Lăng Phong chậm rãi mở mắt tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn nằm
trên giường, trên đầu quấn một mảnh vải đen. Hắn lờ mờ có thể thấy một vị tuyệt sắc nữ tử tuổi còn rất trẻ đang ngồi bên giường. Gian phòng này cũng không phải của Nam Cung Vũ.
Nàng kia thấy Lăng Phong tỉnh lại, lập tức sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại biến thành bộ dạng lạnh lùng, nói với Lăng Phong:
- Ngươi đã tỉnh là tốt rồi, không nên lộn xộn, ta đi mời cữu cữu qua đây."
Lăng Phong còn chưa kịp trả lời, nàng đã vội bước ra ngoài. Lăng Phong không khỏi mơ hồ nghĩ, nơi đây là đâu? Cô gái này là người phương nào?
Lúc này Xuân Cầm từ ngoài cửa đi đến sau đó ngồi trước giường Lăng Phong, ánh mắt đầy thương xót nhìn hắn, có lẽ là thông cảm với hắn trong khoảng thời gian này gặp rất nhiều "Bất hạnh".
Lăng Phong không nhịn được hỏi Xuân Cầm:
- Chuyện này là sao?"
Trải qua một hồi nghe Xuân Cầm giải thích Lăng Phong mới hiểu được, ngày hôm qua hắn lại ngất đi sau đó Nam Cung thế gia đại loạn, Tái Hoa Đà cùng Thượng Quan Y Y kịp thời chạy tới hoa viên kiểm tra thương thế cho hắn, vết thương trên đầu không có gì đáng ngại, nhưng căn bệnh "Đánh mất trí nhớ" Lại khiến cho Tái Hoa Đà cảm thấy khó khăn.
Nghe xong Nam Cung Hiên nói tình huống của Lăng Phong, Tái Hoa Đà quyết định đem Lăng Phong đến Hán Thảo Đường, nơi đó có điều kiện tốt để trị liệu, Nam Cung thế gia cũng đồng ý, Xuân Cầm cũng đi theo để hầu hạ Lăng Phong.
Chỉ chốc lát một người trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ đi đến, theo sau là nàng kia. Nàng kia mặc một một bộ y phục màu xanh nhạt, bên trong mặc một chiếc áo màu trắng, dưới chân mang một đôi hài màu hồng. Đường cong trên thân thể cao thấp nhấp nhô lả lướt có thần.
Trang phục này khiến nàng thoạt nhìn rất đoan trang tú lệ lại trang nhã tôn nghiêm, nhưng lại rất mê người. Bộ đồ này khiến bờ vai gầy tròn của nàng được tôn lên cao, trông rất trang nhã mà hiền dịu, hai chân thẳng tắp thon dài lả lướt như được vẽ nên vậy.
Đây quả thực mới là mỹ lệ mới là vóc người mà bao nam nhân mong muốn. Nàng chỉ dùng một ít đồ trang sức trang nhã, con mắt đen nháy lưu chuyển, khuôn mặt hơi phớt qua một làn phấn mỏng màu hồng nhạt, đôi môi đỏ mọng mềm mại trơn bóng càng làm nổi bật khuôn miệng nhỏ bé của nàng, đúng là một mỹ nữ giống như thiên sứ vậy!
Nghĩ không ra ngoài thiên hạ thập đại mỹ nhân, còn có nữ nhân tuyệt sắc như vậy!? Lúc Lăng Phong kinh ngạc đến ngây người nhìn chằm chằm vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành này!
Xuân Cầm thấy hai người tiến đến liền nhanh chóng đứng dậy khom mình
hành lễ, trung niên văn sĩ gật đầu rồi đi tới trước mặt Lăng Phong mỉm cười nói :
- Nam Cung thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh."
Thì ra người này chính là Tái Hoa Đà, tuyệt sắc mỹ nữ kia dĩ nhiên chính là Thượng Quan Y Y, vị hôn thê của "Lăng Phong".
