Kiều Kiều Sư Nương

Chương 121: Hứa Phượng Phượng chi mê




Lăng Phong mang lão hán kia đến một hiệu thuốc bắc, mua hai cái thanh nẹp cùng cao dược tục cốt trị thương, nối xương rịt thuốc cố định, lại tìm thêm vài mươi loại thảo dược cường kiện thể, hỏi rõ tình huống trong nhà lão hán, thuê một cỗ xe ngựa, đưa lão hán về tận nhà.
Biết được trong nhà lão còn có lão bà cùng con gái, Lăng Phong liền lại cấp cho lão bá một ít ngân lượng.
Sư nương đối với hành động cùng thái độ của Lăng Phong tỏ vẻ vô cùng tán đồng, rất nhiều đại anh hùng ở trường hợp này đều biểu hiện mình ta nhân nghĩa vô địch, nhưng là ở những chi tiết nhỏ nhặt như vậy ít có người cẩn thận như Lăng Phong a.
Lăng Phong nhìn sư nương, cười nói:
- Sư nương à, nàng làm sao vậy? Cũng không phải lần đầu xông pha giang hồ. Nói tóm lại tuyệt đại đa số các bang phái đều không phải là thứ tốt, hoặc là ỷ thế hiếp người, hoặc là làm xằng làm bậy.
Sư nương nháy mắt mấy cái, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Phong nhi, ngươi nếu chịu ra tay vì lão bá, vì cái gì lại không chịu xuất thủ viện trợ Tào Bang? Phải biết rằng nếu không phải quá cấp tốc, Phượng Phượng sẽ không bao giờ cầu người như vậy, ta thu được một chút tình báo truyền đến, chính là hôm nay, Thái Hồ bang liền muốn tiến công Tào Bang, đại chiến hết sức căng thẳng a!!
- Sư nương, kỳ thật nàng trong lòng đều hiểu được suy nghĩ trong lòng của ta, cần gì phải truy vấn như vậy?" Lăng Phong nhịn không được cười khổ nói.
Sư nương lắc đầu, nói:
- Nhưng là ta hy vọng nghe được ngươi thật lòng nói ra .
Lăng Phong cười khổ, nói:
- Cho dù lần này ta giúp bọn họ, còn có lần sau? Theo nàng mà nói, ta lần này giúp bọn họ đả bại Thái Hồ bang, tứ đại thế gia thì sao? Ta không thể đem đệ tử Thái Hồ bang toàn bộ đều giết đi, nếu là như thế này, ta cùng loại ác ma đồ tể có gì khác nhau. Ở trên giang hồ hành tẩu, loại chém chém giết giết này là chuyện tình quá bình thường.
Sư nương vội la lên:
- Chuyện này ta đều biết, theo hiện tại thì tứ đại thế gia không là cái gì, ít nhất trước mắt giúp bọn họ giải quyết nguy cơ cũng tốt!
Lăng Phong thản nhiên nói:
- Sư nương, nàng trong lòng so với ta phải rõ ràng hơn chứ. Đây là giang hồ, giang hồ có giang hồ quy luật sinh tồn cùng pháp tắc. Quy luật sinh tồn này chính là cá lớn nuốt cá bé, khôn thì sống ngu thì chết. Giang hồ báo thù vĩnh viễn sẽ không đình chỉ, chỉ cần có giang hồ tồn tại, ta có thể cứu bọn họ trong nhất thời, nhưng lại không thể cứu họ cả đời. Thế lực mạnh hơn sẽ thay thế bọn họ, ta nên thuận theo tự nhiên thôi.
- Nếu đổi là Lăng phủ bị công kích, chẳng lẽ ngươi cũng hy vọng người khác không ra tay cứu giúp sao?"
Sư nương nhịn không được lại hỏi một câu.
Lời của sư nương như một mũi kim đâm vào tim Lăng Phong, nhưng là một lời đã xuất, khó có thể thu hồi. Lăng Phong thở dài nói:
- Tào bang nguy nan cùng ta Lăng phủ bị tập kích là bản chất khác nhau. Nhà của ta cũng không phải trong môn phái chốn võ lâm, nhưng là Tào Bang thì không giống. Hơn nữa, Thái Hồ bang cũng không phải là cái gì Ma giáo hắc đạo, chính là Thái Hồ một tiểu bang phái mà thôi! Bọn họ cùng Tào bang chiến tranh chỉ do ích lợi cá nhân! Hôm nay chúng ta nói môn đồ Thái Hồ bang là kiêu hoành vô lễ như thế này, nếu đổi thành Tào Bang thực lực cường đại rồi, bọn họ môn đồ đều giống nhau đối đãi dân chúng địa phương như vậy! Chỉ là mức độ nặng nhẹ có khác mà thôi! Nhưng là Lăng phủ ta chính là dân chúng, người giang hồ lại ỷ lớn hiếp nhỏ khi dễ dân chúng chính là sai lầm! Chẳng lẽ không đúng sao?
