhớ chăm sóc Đình Đình…"
Lăng Phong gật gật đầu, nói:
- Thưa cha, hài nhi đã rõ rồi!"
Nói xong kéo Tây Môn Đình Đình đi đến trước mặt Nam Cung Hiên, Tần Thục Phân cùng Tây Môn Tiếu, hai người quỳ xuống nhỏ nhẹ nói:
- Hài nhi bái kiến cha mẹ."
Dù sao đây cũng là lể tiết phải có.
Nam Cung Hiên yêu ai yêu cả đường đi, cười lớn đở Lăng Phong và Tây Môn Đình Đình lên, đồng thời đưa cho hai người tân nhân một cái hồng bao ( bao lì xì), và ngắm Tây Môn Đình Đình một lúc, xong quay đầu về phía Lăng Phong khen:
- Vũ nhi, Đình Đình là một người vợ tốt, con phải thật lòng yêu thương nó!"
Tây Môn Đình Đình e thẹn đỏ mặt nói:
- Thưa cha, thật ra được thị phụng tướng công là phúc khí của Đình Đình!"
Lăng Phong cảm kích liếc nhìn Tây Môn Đình Đình một cái, Nam Cung Hiên cùng Tây Môn Tiếu càng đắc ý, không ngừng lớn tiếng cười ha hả.
Tần Thục Phân trong lòng có chỗ cảm giác chua chua, nhưng trước mặt người khác nàng cũng tươi cười như hoa nở, khoát tay nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, hãy xem các ngươi kìa, thấy đứa con lấy được vợ thành ra cái dạng này! Thôi chúng ta đừng chen vào phá đám nữa, hảy để cho bọn chúng một chút không gian, hảo hảo bồi dưỡng cảm tình."
Nam Cung Hiên gật gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, Vũ nhi, hôm nay cha một lần nữa lại muốn bế quan tu luyện, không bằng hôm nay hãy để cho cha xem sơ qua võ công của con."
- Vâng, phụ thân!" Lăng Phong cất tiếng nói.
Ngoài Tây Môn Tiếu, Tần Thục Phân cùng Tây Môn Đình Đình, còn là Liễu Thi Vân cả bọn kéo nhau đi ra, đứng tại hành lang quan sát. Nam Cung Hiên cùng Lăng Phong ở lại trong đình viện đối mặt với nhau, Lăng Phong đang suy tính trong lòng là mình nên dùng bao nhiêu thành công lực để đối phó với Nam Cung Hiên, trước tiên là có một điểm cần phải minh xác là mình cần phải thua Nam Cung Hiên, nhưng là không thể để thua quá tệ, đồng thời cũng không thể để lộ vẻ giả trang rỏ ràng, mọi việc phải cho tốt phải thật tự nhiên. Nếu không cẩn thận đánh bại Nam Cung Hiên, khiến cho Nam Cung Hiên tự ái tuổi già.
Lăng Phong có điểm lo ra, không ngờ bị Nam Cung Hiên phát hiện, cười nói:
- Đối địch mà đầu óc không tập trung, ngươi không sợ mất đi cái mạng nhỏ sao?"
Lăng Phong mỉm cười dứt bỏ tạp niệm, thuận tay rút trường kiếm ở bên hông ra. Tiếng va chạm của thân kiếm "Choang" phát ra một tiếng trong trẻo, ngập ngụa hương vị khắc nghiệt nghiêm trọng. Công lực của Lăng Phong dường như bị âm thanh này kích phát, trong phút chốc lên tới cực điểm, tuy vậy nhưng bề ngoài không chút dao động mà lại vững vàng như đỉnh núi, trong ngực thì sôi sục hào hùng, trong lòng thì lại như mặt gương không chút nào lơ là phản ánh cử động của Nam Cung Hiên.
Tình hình diễn biến bất thình lình cả Lăng Phong chính mình cũng không ngờ tới, trước nay chưa từng phát sinh qua, đột nhiên không chế được công lực của mình phát thu như ý. Lăng Phong trong lòng phát giác được chuyện gì, ẩn ước có một điểm sung sướng tột độ. Đây là hiểu được chỗ cao của vỏ đạo, là đỉnh điểm của tu vi. Vô số người luyện võ mơ tưởng, điều này không có sư phụ nào có thể dạy ra được mà chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, tôi luyện, khắc khổ, thiên phú cùng cơ duyên thiếu một thứ cũng không thể đạt được đến cảnh giới này, hắn không ngờ lúc này đây lại vô tình đạt tới. Tiêu Dao Thần Công chính mình cũng đã ngộ đến tầng thứ bảy. không nghĩ tới hôm nay vô ý lại vượt lên được một tầng lâu.
