Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 40: Ngoại truyện: A Đồ La (1)




Ngay từ cái nhìn đầu tiên từ xa, ta đã nhận ra đứa trẻ này chính là con gái của Thánh nữ và người đàn ông Diêu Quốc ấy.

Cô bé xinh xắn vô cùng, nhưng lại có quá nhiều nét giống tên phụ thân đáng ghét của nó. Ta tiến lại gần một chút, cô bé được Tề phu nhân bế trong lòng, cười đến tít mắt, đôi đồng tử đen như mực, mái tóc dày đen nhánh.

Ta đứng lại, đột nhiên thấy hối hận vì đã nghĩ cô bé hoàn toàn giống phụ thân nó.

Thánh nữ Tư Lan vốn được chọn ra từ những cô gái ưu tú nhất trong tộc Vu. Người trong tộc Vu dù có diện mạo chuẩn mực của Tư Lan với sống mũi cao và ánh mắt sâu, nhưng lại sở hữu đôi mắt xanh thẳm và mái tóc đen tuyền.

Phu nhân của Tề tướng quân hiển nhiên đã nhận ra ta, một người Tư Lan lén lút trong ngôi chùa, có lẽ vì nàng vốn thân thiết với Thánh nữ nên nhìn thấy người Tư Lan cũng có phần thân thiện hơn, bèn sai một nha hoàn dẫn ta tới.

Khi ta đến gần, cô bé con đã mệt nhoài và ngủ thiếp đi trong lòng Tề phu nhân. Ta nhìn cô bé không chớp mắt, rồi nói với Tề phu nhân: “Có thể để cô bé gọi ta một tiếng ‘phụ thân’ được không?”

Sắc mặt Tề phu nhân thay đổi, rõ ràng biểu cảm “Tên này có sở thích kỳ quặc gì vậy?” hiện rõ trên mặt. Nàng lùi lại một bước, rồi hét lớn với Tề Tướng quân đứng phía sau: “Tề Dự, đánh hắn đi!”

Ta trở về biên địa với đầy vết cào trên mặt, bị tiểu tử Nguyên Niệm Khanh châm chọc suốt một hồi. À, Nguyên Niệm Khanh chính là Huyền Khanh, hắn oán hận phụ thân của mình đến mức không chịu thừa nhận họ Huyền, nên tự lấy một cái tên của nước Tư Lan.

“Ngươi không hiểu đâu, yêu một người, nếu không thể có được nàng, làm cha nuôi của con nàng cũng là điều tốt!” Ta uống cạn ly rượu, nhìn trăng trên trời, bỗng thấy cay cay khóe mắt. Thánh nữ của ta, Tiểu Vũ của ta, ngay cả phút cuối cùng của nàng, ta cũng không thể gặp được.

Nguyên Niệm Khanh hừ lạnh, lại rót cho ta một ly rượu, không nói gì thêm. Ta cũng chẳng mong hắn hiểu. Hắn không biết gì về tình yêu, hắn sống đến giờ chỉ vì thù hận. Ta từng nói với hắn rằng chỉ có hắn mới có thể yêu thương bản thân, chỉ có hắn mới có thể trở nên mạnh mẽ. Ban đầu ta định dùng tình thương để cảm hóa hắn, nhưng cái miệng độc địa của hắn khiến ta từ bỏ ý định. Thôi, chỉ cần sống được là tốt rồi, dù là sống vì thù hận cũng được.

Mười mấy năm chớp mắt đã trôi qua, ta lại tới kinh thành, lần này với thân phận sứ thần. Trước đây Thánh nữ không thích ta để râu, giờ ta đã là một kẻ có hàm râu quai nón. Vương tử của Tư Lan vốn định hòa thân cùng Triệu Nhiên Công chúa, Diêu Quốc đã khiến hai viên ngọc quý của chúng ta nhuốm bụi trần, ít nhất cũng phải đòi lại một phần chứ?

Nhưng Vĩnh Tín Hầu lại bảo rằng không cần quá so đo như vậy, giờ đây Hoàng đế Diêu Quốc cũng sắp là Huyền Khanh, người mang huyết thống Tư Lan, việc gì phải bận tâm đến những điều nhỏ nhặt?

Ta thấy cũng có lý, thế là hắn tiến cử con gái của Hoa Thái phó cho ta. Ta hỏi tại sao lại là con gái của Hoa Thái phó, hắn bảo vì phu nhân hắn cứ suốt ngày khen ngợi Hoa Thái phó vừa phong lưu vừa chu đáo, khiến người khác phát bực. Ta xoa xoa tai, không thể tin nổi, lại hỏi lại lần nữa. Hắn mới giải thích rằng vì Hoa Thái phó là thầy của Đế vương, nên giành được sự ủng hộ từ Hoa phủ là vô cùng quan trọng; nếu không thể hoàn toàn thu phục, ít nhất cũng khiến họ e dè.

Ta đáp: “Thôi đi, đừng bịa chuyện nữa.”

Hoa Thái phó từng dạy Nguyên Niệm Khanh, khi đó Công chúa của nước chúng ta đang được sủng ái vô cùng và Nguyên Niệm Khanh là học trò đầu tiên của Hoa Thái phó. Ta nhớ hắn có thiên tư hơn người, thậm chí sau khi hắn bị đưa đến biên địa, Hoa Thái phó còn tìm cách chăm sóc thêm đôi chút, dù rằng những quan tâm ấy đều bị Hoàng hậu ngăn cản. Việc họ quen biết nhau cũng là điều dễ hiểu.

Điều bất ngờ hơn là tiểu thư lớn nhà họ Hoa cũng quen biết Nguyên Niệm Khanh.

Từ nhỏ, các tỷ muội trong nhà họ Hoa lớn lên tại nhà ngoại ở biên địa, Hoa Từ Kính đã âm thầm theo dõi Nguyên Niệm Khanh trong nhiều năm. Mãi đến khi bị đưa trở lại kinh thành, nàng cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại chàng trai ấy nữa.

Được thôi, dung mạo tuyệt mỹ quả là lợi thế trời cho.