Kiều Kiều Sư Nương

Chương 111: Ngọc Thanh phu nhân




La Ngọc Thanh mặc dù biết đây là kế nhiễu địch của Lăng Phong, nhưng cũng không nhịn được tức giận, đang muốn dùng sức rút kiếm ra, lập tức từ đáy lòng toát ra một tia chán nản, một cảm giác mà từ lúc sinh ra đến giờ nàng chưa từng có, đó chính là "tuyệt vọng"!
Nàng hai tay cố dùng sức rút kiếm ra, nhưng là thân kiếm vẫn bất động, Lăng Phong vẫn hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm.
Chỉ thấy La Ngọc Thanh thân thể mềm mại, không ngừng run rẩy, kinh ngạc trước Lăng Phong nội công thâm hậu, nàng đã dùng hết toàn lực, thế mà thân kiếm vẫn trơ trơ, đây đúng là thần lực mà. Nàng không khỏi sợ hãi nói:
- Ngươi . . . Ngươi. . .rốt cuộc là người hay là quỷ?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Như quả thực ta là quỷ, ta cũng không nghĩ sẽ cưới nàng đâu."
- Cưới ta!?" La Ngọc Thanh tức giận nói:
- Ngươi biết mình đang nói cái gì không?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Nhi tử nàng thấy mẫu thân ta là muốn cưới về làm thiếp, bây giờ ta với hắn so cao thấp một chút, ta cưới nàng về làm thiếp a."
- Hỗn đản vô sỉ. . ." La Ngọc Thanh phẫn nộ, hai tay cầm lấy chuôi kiếm muốn rút ra.
Lăng Phong nhẹ nhàng nói:
- Ngươi biết rõ là không địch lại ta, hà tất phải kiên trì, buông tay đi!"
La Ngọc Thanh nghe vậy cả kinh, tâm tư dần bình tĩnh lại, tự trách chính mình chủ quan, khinh thường, trước mắt nguy cơ chưa được giải quyết, thời gian gấp rút, Lăng Phong võ công cao cường, lại có chuẩn bị, suy xét mà nói, bản thân mình tuy không nắm chắc được phần thắng, nhưng trốn thoát thì có thể được.
La Ngọc Thanh trấn định một lúc, ôn nhu nói:
- Lăng thiếu hiệp, ngươi tuổi còn trẻ dễ xúc động, tạm thời bị dục hỏa che mất tâm trí, ta không trách ngươi, bây giờ còn có thể, quay đầu lại là bờ."

Lăng Phong không nghĩ đến đối phương còn có thể bình tĩnh nói ra như vậy, yên lặng một lúc, có chút nói:
- Nàng nói thật dư thừa, ta tâm ý đã quyết, nàng chính là hảo hảo thê tử của ta, huống chi ta chính là thật lòng thích nàng!"
- Ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi nói bậy bạ hay sao?" La Ngọc Thanh chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận vô hình tràn ngập trong lòng, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ:
- Xem ra ta muốn giết Lăng Phong hoàn thành nhiệm vụ thật không có khả năng, đối phó hắn, chỉ có thể dùng trí. Nếu không hôm nay mình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa." Vừa nghĩ Lăng Phong có thể "cưỡng bức" mình, La Ngọc Thanh trong lòng nổi lên một nỗi khiếp sợ, mặc dù Lăng Phong nói có chút đùa giỡn, nhưng nàng lại thấp thỏm không yên, lại nhìn Lăng Phong tỏa ra khí tức mê người, thân thể đột nhiên có chút ngứa ngáy, giống như rung động tuổi thanh xuân nhiều năm trước vậy. Đã nhiều năm rồi, đứng trước nam nhân nàng đã không còn cái cảm giác này.
Ô. . . Sao có thể như thế được? Tên hỗn đản này rõ ràng là đùa giỡn, ta như thế nào lại có thể hồ tư loạn tưởng? La Ngọc Thanh không rõ chính mình rốt cuộc là bị làm sao như vậy, trong lòng một trận trách cứ, đồng thời một lần nữa chăm chú đối mặt Lăng Phong.