Lăng Phong lập tức giật mình nhớ tới thân phận của mình bây giờ là "Nam Cung Vũ kẻ đánh mất trí nhớ", Vì vậy hắn làm làm ra vẻ mặt mê võng hỏi:
- Các ngươi là ai, nơi này là chỗ nào, tại sao ta phải ở chỗ này?"
Nghe được Lăng Phong nơi những lời này, khuôn mặt Tái Hoa Đà lập tức hiện lên vẻ ưu phiền, thở dài một hơi, Thượng Quan Y Y ở phía sau cũng lộ vẻ không đành lòng.
Tái Hoa Đà bắt mạch cho Lăng Phong, trong mắt vẻ mặt hắn xuất hiện qua
một tia dị sắc, đối với tình huống "Đánh mất trí nhớ" của Lăng Phong lắc lại đầu thở dài, hắn quay đầu nơi với Thượng Quan Y Y:
- Y Y, cữu cữu cũng không có mười phần nắm chắc có thể phục hồi trí nhớ cho Vũ nhi, thế nhưng tình hình hiện giờ trước hết chỉ có thể trục xuất Tác Mệnh Hoàn ra khỏi thân thể Vũ nhi, sau đó từ từ suy nghĩ dùng biện pháp gì có thể khiến hắn khôi phục trí nhớ! Ngươi đi chuẩn bị, ta bắt đầu động thủ đây."
- Cữu cữu?" Lăng Phong giờ mới hiểu được tại sao nhiều người như vậy đều
tìm không được Tái Hoa Đà, vậy mà Thượng Quan Y Y vừa xuất mã đã thành
công, thì ra Tái Hoa Đà chính là cữu cữu của Thượng Quan Y Y! Cái này cũng có thể giải thích được Nam Cung Hiên vì sao lại dễ dàng giao mình cho Tái Hoa Đà, hơn nữa Thượng Quan Y Y cũng có thể đi theo.
- Tác Mệnh Hoàn?"
Lăng Phong kinh ngạc một trận, không nghĩ tới trên người mình bị trúng độc lại bị vị thần y trước mắt này phát hiện, nếu như Tác Mệnh Hoàn trên người mình có thể bị đẩy ra, vậy đúng là trời giúp ta rồi!
Xuân Cầm ở một bên giải thích nói:
- Thiếu gia, người hôn mê suốt một ngày, Chu thần y bắt mạch cho ngươi, phát hiện trên người thiếu gia bị trúng chất kịch độc là Tác Mệnh Hoàn. Vậy người thấy thân thể mình có phản ứng gì khác lạ không?"
Lăng Phong lắc đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
Tái Hoa Đà nói:
- Loại độc chất này một thời gian ngắn không có phát tác, người bị trúng độc không có bất luận biểu hiện gì. Đến lúc nó phát tác nếu không có giải dược, lục phủ ngũ tạng sẽ bị rửa nát, thất khiếu chảy hết máu mà chết, rất đáng sợ. Chất độc trên người của ngươi phỏng chừng trong vòng hai ba tháng nữa sẽ bạo phát, cho nên thời gian còn lại không nhiều lắm."
- Cữu cữu, vô luận như thế nào, người nhất định phải cứu sống Vũ lang..."
Thượng Quan Y Y nghe Chu Thông giải thích xong, trong lòng khẩn trương lôi kéo cánh tay Tái Hoa Đà năn nỉ, nước mắt chảy ròng ròng rất thương tâm.
Gặp được Tái Hoa Đà, Lăng Phong không biết bản thân mình gặp phúc hay
là họa đây, thế nhưng hắn biết cơn ác mộng của mình bắt đầu kéo đến rồi, liên tục vài ngày châm cứu toàn thân, ngâm trong thùng thuốc nước, ăn các loại thuốc đắng chát, khiến Lăng Phong gầy đi mấy cân, nhiều lần hắn nhịn không được muốn bỏ cuộc, nhưng nhìn Thượng Quan Y Y và Xuân Cầm ngày đêm túc trực cùng cổ vũ bên mình, vài ngày nay các nàng cũng gầy đi không ít. Lăng Phong thấy vậy cũng đàng kiên trì chịu đựng.
