Tần Thục Phân vẫn ở trong phòng một lòng chờ Lăng Phong, mặc dù nàng phỏng đoán Nam Cung Hiên sẽ không phát hiện ra quan hệ của mình cùng Lăng Phong, thế nhưng vì có tật giật mình, trong lòng nàng vẫn có chút bất an.
Hồi lâu không thấy Lăng Phong trở về, nàng đứng ngồi không yên thậm chí muốn đi tới thư phòng của Nam Cung Hiên xem kết quả thế nào. Ngay khi Tần Thục Phân chuẩn bị cất bước ly khai Thính Vũ Hiên liền thấy Lăng Phong mặt mày ủ ê chậm rãi bước vào phòng.
Tần Thục Phân không nhịn được vội vàng chạy tới kéo Lăng Phong vào phòng, hỏi:
- Hảo đệ đệ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lăng Phong giả vờ trầm mặc thở dài mặt mày sầu khổ không nói một câu.
Tần Thục Phân thấy thế càng thêm lo lắng, truy vấn:
- Làm sao vậy? Chàng mau nói đi, khiến thiếp vội muốn chết a."
Lăng Phong lắc đầu nói:
- Không tốt rồi, Nam Cung Hiên hắn... Hắn phát hiện ra chuyện ta và nàng..."
- Cái gì?" Tần Thục Phân kinh hãi than, sau đó nắm lấy vai của Lăng Phong, gấp gáp nói:
- Hắn... Hắn thực sự phát hiện ra rồi sao? Điều... Điều này sao có thể chứ?"
Một lần nữa nhìn lại bộ dạng thất thần của Lăng Phong, tiếp đó nàng kiên cường cổ vũ, nói:
- Hảo đệ đệ, không cần sợ hãi, cùng lắm thì thiếp bị vạn người thóa mạ là cùng, bất quá thiếp không quan tâm, thiếp có thể cùng chàng xa chạy cao bay, ly khai nơi này đi tới một nơi không ai nhận ra chúng ta, vui vẻ cùng nhau sống ẩn cư cho hết kiếp này."
Lăng Phong nghe nàng nói như vậy, rất cảm động đột nhiên tiến tới gắt gao ôm Tần Thục Phân vào trong lòng, cảm động nói:
- Hảo tỷ tỷ, ta yêu nàng!"
Tần Thục Phân cũng rất cảm động, dùng khuôn mặt ôn nhu cọ sát lên mặt hắn, an ủi nói:
- Hảo đệ đệ, kỳ thực thiếp sớm đã biết có ngày này, chỉ là không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như thế! Bất quá cũng tốt, thiếp sớm đã chán ghét cảnh sinh hoạt ở nơi này rồi, sau này chúng ta có thể có một cuộc sống vô câu vô thúc rồi."
Lăng Phong liền nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng thực sự nghĩ như vậy sao? Nàng thực sự có thể buông tha tất cả để đi theo ta sao?"
Tần Thục Phân nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đúng vậy, dù có phải đi tới khắp chân trời góc biển, mỗi ngày uống trà xanh ăn cơm đạm bạc thiếp cũng không có nửa câu oán hận."
Lăng Phong cao hứng nói:
- Hảo tỷ tỷ, ta chính là muốn nàng nói những lời này. Mấy ngày nữa ta sẽ mang nàng tới kinh thành!"
- Mang thiếp tới kinh thành!?" Tần Thục Phân kinh ngạc nói tiếp:
- Chúng ta phải chạy tới kinh thành lẩn trốn sao? A, thiếp hiểu rồi, chàng muốn tới nơi đó ẩn cư đúng không?"
Lăng Phong lắc đầu mỉm cười nói:
- Hảo tỷ tỷ, vừa rồi là ta lừa gạt nàng đó, kỳ thực Nam Cung Hiên cái gì cũng không có phát hiện, hắn muốn ta tới kinh thành để bợ đỡ nhị hoàng tử..."