Nghĩ tới đây, không còn do dự, La Ngọc Thanh buông trường kiếm ra. Nàng chậm rãi lui ra phía sau vài bước, mặt đối mặt Lăng Phong. Nàng khuôn mặt điềm tĩnh vô bờ, đôi mắt trở nên thâm sâu không thể lường được, khuôn mặt thánh thiện, lộng lẫy, suối tóc mềm mại tung bay trong gió, thân hình nàng duyên dáng, như tách rời tất cả sự vật trên thế gian, kể cả sự tồn vong sinh tử.
La Ngọc Thanh thầm tính toán, nếu bản thân hôm nay có khả năng thuận lợi thoát khỏi căn phòng này, có lẽ còn có thể xoay chuyển tình thế, bằng không chính mình thật sự không thể chạy thoát khỏi "
ma trảo" của Lăng Phong!
Lăng Phong dường như xem thấu được tâm tư của La Ngọc Thanh, đi ra chắn trước mặt La Ngọc Thanh, trong mắt đột nhiên phát ra tầng tầng quang mang quỷ dị." La Ngọc Thanh, nàng là nữ nhân của ta!" (ND: Gay cấn rồi đây!)
Tiêu Dao Nhiếp Hồn Huyễn m, đúng là Lăng Phong đang sử dụng Tiêu Dao Nhiếp Hồn Huyễn m với La Ngọc Thanh.
Đây là lần đầu tiên Lăng Phong sử dụng, trong Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh có ghi lại, nếu nữ nhân tâm hồn bất định, không ngoan ngoãn nghe lời, nếu muốn đoạt được đối phương, có thể thông qua huyễn âm tiến hành nhiếp hồn, chỉ cần nắm bắt được cơ hội trong khe hở tâm hồn nữ nhân, liền có thể thu được thành công. Một khi đối phương bị trúng Tiêu Dao Nhiếp Hồn Huyễn m, ba hồn bảy vía như mất đi, tâm trí hoàn toàn bị thao túng, trở thành một con rối không hơn không kém. Đồng thời bởi vì tác dụng của nhiếp hồn huyễn âm, khiến cho đối phương sinh ra một loại ảo giác, chính là đắm chìm trong thế giới nam nữ hoan ái vô tận, giống như đạt đến tột đỉnh vui sướng, tương đương với cảm giác như sử dụng xuân dược cực mạnh vậy.
Lăng Phong cũng không phải hiểu rõ hoàn toàn Tiêu Dao Nhiếp Hồn Huyễn m, hôm nay cũng là lần đầu tiên sử dụng. La Ngọc Thanh đột nhiên toàn thân phát run, còn có một loại khoái cảm khó nói, dường như là khoảnh khắc khi nam nữ giao hoan đạt đến cao triều, lúc này đây tự nhiên phát sinh cái cảm giác này, đối với La Ngọc Thanh mà nói, như thể hoang đường còn muốn hoang đường hơn, điều này sao có thể xảy ra, tiếp đó một trận khoái cảm tuôn trào, nhất thời, nàng tiết khí, cực kì thoải mái, nhưng toàn thân như lả đi.
Lúc này đây toàn thân phát run, La Ngọc Thanh mới phát hiện ra một sự thật, một "
Sự thật kinh hoàng", nàng không thể cử động, toàn thân khoan khoái, chân khí trong cơ thể nàng đột nhiên không thể vận chuyển, như bị tắc nghẽn, nội lực tản mác, huyết mạch như đông lại, cả người như lâng lâng, không thể cảm nhận được chút lực lượng nào. Giống như là bị Lăng Phong lăng không điểm huyệt vậy.
La Ngọc Thanh nào đâu biết rằng, vừa rồi một tiếng của Lăng Phong, đã làm nàng hoàn toàn hồn phi phách tán. Bây giờ Lăng Phong chỉ cần một cái ánh mắt, có thể dễ dàng khống chế được nàng.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không kịp phòng bị, La Ngọc Thanh căn bản không có gì để phòng bị, cũng không có thể phòng bị được.
Lăng Phong chứng kiến tình cảnh này, biết mình đã thành công, trên mặt lộ ra vẻ mặt khoan khoái xen lẫn đắc ý. Vì vậy, hai mắt cứ lẳng lặng nhìn ngắm La Ngọc Thanh.