Ngày hôm nay Tái Hoa Đà kiểm tra một lần, thấy Lăng Phong vẫn không có
gì tiến triển, quyết định đổi một loại phương pháp khác thử xem, hắn đột nhiên nhớ ra tủ thuốc của mình vài vị cũng đã dùng hết, hắn quyết định tự mình ra vùng núi ngoài thành hái thuốc.
Xuân Cầm bởi vì mệt nhọc quá độ nên tựa ở một bên sương phòng ngủ thật say, chỉ còn lại Thượng Quan Y Y ngồi bên giường chăm sóc Lăng Phong.
Uống xong chén thuốc mà Thượng Quan Y Y đút cho, Lăng Phong nhìn dung
mạo tuyệt thế của nàng, hắn cảm thấy kì quái là tại sao Nam Cung Vũ lại
lạnh lùng đối với nàng như vậy, xem ra trong đầu người này khẳng định thiếu mĩ quan, trời sinh không có năng khiếu cảm thụ mĩ nhân.
Mấy ngày nay Thượng Quan Y Y cực nhọc ngày đêm, không thể có một phút yên ổn nghỉ ngơi, tận tụy chăm sóc Lăng Phong khiến hắn cảm động không thôi, lấy được người vợ tốt như vậy, Nam Cung Vũ tên hỗn đản này lại không
biết quý trọng, đúng là quá vô tình mà.
Trong lòng Lăng Phong không khỏi vì sự tận tụy chăm sóc của Thượng Quan Y Y mà cảm động, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng.
Nắm thật chặt khiến toàn thân Thượng Quan Y Y kịch chấn, ánh mắt nàng
tràn đầy vẻ khó tin nhìn Lăng Phong, trên mặt xuất hiện một tia e thẹn, xem ra tên tử quỷ Nam Cung Vũ trước đây vẫn không có nắm qua tay nàng.
Thượng Quan Y Y cũng không có dãy ra, ánh mắt vô cùng e thẹn nhìn Lăng
Phong nói:
- Ngươi... Ngươi... Buông... Ta ra..."
Lăng Phong nhẹ nhàng nói :
- Mấy ngày nay nàng khổ cực nhiều rồi,.... Nhìn nàng mỗi ngày đều héo mòn như vậy, ta...Rất thương tâm."
Nước mắt từ trong khóe mắt Thượng Quan Y Y không kìm được chảy ra, nàng
không thể tin được kẻ luôn lạnh lùng với nàng lại nói ra những lời ôn nhu như vậy. Nàng quay đầu lại dùng bàn tay nhỏ bé gạt nước mắt, lẩm bẩm nói:
- Chàng... Nếu như những lời vừa nãy là thật tình, vậy cho dù ngươi vĩnh viễn không khôi phục trí nhớ, ta cũng nguyện cả đời ở cùng chàng, vĩnh viễn sẽ không hối hận..."
Trong lòng Lăng Phong dâng lên một trận cảm động. Không nghĩ tới Thượng
Quan Y Y lại là một nữ tử nặng tình nặng nghĩa như vậy, Nam Cung Vũ trước đây đối với nàng thực sự là quá mức tuyệt tình. Lăng Phong đấu tranh tư tưởng, muốn an ủi Thượng Quan Y Y, không nghĩ tới lúc này trong cơ thể xảy ra biến hóa.
Tác Mệnh Hoàn đó là chí hàn chi độc, bình thường trong cơ thể âm dương cân bằng, hàn khí bị áp chế bên trong đan điền nên không sao, vừa rồi Lăng Phong lại uống xong chén thuốc nóng hổi, Lăng Phong mấy ngày nay lại bị dày vò khiến cho thể chất của hắn suy yếu, mồ hôi chỉ chốc lát tuôn đầy, cả người ướt đẫm.