Một mặt chống lại khí thế cường đại của Lăng Phong, Nam Cung Hiên trong ánh mắt đã vui mừng, lại còn tán thưởng. Dưới sự cảm ứng bên ngoài, hắn đương nhiên biết rằng trong cơ thể Lăng Phong biến hóa nghiêng trời lệch đất. "
Tốt!"
Hắn chậm rãi rút trường kiếm bên hông ra, nói:
- Đã thật lâu rồi ta mới gặp phải áp lực mạnh mẽ đến như vậy!"
Đột nhiên, Nam Cung Hiên cả người phảng phất như mờ đi trong cảnh sắc của đình viện, tìm không ra điểm nào không hòa hợp. Lăng Phong lập tức cảm thấy toàn thân như đông cứng, dường như tư thế của mình cũng chẳng ra làm sao, biết rỏ khí thế của mình đã bị đoạt, nếu không lập tức ra chiêu sẽ rơi vào thế hạ phong, nếu để trể thì dũng khí sẽ dần dần mất hết. Lăng Phong quét ngang trường kiếm một cái, mọi người trong viện cho là Lăng Phong trong nháy mắt muốn tiến công nhưng gặp khó khăn nên dừng lại, khắp người lại tràn đầy kiếm ý mãnh liệt. Công lực Nam Cung Hiên bổng nhẹ nhàng rung động, lúc này Lăng Phong mới thấy dể chịu chút ít, lập tức trầm tĩnh lại.
Nam Cung Hiên ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, lúc này tuy Lăng Phong hơi rơi vào thế hạ phong, nhưng không lộ vẻ thất bại. Hai người như hai giếng nước yên tĩnh, bất luận một tia công lực hoặc tâm tình nhộn nhạo là tạo cơ hội cho đối phương theo khe hở tiến vào, nếu đánh giết thật sự, sống chết lập tức hiện ra.
Lăng Phong cảm nhận được Nam Cung Hiên võ công đích xác bất phàm, nếu như muốn chính thức đối địch giao thủ, nếu không dùng năm thành công lực, chỉ sợ sẻ không chắc thắng mười phần. Đương nhiên giờ phút này Nam Cung Hiên đối với mình chỉ là thử chiêu, chỉ cần dùng ba thành công lực để đối phó, thua hắn một chiêu nữa thức cũng là có thể!
Sau nhiều lần giao thủ, Nam Cung Hiên thở dài, nói:
- Vũ nhi, ngươi không hổ là Nam Cung thế gia của ta trăm năm mới có một người nối nghiệp!"
Nói xong, một kiếm lập tức như vòng cung đánh tới, phá vỡ cục diện đối nghịch bế tắc.
Lăng Phong thân hình vừa chuyển động, đã đến sau lưng Nam Cung Hiên, trở tay đâm vào người hắn phía dưới sườn, Nam Cung Hiên quay ra sau một bước, xoay tay lại đâm vào bụng Lăng Phong. Lăng Phong rướn lên một bước, kiếm thế không đổi, đâm vào hông Nam Cung Hiên, Nam Cung Hiên trượt ngang ra một trượng, quay người đâm vào cổ tay Lăng Phong.
Lăng Phong cùng Nam Cung Hiên như gió thoảng, kiếm chiêu phát ra như mây bay nước chảy, thân hình càng lúc càng nhanh. Trong đình viện lợi kiếm vạch phá không khí "
xuy xuy "vang dậy. Tây Môn Tiếu, Liễu Thi Vân, Tần Thục Phân cùng Tây Môn Đình Đình chỉ thấy kiếm chiêu của Lăng Phong hai người nhìn như đơn giản, mà lại cực kỳ xảo diệu, đồng thời biến hóa phức tạp thành đơn giản, mỗi chiếu có thể giết địch, hung hiểm dị thường. Chỉ là trong hiện trường hai người đối với nhau đều nhìn thấy rõ ý đồ của đối phương, không chút nào sai, chiêu thức phá giải đã có sẳn trong lòng, tự nhiên mà phá giải, giống như Nam Cung Hiên cùng Lăng Phong hai người đã luyện múa kiếm cả trăm ngàn lần với nhau, đúng là kỳ phùng địch thủ, không phân trên dưới.
