Kiều Hoa Khó Dưỡng

Chương 69: 69: Công Chúa Hoà Thân X Quân Vương Bạc Tình 7





Editor: hungtuquy
Thuý Tú có chút run run, muốn mở miệng, lại bị Thẩm Nhược Hàn liếc một cái, mang theo sự cảnh cáo không hề nhỏ.

Ôn Nguyên Nhu cũng chưa có phát hiện ở phòng bếp này có thêm một người xuất hiện, chuyên tâm làm việc của mình, chờ sauu khi đùa nghịch xong hết thảy, xoay người mới phát hiện Thẩm Nhược Hàn đã đến.

Đáy mắt nàng xẹt qua một tia kinh ngạc, bất quá thực mau liền phản ứng lại, khom lưng hành lễ: "Bệ hạ vạn phúc kim an."
Tầm mắt Thẩm Nhược Hàn dừng ở thứ đồ trong tay Ôn Nguyên Nhu, giơ cao mi.

Nhìn không ra là đang làm món gì, hắn liếc Ôn Nguyên Nhu, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Thu thập sạch sẽ lại phòng bếp, một nữ tử duyên dáng yêu kiều, khi cười nhạt trở nên ấm áp lạ thường, thật giống như cảnh tượng hắn đã từng nghĩ qua.

Đáy lòng Thẩm Nhược Hàn trăm vị tạp trần, thần sắc nhàn nhạt, vẫn duy trì được bình tĩnh lúc trước.

Nhưng mà với tình cảnh này, chỉ mình hắn biết được chính mình cũng không có bình tĩnh như vậy.

Hắn xoay người, thấp giọng nói: "Đem đến đại điện dùng đi."

Cung nhân chưa thấy qua hình thức ở chung của hai người nên có chút thấp thỏm, thoạt nhìn bệ hạ nhà mình như là nổi giận, lại giống như không có.

Ôn Nguyên Nhu nhấp nhấp môi, đrer Thúy Tú đem đồ vật bưng lên, còn mình thì đi theo phía sau Thẩm Nhược Hàn.

Bên trong đại điện to rộng.

Trên bàn chỉ có một mâm cơm không rõ là món gì, Thẩm Nhược Hàn nhìn Ôn Nguyên Nhu, nàng dùng ngón tay bạch ngọc đem lá sen tách ra, lộ ra một ít gạo ở bên trong.

Ôn Nguyên Nhu cẩn thận xử lý tốt, dùng chén nhỏ đem cơm đựng đầy, cơm nóng hầm hập tản ra một cổ mùi hương như có như không.

"Chính ngươi làm ra tới?" Thẩm Nhược Hàn thấp giọng hỏi, hắn đối với Ôn Nguyên Nhu có chút không tin.

Ôn Nguyên Nhu cười gật đầu, "Đúng vậy, chỉ sợ hương vị không hợp tâm ý bệ hạ, hi vọng bệ hạ thứ tội."
Thẩm Nhược Hàn từ trước đến nay nói rất ít, ở trước mặt đại thần có thể nói nhiều hơn một chút, đối với Ôn Nguyên Nhu trừ bỏ việc cần thiết, phần lớn là dùng trầm mặc chống đỡ.

Hắn cúi đầu dùng chiếc đũa kẹp cơm lên, bỗng nhiên nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Ái phi không cần cố kỵ trẫm, dùng bữa đi."
Ôn Nguyên Nhu lập tức cười nhạt, này xem như hắn đối xử với cô ôn hoà hơn rồi.

Động thủ đem cơm lá sen đặt ở trước mặt chính mình, nghiêm túc mà ăn cơm.

Cơm vừa vào miệng, Thẩm Nhược Hàn liền có chút kinh ngạc.

Không phải ăn ngon, mà là hương vị này thực giản dị.

Ngon hơn cơm bình thường rất nhiều, trừ bỏ mùi hương nhàn nhạt của cơm, còn có hương vị hỗn hợp của các loại khác.

Thực dễ làm người thỏa mãn.