- Cái gì? Chàng thật là một tên tiểu bại hoại, lại gạt người ta! Hại thiếp chờ đợi lo lắng hồi lâu như vậy!"
Tần Thục Phân vừa nói vừa dùng đôi bàn tay trắng như phấn đánh lên ngực Lăng Phong, không ngừng oán giận nói:
- Tốt nha, hiện tại chàng dám lừa gạt thiếp, nói, chàng còn có bao nhiêu sự tình muốn lừa gạt thiếp đây!"
Lăng Phong cảm động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Thục Phân, nhìn sâu vào ánh mắt nàng, trong mắt tràn ngập vẻ hiền hòa cùng trìu mến, khiến cho Tần Thục Phân có chút ngượng ngùng,
Lăng Phong đột nhiên phủ lên miệng nàng bằng một nụ hôn thật dài khiến Tần Thục Phân thần hồn điên đảo mê luyến không ngớt. Hai tay hắn đồng thời bò lên đỉnh song phong cao vút khiến cho nàng nhất thời thở hồng hộc không ngớt, khuôn mặt đỏ ửng giống như quả táo chín mọng, trông thật mê người.
Một lúc lâu sau môi rời môi. Tần Thục Phân sớm đã động tình rồi, thân thể xụi lơ ngã vào lòng Lăng Phong.
Lăng Phong lúc này mới lên tiếng, nói:
- Hảo tỷ tỷ, thật xin lỗi. Vừa rồi lừa nàng cũng chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, bất quá câu trả lời của nàng càng khiến ta kiên định, lần này tới kinh thành, ta nhất định sẽ mang nàng theo."
Tần Thục Phân nói:
- Tới kinh thành rốt cuộc là vì chuyện gì, mau nói cho thiếp biết đi!"
Lăng Phong liền đem nội dung câu chuyện mà mình cùng Nam Cung Hiên nói ra một lượt cho Tần Thục Phân nghe.
Sau khi nghe xong, Tần Thục Phân liền hưng phấn không thôi, vẻ kích động này khó có thể dùng lời để diễn đạt.
- Như vậy thật tốt quá, đến lúc đó chỉ câu nói là đi theo để chiếu cố sinh hoạt của chàng là được rồi, thiếp nhất định phải đi, làm tròn bổn phận của "Nương" mới được, thiếp tin tưởng Nam Cung Hiên nhất định sẽ không phản đối."
- Hảo tỷ tỷ, nàng đúng là người rất hiểu trái tim của ta." Lăng Phong ôm lấy nàng, đùa giỡn nói:
- Bất quá "Nương" này chính là nương tử chứ không phải là "Nương thân" nha, việc chiếu cố cũng không phải là sinh hoạt mà là ở trên giường, ha ha!"
- Bại hoại, nào có người "Nhi tử" nào làm càn như chàng bao giờ!"
Trong lời nói của Tần Thục Phân mang đầy vẻ trách cứ, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập nhu tình, còn mang theo một cỗ tình ý nồng đậm, thiếu chút nữa khiến Lăng Phong hận không thể mạnh mẽ đẩy nàng đến cạnh giường, vén váy lên làm một phen.
Lăng Phong ha hả cười nói:
- Ai bảo nương tử nàng lại mê người cùng đáng yêu như vậy chứ, khiến tướng công ta thực sự nhịn không được mà!"
Nói xong, tiểu đệ đệ phía dưới lại rục rịch muốn xuất quân.
Tần Thục Phân thấy tình huống có điểm không đúng, hơn nữa ngày hôm nay chính là thời gian hành kinh, lúc này nàng liền đẩy Lăng Phong ra, nói:
- Ngày hôm nay chàng không được dính vào thiếp. Mau nói nhanh lên, chúng ta bao giờ thì rời khỏi đây."