Chỉ trong nháy mắt, La Ngọc Thanh trái tim bị xâm chiếm, cả người tựa như bị sét đánh, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Làn da nõn nà, duyên dáng yêu kiều, thánh khiết như nước, nàng đích thực là một tuyệt sắc giai nhân. La Ngọc Thanh bị Lăng Phong ngắm nhìn, thân thể mềm mại có chút run rẩy, vạn phần lo lắng, nàng không biết sau một khắc sẽ phát sinh chuyện gì đây.
Lăng Phong đi tới bên người La Ngọc Thanh, đưa tay vuốt nhẹ suối tóc mềm mại óng ả của nàng, từ từ đi xuống cái cổ trắng nõn nà...
La Ngọc Thanh thật là đẹp, hắn không nhịn được mà sinh ra cảm giác ham muốn, loại cảm giác này còn hơn cả lần đầu tiên hắn nhìn thấy sư nương, có khi còn mãnh liệt hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, Lăng Phong nhìn thấy sư nương là lúc đang đứng trước hàng ngàn đệ tử, Bạch Quân Nghi thân là sư nương, vô luận như thế nào, hắn phải biểu hiện như là một đệ tử biết tôn sư trọng đạo, bởi vậy phải biết khắc chế tình cảm của bản thân. Nhưng khi đối mặt với La Ngọc Thanh thì hoàn toàn khác, hắn có thể tùy ý khi dễ chơi đùa nàng, bởi vì Liễu gia cùng Lăng gia thù không đội trời chung, đều do Liễu Nhất Đao và Liễu Hùng Phi gây hấn với Lăng gia trước, Lăng Phong đối với La Ngọc Thanh thật không có chút áy náy trong lòng.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn tuy có chút ti bỉ, nhưng là Lăng Phong đã không còn quan tâm cái gì là đạo nghĩa giang hồ nữa, huống chi Liễu Nhất Đao đã thảm sát hơn hai mươi nhân mạng của Lăng phủ, cho nên hắn nên nghĩ đến sẽ có báo ứng ngày nay. Trước tiên là Liễu Hùng Phi, sau đó là La Ngọc Thanh, cho dù là Liễu Thi Vân cũng không thể chạy thoát, về phần Liễu Nhất Đao, tốt nhất là hắn đã chết, bằng không ta sẽ cho hắn chết thật khó coi a!
La Ngọc Thanh mấy năm nay sở dĩ li khai gia đình đến am miếu thanh tu, cũng không phải nói nàng là vì thanh tu quả dục, mà là bởi vì Liễu Nhất Đao chỉ say mê võ học, đồng thời ham danh đoạt lợi, hoàn toàn lãnh đạm đối với tình cảm nam nữ. La Ngọc Thanh mặc dù xuất thân là phái Nga Mi, nhưng là nữ nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, lại đã từng sinh con, sinh lý cũng như tâm lý, đều mang phong thái thành thục, ham muốn tràn đầy, tuy có thân thể mê người tràn đầy nhiệt huyết, nhưng là hằng đêm đều cô đơn tịch mịch chốn phòng the, giống như góa phụ thủ tiết, tâm lý có biết bao buồn tẻ cùng phiền muộn, truyền thống và lễ giáo khiến các nàng không dám làm ra những chuyện thông thương bại lí, lo sợ sẽ phá hủy danh tiết một đời nữ nhân của mình, vô tình bị lễ giáo áp chế sâu sắc. Thật là một việc khó chịu, La Ngọc Thanh cũng không thể cả ngày ủ rũ ở trong nhà nữa, ngày ngày chờ đời tịch mịch trong hư không, dứt khoát trực tiếp mượn chuyện xuất gia, thanh tu qua năm tháng. Hôm nay nàng lại bị Lăng Phong dùng Tiêu Dao Nhiếp Hồn Huyễn m cởi bỏ tâm kết trong lòng, tự nhiên bao nhiêu tình cảm đè nén chợt phun trào, dường như được sống lại.
Vẻ đẹp của La Ngọc Thanh thì không cần phải hình dung, mặc dù đã gần bốn mươi, nhưng lại biết thuật trụ nhan, thoạt nhìn giống như là thiếu phụ ngoài hai mươi vậy, dung mạo xinh đẹp động lòng người, da thịt trắng nõn như tuyết, thân thể đầy đặn thành thục cùng với phong vận cao quý của một phu nhân, thật là vũ mị mê người, phong tình vạn chủng. Nhất là đôi mắt long lanh quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cặp tuyết đồn tròn trĩnh đầy đặn, trước ngực đôi thỏ ngọc cao vút nở nang như muốn đột phá khỏi lam bào, khiến bất kì nam nhân nào cũng không khỏi xúc động, chỉ muốn miết nhẹ một cái!