- Phong nhi, thực xin lỗi, ta..." Sư nương do dự một chút, nói:
- Ta hiểu được, chính là...", nàng nhất thời không nói nên lời.
- Sư nương, ta cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng nàng. Nàng chính là xuất phát từ đạo nghĩa hoặc là tình hữu nghị, thật sự khó có thể cự tuyệt Hứa Phượng Phượng, đúng không?" Lăng Phong thản nhiên nói.
Sư nương mỉm cười, nói:
- Ngươi đã đều biết, cần gì ta phải nói ra.
Lăng Phong gặp sư nương kiên trì như vậy, trong lòng không khỏi có chút mềm nhũn, nói:
- Tốt lắm, nàng thực sự muốn ta lần này đi trợ giúp a! Nàng cho ta một cái nguyên nhân xuất thủ, ta nhất định sẽ vừa lòng mà đi! Nhưng là vừa rồi theo ta, nguyên nhân như lời nàng nói liền không thể được nữa.
Sư nương mỉm cười nói:
- Ngươi nói những lời này kỳ thật chính là nghĩ muốn xuất thủ viện trợ, làm gì phải khiến ta khó xử đâu?
Lăng Phong nghịch ngợm nói:
- Nàng không nói ta thật cũng không muốn ra tay nga.
Sư nương nói:
- Cái này còn không đơn giản, chỉ bằng vừa rồi Thái Hồ bang khi dễ dân chúng, làm hành vi xằng làm bậy! Liền đủ để hảo hảo giáo huấn bọn chúng một chút!
Lăng Phong gật gật đầu, nói:
- Đạo lý này cũng coi như hợp lý! Nhưng là ta không quá vừa lòng, nàng nói thêm một cái lý do dễ nghe hơn một chút!
Sư nương cười, nói:
- Chỉ bằng Lăng thiếu hiệp ngươi hành hiệp trượng nghĩa, đại biểu cho chính khí thiên đạo. Có thể nào không ra tay cứu trợ Tào Bang đang nguy nan trong sớm tối, huống chi còn có cơ hội mang mỹ nhân về nga!
Nói xong, nàng lại nở một nụ cười rất thần bí!
Lăng Phong cười hoạt kê, nói:
- Mỹ nhân, nàng định dụ dỗ ta đi cướp phu nhân người khác phải không?
Sư nương cười đắc ý, nói:
- Ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú. Một mỹ nhân thủ tiết nơi khuê phòng, thật khó mà nhịn nha.
Lăng Phong chỉ cười cười mà không đáp. Hứa Phượng Phượng, trưởng nữ Thiên Sơn phái chưởng môn, mười năm trước là một trong võ lâm thập đại mỹ nhân, gả cho Tào Bang chưởng môn Chu Chấn làm nhị phu nhân, kỳ thật là một giao dịch chính trị. Năm đó Thiên Sơn phái gặp phải biến lớn, chưởng môn Từ Thúy Sơn bị mưu hại, con kế Hứa Thuần Bức hại Hứa Phượng Phượng cùng ca ca Hứa Thực, cướp môn vị Thiên Sơn phái chưởng môn nhân. Hứa Phượng Phượng vì ca ca muốn lấy lại công đạo, nhưng là bị chèn ép, thậm chí hãm hại, cuối cùng bị bắt rời đi Thiên Sơn. Bị đệ tử Từ Thúy Sơn năm đó - Chu Chấn thu về, cuối cùng thành Tào Bang nhị phu nhân, điều này có điểm ra ngoài dự kiến của mọi người. Bởi vì Tào Bang cùng Hoa Sơn quan hệ, Thiên Sơn phái cũng không có dây dưa với Hứa Phượng Phượng thêm nữa, bởi vậy làm cho nàng mười năm qua có một cuộc sống yên bình, nhưng là mười năm này cũng không phải là cuộc sống vui vẻ gì. Nghe nói sau khi Hứa Phượng Phượng gả cho Chu Chấn, vẫn là đều sống một mình, điểm này làm cho người giang hồ cảm thấy kỳ quái. Mà tục truyền Tào Bang chưởng môn Chu Chấn thân bị bệnh hoạn, cho nên Thái Hồ bang mới gây sóng gió, ý đồ thôn tính thế lực Tào Bang.
Sư nương nói xong, đoạn nói tiếp:
- Mặc kệ nói như thế nào, ta cảm thấy Phượng Phượng rất muốn trả lại Tào Bang một cái nhân tình, nếu ngươi có thể giúp nàng, liền có khả năng đạt được tấm lòng của mỹ nhân.