Tây Môn Tiếu, Liễu Thi Vân, Tần Thục Phân cùng Tây Môn Đình Đình nhìn thấy Lăng Phong và Nam Cung Hiên hai người như hai thân ảnh mờ nhạt, đột nhiên "
đinh" vang lên môt tiếng, Lăng Phong cùng Nam Cung Hiên tách ra, hai người đã đánh nhau kịch liệt hồi lâu, cả hai đều không thể làm cho đối phương thất bại, mượn thế hai kiếm chạm nhau ra khỏi vòng chiến.
Nam Cung Hiên ngửa mặt lên trời cười dài, mình cùng đứa con lần này so đọ mặc dù không phải sinh tử liều mạng, nhưng Lăng Phong có thể cùng hắn so tay ngang ngửa, cảm giác của mình quá sức vui mừng. Chính là hắn nào đâu biết rằng Lăng Phong chỉ dùng ba thành công lực để đấu với hắn, nếu như tăng thêm một thành công lực thì chỉ sợ Nam Cung Hiên đã sớm bị thua.
Nam Cung Hiên khen:
- Vũ nhi, chỉ lấy kiếm pháp mà nói, con có thể cùng cha đấu ngang tay, sau này chỉ cần công lực thăng tiến sẽ dể dàng đối phó với kẻ địch!"

Lăng Phong vội vàng gật đầu nghe theo, Tây Môn Tiếu ở cạnh bên tán dương, nói:
- Thân gia, võ công của Vũ nhi, hiện giờ đã ra ngoài dự liệu của ta, xem ra không hơn ba năm, con rể của ta nhất định là võ lâm kiệt xuất a!"
- Đa tạ nhạc phụ khích lệ, Vũ nhi còn thiếu hỏa hầu, vẫn cần nỗ lực luyện tập!"
Lăng Phong rất cung kính nói, tuyệt không chút kiêu ngạo.
Tây Môn Đình Đình lúc này mới bước chân ra, từ trong người lấy ra một tấm khăn tay, lau mặt cho Lăng Phong, hướng ánh mắt ái mộ cùng tự hào về phía Lăng Phong, rũ đi những lo lắng vừa qua.
Lăng Phong cứ thế tự nhiên ôm lấy eo của nàng, thấp giọng hỏi:
- Đình Đình, sao nàng lại căng thẳng vậy?"
Tây Môn Đình Đình nhẹ giọng nói:
- Tướng công, thiếp lo lắng cho chàng tối hôm qua ngủ không ngon mất tinh lực quá nhiều…"
Lăng Phong nói vào bên tai nàng:
- Nàng nghĩ sao vậy? Tướng công của nàng trời sinh thần lực, đánh trăm trận không thua. Một lát chúng ta trở về phòng còn muốn tái chiến ba ngàn, không, là ba vạn lần, nhất định phải bỏ vào trong bụng nàng một đứa nhỏ dể thương."
Một mặt nhéo lên chiếc eo mềm mại của nàng một cái.
- Xấu lắm"
Tây Môn Đình Đình gò má đỏ như hai đám mây chiều, vội vàng cúi đầu xuống.
Kia là một khắc đẹp đẽ ngọt ngào ấm áp, mọi người tại hiện trường lúc này đều nhìn thấy có điểm si mê! Mà ngay cả trong con mắt của Tần Thục Phân, cũng chỉ có thể hận mình sinh ra sớm nhiều năm như vậy, nếu mình cũng trẻ trung để có thể gặp gở Lăng Phong thì thật tốt biết bao. Tuy hiện tại mình cũng được, nhưng cảm giác lén la lén lúc, không được toàn tâm toàn ý, chỉ có chờ đợi Lăng Phong sớm một chút, mang mình rời khỏi Nam Cung thế gia, đến một chỗ thế ngoại đào nguyên mà không ai biết, trốn khỏi trần gian sống sung sướng như thần tiên đó mới là cuộc sống tiêu dao!
Những suy nghĩ trong lòng Tần Thục Phân, nào có khác sở nguyện trong lòng của Tây Môn Đình Đình! Nàng ỷ ôi ở trong lòng Lăng Phong, trong nội tâm tất cả đều ngọt ngào, trên mặt tràn đầy chỉ có thể là hạnh phúc. Mà so với các nàng niềm ao ước hạnh phúc, chỉ có thể duy nhất chính là Lăng Phong.