Lăng Phong nói:
- Nam Cung Hiên muốn ta học thuộc bí kíp võ công của Nam Cung thế gia, đến lúc đó mới có thể rời đi, hắn cũng là lo lắng vạn nhất Nam Cung thế gia bị diệt môn cho nên mới để ta ra đi nhằm đem Nam Cung thế gia một lần nữa phát dương quang. Vì vậy nhanh nhất cũng phải năm sáu ngày, chậm thì nửa tháng!"
Tần Thục Phân gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, chờ khi thiếp hết kì sẽ rời đi là vừa, miễn cho hành động thêm bất tiện."
Lăng Phong vừa nghe vậy, liền vui mừng hớn hở đùa giỡn nói:
- A nguyên lai nương tử nàng đã sớm nghĩ tới chúng ta khi ở trên đường cũng phải triền miên một phen. Vậy trên đường đi chẳng phải là sảng khoái muốn
chết sao, vô luận là buổi tối ở khách điếm hay ban ngày trên lưng ngựa, lúc trên thuyền...Đều có thể nha..."
- Bại hoại, không thèm nghe chàng nói nữa, thiếp trở về phòng đây!"
Tần Thục Phân thực sự sợ cứ thế, Lăng Phong còn nói ra chuyện bại hoại gì nữa, lúc này nàng chạy như bay thoát ra khỏi căn phòng của Lăng Phong trở về phòng mình. Khiến Lăng Phong nhìn mà ha ha cười lớn, mấy ngày qua chính là những ngày vui vẻ nhất từ khi hắn tới Nam Cung thế gia.
Cẩn thận nghĩ lại, tất cả điều này đều nói lên tình yêu say đắm của Tần Thục Phân dành cho mình, vì tình yêu của Tần Thục Phân cũng khiến mình có những ngày vui vẻ không dứt khi ở Nam Cung thế gia.
Tần Thục Phân vừa đi, Lăng Phong liền ngồi trên giường bắt đầu tĩnh tọa, rất nhanh liền tiến nhập vào trạng thái nhập thần.
Lăng Phong cũng không biết mình "ngủ" trong bao lâu, đến khi đột nhiên cảm thấy lỗ mũi buồn buồn tỉnh lại.
- Hắt xì..."
Lăng Phong hắt hơi một cái liền tỉnh táo sau đó mở mắt, đập vào mắt mình chính là khuôn mặt tràn ngập vẻ bướng bỉnh nhỏ nhắn đáng yêu của Xuân Cầm nàng chính là đang tựa ở trên lưng hắn, đắc ý khua khua "công cụ gây án" là một sợi tóc đen nhánh lên.
- Công tử, người đã tỉnh?" Xuân Cầm vẻ mặt hưng phấn thậm chí trong mắt tràn ngập lệ quang hạnh phúc nói.
Nhớ tới mấy ngày nay mình cũng Tần Thục Phân hoan lạc khiến Xuân Cầm mấy nàng cô quạnh một mình, bây giờ Tần Thục Phân có điểm bất tiện nên đã về phòng, cho nên lúc này Xuân Cầm các nàng mới có cơ hội hầu hạ hắn.
Có lẽ là trong lòng có điểm hổ thẹn cho nên Lăng Phong liền xoay người lại kéo thân thể mềm mại của Xuân Cầm vào lòng, nói:
- Tưởng ta không biết sao, ủa, thế nào mà trời đã tối rồi, bây giờ là lúc nào vậy?"
Xuân Cầm chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nói:
- Chàng còn nói, chàng đã ngủ được một ngày một đêm rồi! Nếu không phải người ta lo lắng chàng đói, vậy cũng sẽ không đánh thức chàng dậy rồi!"
- Một ngày đã trôi qua, nhanh như vậy sao? Sao có thể a!"
Lăng Phong có chút kinh ngạc nói, thế nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, chính xác lúc này đã là buổi tối rồi, khi mình ở trong thư phòng của Nam Cung Hiên bất quá lúc đó mặt trời mới lên cao mà thôi.