Vài ngày nay Tái Hoa Đà không e dè gì dày vò Lăng Phong khiến trong cơ thể hắn âm dương mất cân đối, trong nháy mắt một cỗ âm hàn từ trong đan điền dâng lên, không bị khống chế cỗ âm hàn này cấp tốc lan tràn, Lăng Phong thoáng cái ngã xuống giường, cảm giác toàn thân như đang ngồi trên đống tuyết, cơ thể run rẩy, hàm răng cành cạch va vào nhau.
Thấy Lăng Phong đột nhiên thay đổi như vậy, Thượng Quan Y Y thất kinh. Mà bây giờ thần y lại không có ở đây, Thượng Quan Y Y suy nghĩ một chút hiểu ra nguyên nhân phát bệnh của Lăng Phong.
Lúc này Lăng Phong cần nhất chính là kiếm một cái bếp để sưởi ấm, nhưng thời gian quá gấp, chỉ chốc lát hàn khí đã bao phủ toàn thân, sắc mặt hắn trắng bệch, hàm răng đã cắn nát môi, máu chảy ròng ròng.
Thượng Quan Y Y biết lúc này không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, sưởi
ấm thân thể Lăng Phong, không lâu nữa thần trí hắn sẽ rơi vào trạng thái mơ hồ, đầu óc sẽ bị đông lại, nhẹ thì biến thành si ngốc tàn phế, nặng thì ô hô ai tai.
Vì vậy nàng không do dự nữa, cởi sạch y phục bản thân, trần truồng tiến vào lớp chăn đang đắp trên người Lăng Phong, sau đó cũng cởi bỏ hết quần áo của hắn rồi ôm chặt lấy Lăng Phong, nhanh chóng vận chân khí, nhất thời khiến toàn thân phát nhiệt giống như hỏa lò vậy.
Lăng Phong lúc này bị đông cứng thần trí mơ hồ, hai mắt nhắm nghiền, chẳng biết có người ngọc đang ôm, chỉ cảm thấy từng trận lạnh run rồi đột nhiên có một khối thơm tho ấm áp chui vào trong lòng, cả người nóng rực thoải mái nói không nên lời, hắn không tự chủ được cố sức ôm chặt thân thể ấm nóng này, không muốn buông lỏng.
Ước chừng qua một nén hương, trên người Lăng Phong xuất hiện một tia ấm
áp, thần trí cũng dần dần khôi phục, con mắt chậm rãi mở ra, đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt kiều diễm như hoa của Thượng Quan Y Y. Sau đó Lăng Phong bỗng nhiên phát giác thân thể hai người đang dích chặt vào nhau, tựu như một đôi uyên ương đang xoắn lấy nhau vậy.
Thượng Quan Y Y phát giác ra Lăng Phong đã tỉnh đang nhìn mình, mắc cỡ
đỏ bừng mặt, toàn thân hơi run, vô ý thức đem khuôn mặt kiều diễm dính
sát lên ngực Lăng Phong, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Lăng Phong nghĩ lại liền biết chân tướng sự việc, trong lòng hắn lại bị Thượng Quan Y Y làm cảm động. Lăng Phong nhịn không được nâng khuôn mặt cười của Thượng Quan Y Y lên, nhẹ nhàng hôn tới cái miệng anh đào hồng nhuận của nàng.
Nụ hôn vừa trao, Thượng Quan Y Y nhất thời thở không ra hơi, toàn thân
lại nóng như lửa, điều này chính là liều thuốc kích thích mạnh nhất đối với bản năng nguyên thủy của nam nhân, hai tay Lăng Phong ôm chặt lấy Thượng Quan Y Y, đem thân thể của nàng ép lấy thân thể mình...