Lăng Phong mỉm cười, thổi thổi lên mặt sư nương, nói:
- Nàng nha! Không biết nàng bảo ta đi cứu người có phải còn là con gái hay ko?
Sư nương cười duyên nói:
- Người ta mới không có, ngươi đừng nói lung tung! Kỳ thật Hứa Phượng Phượng chính là sống nhờ ở Tào Bang, Chu Chấn vì bảo hộ nàng không bị đuổi giết, mới hướng ngoại tuyên bố cưới Hứa Phượng Phượng làm nhị phu nhân, nhưng kỳ thật Phượng Phượng căn bản vẫn còn là tiểu thư khuê các ... (ND: A, ra là hàng mới)
- Nàng như thế nào lại nghĩ người ta sẽ không giả vở diễn kịch đâu? Hơn nữa Hứa Phượng Phượng mười năm làm một nhị phu nhân, nàng còn nói không có cái gì phát sinh?"
Lăng Phong cười khổ nói:
- Bất quá nếu sư nương đã nói như vậy, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà làm người tốt vậy. Tuy rằng ta chỉ muốn làm những chuyện có lợi cho mình, nhưng ít ra ta sẽ không vì lợi ích chính mình mà đi giết người phóng hỏa... Cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa tháp, xem như tích đức vậy đi.
Sư nương ngây thơ nói:
- Chán ghét, đem chính mình nói thành giống như một đại phôi đản, ngươi trong lòng kỳ thật là thật người rất tốt, hơn nữa là người tốt tốt nhất!
Lăng Phong cười ha ha, nhịn không được mở miệng nói:
- Sư nương, theo lời của nàng nói, ta cả đời này đều phải làm người tốt rồi! Chỉ cầu người tốt có báo ứng tốt, phù hộ nương tử nhà ta sinh cho ta một đống tiểu tử mũm mĩm cùng nữ nhi nhu thuận nha!
Sư nương thẹn thùng "anh" một tiếng, tựa vào trong lòng Lăng Phong, hờn dỗi nói:
- Ngươi làm người ta như là heo mẹ ấy! Ta mới không cần...
Trong mắt lại lóng lánh quang mang vui sướng. Một chút cũng không có kiêng dè ánh mắt chăm chú của người đi đường!
Giờ khắc này Lăng Phong ôn nhu mà hưởng thụ hương thơm ngọt ngào!
Lăng Phong cùng sư nương một lần nữa trở lại trên thuyền hoa, bỗng phía sau Thái Hồ không xa đã truyền đến từng đợt âm thanh của tiếng trống dồn dập.
Lăng Phong hít sâu một hơi, nói:
- Xem ra Tào Bang tình huống thật sự rất nguy cấp, không thể tưởng tượng được Thái Hồ bang đã bắt đầu phát động tổng tiến công rồi!
Xa xa tiếng trống như nhắc nhở Lăng Phong cùng Bạch Quân Nghi, nơi đó chính đang tiến hành một hồi giao tranh sinh tử đẫm máu. Giang hồ phân tranh cho tới bây giờ không cần bất cứ lý do gì, truy cầu ích lợi để có thể tồn tại mãi mãi.
Sư nương thần sắc ngưng trọng nói:
- Phong nhi, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
Lăng Phong sảng khoái đáp:
- Nàng cứ nói, đừng ngại.
Sư nương thở dài ngẩng đầu, nói:
- Nếu gặp được nguy hiểm, ngươi nhất định phải mau chóng ly khai chiến trường, không thể dây dưa. Hết thảy an toàn là trên hết ...
Ngay cả Bạch Quân Nghi đều nói như vậy, cho nên có thể biết trận chiến này kịch liệt đến cỡ nào.
Lăng Phong nhìn về phía mặt hồ. Lúc này đã cách đại bản doanh của Tào Bang không đầy một dặm nữa.
Sắc trời bắt đầu trở nên u ám.
Hoàng hôn đã giăng phủ khắp nơi.
Trong không khí vùng sông nước man mát, truyền đến một mùi máu tanh nồng nặc.
Càng vào giữa hồ, sẽ càng phát hiện nhiều xác chết đang trôi vật vờ. Ven đường trên mặt hồ, chỉ còn lưu lại thi thể của Tào Bang cùng Thái Hồ bang song phương cùng phần chân tay còn lại đã bị cụt. Có ít nhất một trăm người bỏ mạng trên mặt hồ, máu tươi nhiễm đỏ một vùng nước phụ cận, một mảnh vũng máu.....
Đại chiến đã muốn thảm khốc như thế, nhìn thấy mà muốn rợn người!