- Lúc trưa, chúng ta không dám quấy rầy chàng nghỉ ngơi thế nhưng cho tới bây giờ thực sự đã rất muộn rồi, sợ chàng đói cho nên mới đáng thức chàng! Công tử, chàng sẽ không tức giận chứ?"
Xuân Cầm chăm chú nói, ngữ khí mang theo một tia áy náy.
Lăng Phong liền sửng sốt, trăm triệu lần không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy, hắn lúc đó chỉ cảm giác toàn thân như tiêu hao hết lăng lượng, rất uể oải, thầm nghĩ cẩn thận nghỉ ngơi một chút, thế nhưng không ngờ thời gian đã qua một ngày đêm.
Kỳ thực bản thân Lăng Phong cũng không biết, hắn đã tiến nhập vào một trạng thái hư không dưỡng sinh quy tức. Mấy ngày nay hắn cùng Tần Thục Phân ngày nào cũng hoan ái, cả người lúc nào cũng ở trong trạng thái hưng phấn cùng kích động, linh khí cùng chân khí trong cơ thể bị tổn hao rất lớn, mặc dù có năng lực tái sinh cùng năng lực song tu rất mạnh thế nhưng cũng không khỏi lâm vào trạng thái uể oải.
Song tu cũng không phải là sắt thép, hơn nữa trong khoảng thời gian này hấp thụ rất nhiều nguyên tinh nữ thể cũng cần phải được hấp hóa, cuối cùng chuyển hóa thành tinh dương của bản thân.
Lăng Phong bởi vì tu luyện Tiêu Diêu Ngự Nữ Tâm Kinh cho nên thân thể không cần bất luận phương pháp gì để điều chỉnh trạng thái, sau khi trải qua trạng thái nghỉ ngơi ngủ đông, thân thể giống như lột xác, cũng thần kỳ giống như con nhộng hóa bướm vậy.
Kỳ thực khi hắn tiến nhập trạng thái nghỉ ngơi này, chính là đang hấp thu chuyển hóa thành quả mấy ngày trước song tu, trong vòng một ngày một đêm, công lực của hắn chí ít tăng vọt gấp đôi lúc trước.
Lăng Phong mở mắt sau đó chớp một cái, liền cảm giác toàn thân có điểm bất đồng, tựa như năng lượng được gia tăng rất lớn, cơ thể tràn đầy sức mạnh đủ để tiếp thu bất cứ một lời khiêu chiến nào.
Xuân Cầm thấy Lăng Phong đờ ra không biết hắn đang nghĩ cái gì, nàng nhịn không được hỏi:
- Công tử, chàng đang suy nghĩ cái gì đấy?"
Lăng Phong ôm cái eo thon kiều diễm động nhân của nàng, nhẹ giọng nói:
- Ta đang nhấm nháp tư vị hạnh phúc."
Nói xong hắn liền mỉm cười dùng hai bàn tay thành thạo nhào nặn khuôn ngực nàng, một bên hành động một bên nói tiếp:
- Cầm nhi, có đôi khi ta nghĩ, có đúng hay không mình đang nằm mơ..."
- Ư, công tử... Không nên!"
Xuân Cầm thở phì phò giữ bàn tay đang tác quái của Lăng Phong lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cầu xin tha thứ nói:
- Công tử... Không nên vừa tỉnh đã cùng người ta... Người ta... Phía dưới còn có chút đau đớn mà..."
Lăng Phong giả vờ kinh ngạc nói:
- Nhiều ngày như vậy mà vẫn còn đau sao?"
Xuân Cầm ngượng ngùng phun phì phì nói:
- Trước đây mỗi ngày đều làm nên ta không có cảm giác gì, thế nhưng mấy ngày nay chàng không đến, phía dưới người ta liền sưng lên như chiếc báng bao nhỏ vậy, rất là khó chịu..."
Lăng Phong ha ha ha cười to, nhìn biểu tình ngượng ngùng của Xuân Cầm, hắn mạnh mẽ nắm lấy y phục của nàng, Xuân Cầm kinh ngạc hô khẽ:
- Công tử, chàng muốn làm gì?"