Thấy hành động của Lăng Phong như vậy, Thượng Quan Y Y nhất thời thanh
tỉnh lại, nàng biết nếu không ngăn cản hành động của Lăng Phong, hậu quả sẽ không thể lường được.
Tuy rằng lúc này nàng cũng rất khó chịu cũng biết qua một năm nữa sẽ cùng Lăng Phong thành hôn, thế nhưng với bản tính rụt rè của nàng cũng không muốn tại nơi này mờ ám hiến thân cho hắn.
Vì vậy nàng đưa tay tát "Bộp" Một cái lên mặt hắn, Lăng Phong đau đến độ kêu thảm một tiếng, đành buông nàng ra.
Thượng Quan Y Y thừa cơ hội này thoát ra, vội vàng phủ lên cơ thể một lớp y phục trốn đến bên giường, khuôn mặt đỏ bừng không biết là xấu hổ hay là giận dữ nữa.
Lăng Phong kinh ngạc nói :
- Nàng..."
Thượng Quan Y Y nhìn Lăng Phong xấu hổ nói :
- Vũ lang, Y Y biết mình sớm muộn gì cũng sẽ là người của chàng, bằng không ta cũng sẽ không dùng thân thể ủ ấm cho chàng... Thế nhưng giờ này khắc này ta không thể đem thân thể hiến dâng cho chàng, đợi đến khi chàng cưới hỏi đàng hoàng, lúc động phòng hoa chúc, chàng muốn thế nào cũng được..."
Nói đến đây nàng mắc cỡ không nói được nữa.
Lăng Phong lại cảm động vì phút cuối nàng đã biết giữ gìn sự trong sạch
của bản thân. Ôn nhu nói:
- Nương tử, nàng đối với ta thật tốt..."
Lăng Phong nói còn chưa dứt lời, Thượng Quan Y Y kinh ngạc nói lớn:
- Vũ lang, chàng vừa nói cái gì...Chàng nhớ được ta là ai sao?"
Kỳ thực Lăng Phong chỉ thuận miệng nói một câu nương tử thôi, thế nhưng
trong đầu Thượng Quan Y Y đột nhiên chấn động. Lúc này Lăng Phong đã hạ
quyết tâm muốn "khôi phục" lại trí nhớ, thứ nhất có thể khiến cho Tái Hoa Đà toàn tâm toàn ý trừ bỏ Tác Mệnh Hoàn chi độc trên người, thứ hai bây giờ Lăng Phong hết sức quen thuộc đối với Nam Cung thế gia, có giả mạo Nam Cung Vũ cũng không sợ bại lộ, dù cho một số chuyện vẫn không biết nhưng người mới "thôi phục" trí nhớ, quên một hai chuyện cũng là bình thường!
Lăng Phong gật đầu nói với Thượng Quan Y Y:
- Y Y, ta giống như một kẻ nằm mộng vừa mới tỉnh dậy, đầu óc cũng chỉ nhớ được một vài chuyện trước đây thôi..."
Lăng Phong làm một bộ dạng rất ôn nhu tiếp tục nói:
- Y Y, trước đây ta thật có lỗi với nàng, nếu được nàng tha thứ, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với nàng..."
Những lời này đúng là xuất phát từ tận đáy lòng Lăng Phong. Hắn chỉ cảm
thấy một cô nương tốt như Thượng Quan Y Y không nên phải chịu sự đãi ngộ bất công. Ông trời cũng là sắp xếp sẵn đoạn duyên phận này bản thân mình cũng nên quý trọng, nếu như có thể hắn cả đời sẽ đối tốt với Thượng Quan Y Y, làm cho nàng mãi mãi được hạnh phúc.
Nghe được Lăng Phong nói như vậy, Thượng Quan Y Y rơi lệ đầy mặt, bất chấp tất cả nhào vào lòng Lăng Phong. Vì vậy hai cỗ thân thể nóng hừng hực lại gắt gao dính chặt cùng một chỗ.