Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 38: Ngoại truyện: Huyền Khanh (1)




Mùa đông ở kinh thành hiếm khi có tuyết, nhưng năm nay lại đổ một trận tuyết lớn. Những bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống các bậc thềm đã phủ dày tuyết, phát ra tiếng "sàn sạt".

Trong điện, than lửa bập bùng, khắp nơi ấm áp, khiến người ta dễ dàng thấy buồn ngủ. Nam nhân mặc thường phục dệt gấm đỏ thẫm, mái tóc đen rối nhẹ, chống cằm nhìn chăm chú vào bức họa trên án thư, ánh nến chập chờn, hắt lên gương mặt hắn, đẹp tựa một bức tranh.

Cửa điện đột nhiên mở ra, gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi vào điện, tan biến ngay lập tức. Lý công công quay lại đóng cửa, mặt mày hớn hở, chạy tới bên nam nhân: “Bệ hạ, có tin từ ngoài cung, sinh rồi, sinh rồi ạ!”

Nghe vậy, Huyền Khanh ngẩng đầu, tay đang mơn man gương mặt người trong tranh bỗng rút lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, giọng trầm hơn: “Thế nào?”

“Bẩm bệ hạ, là một tiểu công tử, ôi trời, cái dáng vẻ ấy!” Lý công công rạng rỡ, không ngừng xoa tay, vui mừng thuật lại: “Nghe người báo tin nói rằng tiểu công tử của phủ Tề Quốc Công khóc vang dội, tay chân đầy sức sống, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích rồi.”

"Không hỏi ngươi cái đó," Huyền Khanh rút tay về, quay sang nhìn Lý công công, nét mặt rõ vẻ bực bội, đôi mắt phượng chứa đầy sự khó chịu.

Lý công công giật mình, liền làm bộ tự tát hai cái vào má mình, rồi nở nụ cười: “Quốc công phu nhân cũng bình an, hai mẹ con đều khỏe mạnh!”

Huyền Khanh lẩm nhẩm “Mẹ con đều bình an” một lần, rồi sau một lúc lâu mới gật đầu, cẩn thận cuộn bức họa trên án lại, khóe môi thoáng nhếch lên một nụ cười: “Ban thưởng!”

Lý công công nhận lệnh, nhanh chóng đi đến phủ Quốc công để trao thưởng. Những phần thưởng này, bệ hạ đã chuẩn bị từ lâu, ngày lại thêm một ít, ngày lại thêm một ít. Nếu Tề Quốc công phu nhân còn chưa sinh, có lẽ quốc khố cũng sắp trống rồi.

Cung điện lại trở về sự tĩnh lặng, Huyền Khanh nâng cuộn tranh trong tay, bật cười khẽ hai tiếng, hàng mi dài rợp bóng, khóe miệng nở một nụ cười thoáng qua rồi từ từ tắt lịm. Vị Hoàng đế trẻ nhìn vào một điểm trong không gian, khẽ thì thầm một tiếng, “A Kiều.”

Dường như đã lâu lắm rồi hắn mới vui vẻ như vậy.

Người ta vẫn nói “Khổ tận cam lai,” cuộc đời hắn trong mắt kẻ khác hẳn là như thế.

Lúc nhỏ, hắn bị trục xuất khỏi cung, bị người ta mắng là “nghiệt chủng,” bị ném đến biên địa tự sinh tự diệt. Người của Hoàng hậu phái tới không ngừng gây rắc rối cho hắn, ném hắn vào hầm rắn, bôi ớt lên vết thương của hắn. Ngay giữa ban ngày, chúng còn xông vào viện của hắn, cầm d.a.o găm muốn lột đi khuôn mặt giống mẫu phi của hắn như đúc.

Đêm này qua đêm khác, hắn nhiều lần ngã xuống rồi lại tự mình đứng dậy, lần nữa bị đạp đổ. Tiếng gào thét trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ: hắn phải sống, phải đạp những kẻ này xuống dưới chân.

Sau này, vương thúc của hắn, vua của Tư Lan, đã tìm đủ mọi cách để tìm ra hắn, muốn đón hắn về Tư Lan, nhưng hắn từ chối. Vương thúc lại gửi A Đồ La đến chăm sóc hắn.

A Đồ La dạy hắn binh pháp của bậc Đế vương, dạy hắn võ nghệ, binh khí, nhưng chưa bao giờ ra tay giúp hắn đối phó với người của Hoàng hậu. A Đồ La nói rằng trên đời này chỉ có hắn mới có thể giúp được chính mình, chỉ có hắn mới có thể cứu bản thân mình. Mọi người xung quanh hắn đều đến vì giá trị của hắn.

Huyền Khanh hiểu rõ điều này, không cần A Đồ La phải nói ra, hắn đã sớm biết. Giống như những gì vương thúc cho hắn cũng chỉ vì hắn là con của mẫu phi, hắn phải rửa oan, phải báo thù cho mẫu phi.