- Ta còn không có thấy cái bánh màn thầu khi trương lên có dạng gì mà?
Cho nhìn một cái nào..." Con mắt Lăng Phong nháy một cái, nói.
- Ư...Chàng xấu lắm, người ta muốn tới gọi người dậy rời giường đi ăn cơm mà..."
Xuân Cầm vẻ mặt đỏ bừng đem giấu tại bờ vai Lăng Phong, sau đó cắn lấy cái lỗ tai của hắn, nói:
- Công tử... Ăn cơm tối xong rồi tiếp tục có được hay không?"
- Cầm nhi, không nên hoãn cái sự sung sướng này lại! Hơn nữa ta cũng không đói. Nếu như ăn cơm tối xong vậy có rất nhiều người, nàng muốn chia sẻ sủng ái của công tử với người khác chăng..."
Lăng Phong cười cười bàn tay nhẹ bóp một cái lên ngực nàng.
- Công tử..."
Toàn thân Xuân Cầm nhất thời nóng như lửa, nhịn không được hôn lên mặt hắn một ngụm, cuối cùng khuôn miệng nhỏ nhắn tìm tới bờ môi của hắn hôn một cái.
Lăng Phong khéo léo ôm lấy thắt lưng Xuân Cầm, bàn tay đã luồn vào bên trong tiết của nàng, như con rắn du động, đem nàng rên rỉ "Ư" , "A" liên tục.
Có thể Lăng Phong cùng Xuân Cầm chiến đấu quá mức kịch liệt, kết quả làm Hạ Kỳ đang ở phòng bên cạnh chuẩn bị cơm cũng bị kinh động, nàng từ bên ngoài đột ngột xông vào, thở dốc nói:
- Công tử, Cầm tỷ..."
Ngay khi Hạ Kỳ thấy Xuân Cầm đang ở trên người Lăng Phong nhún nhảy, con mắt nàng trừng lớn như chiếc đèn lồng, ngượng ngùng nói:
- Thật xấu hổ, ta..."
- Hạ Kỳ, nàng còn đứng đó làm gì, mau đi gọi Thu Thi và Đông Mai tới đây, nàng nghĩ chỉ với một mình Cầm nhi có thể khiến ta no bụng sao!"
Lăng Phong vẫn đang cố sức phối hợp với Xuân Cầm, lúc này nàng cũng vô lực rên rỉ rồi.
Hạ Kỳ vừa nhìn thấy Lăng Phong liên tục trùng kích, toàn thân như ngọn đèn bốc cháy, lúc này mới quay xuống dưới lầu hô to:
- Thi muội, Mai muội, mau lên một chút, công tử bảo chúng ta..."
Một bên kêu, một bên thở hổn hển không ngừng, miệng khô lưỡi rát!
Thu Thi và Đông Mai nghe được tiếng kêu của Hạ Kỳ, cũng minh bạch chuyện gì xảy ra, cả hai đều nhanh chóng chạy tới, mấy ngày nay bốn tiểu mỹ nhân đều phải nín nhịn, lúc này nhìn thấy Lăng Phong sinh long hoạt hổ như vậy làm sao không yêu, ba người đều nhanh chóng tiến tới giường lớn!
Lăng Phong thấy Hạ Kỳ, Thu Thi và Đông Mai đều tiến tới, bất chấp tất cả đầu tiên là đưa Xuân Cầm tới cao trào, sau đó vơ lấy đem toàn bộ tam nữ ngã lên giương lớn.
Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai tam nữ vừa mừng vừa sợ, cùng Lăng Phong dây dưa một chỗ, kết quả từng tiếng rên rỉ yêu kiều của chư nữ vang lên.
Lăng Phong cùng các nàng làm mỹ hảo cảnh tượng như ánh trăng ban đêm nghênh đón xuân về hoa nở...