Lăng Phong giờ phút này ánh mắt tràn ngập lửa dục, hắn nhìn chằm chằm vào La Ngọc Thanh, cặp phì đồn cao vút như muốn đột phá lam bào mà chui ra, cùng với một cặp ngọc thối thon dài, trên phì đồn là khe hở sâu thẳm hấp dẫn vô tận. La Ngọc Thanh tự nhiên là chú ý tới ánh mắt của Lăng Phong, theo lý mà nói, bây giờ nàng hẳn là rất phẫn nộ, nhưng phần nhiều chính là khát vọng, hận không được Lăng Phong nhào tới trên người mình mà hung hăng dày vò.
Lăng Phong chỉ thấy toàn thân nóng lên, hắn không tự kìm hãm được mà tiến về phía trước, một bên ra sức hít thở, cảm nhận hương thơm từ cơ thể nàng, vừa nói:
- Phu nhân, người nàng thật thơm a. . ."
Nói rồi, đi ra phía sau lưng La Ngọc Thanh, bộ ngực áp vào người nàng:
- Phu nhân, trêm người nàng hương thơm không giống như nước hoa a. . ." Cự vật của hắn khẽ nhếch lên, cọ sát vào tuyết đồn của nàng, tuy chỉ là cách khố quần mà "giao lưu" một chút, nhưng cảm giác một trận hương thơm thoang thoảng bay đến, thật là hảo a.
- Ngươi. . . .Ngươi muốn làm gì?" La Ngọc Thanh thanh âm trở nên run rẩy, tựa hồ cảm giác có gì đó không đúng, chính là tay chân không nghe theo điều khiển của mình, ý thức cũng trầm luân, hoàn toàn bị khống chế. Nàng nghe thấy được khí tức nam tử trên người Lăng Phong truyền đến, thân thể càng thêm nóng bức, không cách nào khống chế, khuôn mặt tức giận đến ửng hồng.
- Làm gì? Làm nương tử của ta a! !" Lăng Phong cười ha ha, thân thủ khẽ lướt nhẹ nhàng trên người La Ngọc Thanh, đạo bào trên thân thể nàng từ từ rớt xuống. Trên người nàng chỉ còn tiết y, một thân thể trắng muốt như tuyết bao phủ bởi một lớp lụa mỏng, bộ ngực sữa cao vút, cặp nhũ phong ngạo nhân như ẩn như hiện sau bộ tiết y mỏng manh.
Tất cả đã phơi bày ra trước mắt, ngọc thối thon dài, nhũ câu đỏ sẫm, eo thon nhỏ nhắn, phì đồn vểnh lên, da thịt trắng hồng, ngọc thể khe khẽ run rẩy, làm cho người ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
La Ngọc Thanh mặc dù không thể tự khống chế dục vọng của chính mình, nhưng trong tâm trí nàng vẫn còn một tia thanh tĩnh, Lăng Phong đã hoàn toàn chiếm lĩnh thể xác mình, mình cuối cùng đã rơi vào vòng trầm luân. Lúc này đây ngẫm lại, nàng đột nhiên nhớ lại cái đêm hai mươi bốn năm về trước, khi đó nàng mới mười tám tuổi, lúc hành tẩu giang hồ, được xưng là Nga Mi ngọc nữ, được truyền tụng là "
Võ lâm tứ đại mỹ nhân", cũng ngay đêm hôm đó, nàng đã gặp gỡ Tiêu dao vương, cũng là nam nhân mà mình hận nhất, cả đời không thể nào quên. . . .
Giờ phút này đây, trong khung cảnh này, tương tự như năm nào, chỉ là người đó đã đổi thay, càng tuấn tú tiêu sái, làm cho nàng vô lực mà ngăn cản - Lăng Phong.
Chẳng lẻ nói, hết thảy sớm là do duyên phận?
Lăng Phong ánh mắt ngắm nhìn ngọc thể mỹ diệu của La Ngọc Thanh, hắn đã không ngăn được dục vọng thiêu đốt bản thân mình. . . .