Thẩm Nhược Hàn ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyên Nhu, nàng sụp mi thuận mắt, nhìn vô cùng dịu dàng, mặt mày không có lệ khí, ngược lại như mặt nước ôn nhu, cùng tên nàng có chút giống nhau.


Ôn Nguyên Nhu, ôn nhu.

.

Kiếm Hiệp Hay
Nàng ăn thực nghiêm túc, trong thời gian ngắn, liền đã ăn không ít, dáng vẻ lại không tìm ra sai lầm.

Thẩm Nhược Hàn lại nhìn lại một chút, trong chén thế nhưng không còn gạo, sạch sẽ, như là chưa có động vào.

Ấn đường Thẩm Nhược Hàn hơi hơi hợp lại, thanh âm vững vàng: "Ái phi không có ăn no?"
Ôn Nguyên Nhu dùng khăn lụa xoa xoa khóe miệng, lắc đầu: "Ăn no."
Trên người Ôn Nguyên Nhu đem đến một sự huyền bí, khiến người nhịn không được tìm tòi nghiên cứu, muốn biết nàng rốt cuộc là người như thế nào.

Thẩm Nhược Hàn cũng là lần đầu tiên đối với một nữ tử có chút tò mò.

Nếu như cứ tiếp tục mặc kệ ý nghĩ này, hắn không biết chính mình sẽ làm ra cái gì.

Biện pháp tốt nhất chính là điều tra thấu triệt, nhìn xem Ôn Nguyên Nhu rốt cuộc là người như thế nào.

Điều tra một công chúa, với hắn mà nói không phải việc gì khó.


Ngắn ngủn nửa tháng, những chuyện sinh hoạt về Ôn Nguyên Nhu ở Hỏa Lam quốc liền xuất hiện ở trên án thư.

Thẩm Nhược Hàn vốn tưởng rằng chính mình sẽ hoàn toàn hiểu biết nữ nhân này, lại không nghĩ rằng, sau khi đem mấy thứ này xem xong, chính mình sẽ là một bụng hỏa khí.

Sắc mặt hắn âm trầm, nhìn xuống nam tử đang quỳ bên dưới: "Trẫm bảo ngươi tra cái gì? Chỉ có mới sinh ra cùng sinh hoạt sau khi trở thành công chúa hòa thân, vậy thời gian trước nàng làm gì, đều không có được thông tin sao?"
Tổng cộng chỉ có ba trang giấy mỏng, trong đó hai trang là sinh hoạt sau khi trở thành công chúa hoà thân mới có
Nam tử có chút cứng đờ, vùi đầu đến càng thấp, thân mình căng đến gắt gao: "Bệ hạ, về chuyện trước khi Đức tần nương nương trưởng thành, ở Hỏa Lam quốc, cơ hồ không ai biết.

Đức tần nương nương không được sủng ái, bên người không có người hầu hạ, cho tới nay đều cùng mẹ đẻ nương nương sinh hoạt, nhưng mấy năm trước, mẹ đẻ nương nương đã qua đời."
"Cho nên......" Mới không tra được cái gì.

Thẩm Nhược Hàn vốn dĩ tức giận bỗng nhiên cứng lại, ngón tay hắn dừng ở trước bàn, ngón trỏ nhẹ gõ mặt bàn, lạnh lùng cười: "Cho nên, nàng không cần sinh hoạt, không cần ăn uống, dựa vào uống gió Tây Bắc là có thể trưởng thành đúng không."
Trán nam tử nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh, vắt hết óc mới khô cằn trả lời: "Bệ hạ, Ngự Thiện Phòng lúc ban đầu còn có người đem cơm đến cho Đức tần nương nương, chính là lâu dần cũng không còn, thần...!Thần nghe nói...!Nghe nói Đức tần nương nương là dựa vào cơm thừa canh cặn của Ngự Thiện Phòng để sống sót qua ngày..."
Này chỉ là nghe nói, hắn còn chưa kiểm chứng.

Thẩm Nhược Hàn nghe vậy, mặt mày ngưng lại..