Kiều Hoa Khó Dưỡng

Chương 120: Biên kịch x ảnh đế 6




Editor: hungtuquy

"Được rồi, đẹp trai muốn gì cũng được." Lưu Tố Thanh nhún nhún vai.

Giang Tử Sâm cảm giác thái dương của chính mình lại nhảy lên vài lần, vốn nghĩ cô sẽ ra chiêu khác, kết quả mỗi lần đều là chính mình nghĩ nhiều.

Vĩnh viễn đoán không được cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Lưu Tố Thanh cầm kịch bản nhìn một chút: "Cảnh hôn không cần, Cảnh giường chiếu không cần, còn cần cái gì?"

Cô như thật sự đang nghe ý kiến của Giang Tử Sâm.

Giang Tử Sâm mím môi: "Không cần."

Lưu Tố Thanh gợi lên khóe miệng, ánh mắt mang ý cười, có chút chế nhạo: "Thật không muốn?"

Giang Tử Sâm nhìn cô, lại bổ sung: "Về phương diện này đều không cần."

Lưu Tố Thanh có chút buồn cười nhìn hắn: "Phương diện này là phương diện nào? Anh nói rõ một chút, nếu không em nghe không hiểu."

Cô chính là tiểu yêu tinh thích dày vò hắn, mắt hắn dần dần tối: "Màn hình không thể nhận đều không cần."

Lưu Tố Thanh hình như có chút khó xử nhăn mày, cố ý nói: "Nhưng cảnh hôn là có thể nhận nha, chỉ cần không quá lố, hôn nhiều lần vẫn có thể, anh lại kể lý do khác đi."

"Tố Thanh." Giang Tử Sâm khinh hô, "Em có biết ý của tôi không."

Thời điểm Giang Tử Sâm kêu cô Tố Thanh, liền đại biểu hắn là thật sự giận. Lưu Tố Thanh bĩu môi, híp mắt: "Đưa em số điện thoại."

Giang Tử Sâm dừng một chút, đem dãy số báo ra.

Lưu Tố Thanh ở trước mặt hắn thêm vào bạn tốt, cầm lấy kịch bản thật dày vẫy vẫy tay: "Có việc em sẽ nhắn tin cho anh, đi nhé."

Giang Tử Sâm đứng ở của nhìn bóng dáng của cô, đến cạnh cửa, cô bỗng nhiên dừng lại cước bộ.

Xoay loại, cực kỳ dụ hoặc liếm liếm dôi môi đỏ mọng: "Giang Tử Sâm, anh đừng giả vờ nữa, anh là bộ dạng gì, em còn không biết sao?"

Ôn nhuận sao? Một người như vậy có khả năng mãnh liệt ở trên giường sao, thật đúng là ảnh đế.

Lưu Tố Thanh lưu lại câu nói đầy ý vị thâm trường, lập tức mở ra cửa, vẻ mặt vui thích đi vào thang máy trở về phòng.

Nhìn nhìn thời gian, bất tri bất giác cô đã ở trong phòng Giang Tử Sâm mấy giờ.

Đem trang sức tháo xuống, thay đổi một thân quần áo, Lưu Tố Thanh liền cái gì cũng chưa xem liền ngủ.

Sáng sớm, toàn bộ tổ kịch liền tạc.

Lưu Tố Thanh còn đang ngủ say, nhưng cửa phòng đã muốn thùng thùng thùng hung hăng gõ cửa.

Cô từ trên giường chậm rãi bò xuống, mò di động nhìn nhìn, mới bảy giờ. Cô đã giao kịch bản cần thiết, trong thời gian ngắn hẳn là không cần cô mới đúng.

Lưu Tố Thanh thâm trầm hít vào một hơi, đem lửa giận của mình bình ổn xuống dưới, bình tĩnh đi ra mở cửa.

Ngoài cửa chính là một nhân viên công tác, nhìn thấy cô còn buồn ngủ, mí mắt đều nhảy.

"Đã là lúc nào rồi, mà cô còn ngủ. Tối hôm qua có phải cô đi vào phòng ảnh đế không?"

Lưu Tố Thanh chọn cao mi, một chút liền đoán được việc gì: "Trên Weibo?"

Một lần đã được treo tên? Cô còn chuẩn bị nhiều lần đi vào phòng Giang Tử Sâm đó, đến lúc đó không phải càng hết đường chối cãi sao, phóng viên này cũng quá nóng nảy đi.

Lưu Tố Thanh một bộ không có nửa điểm lo lắng, nhân viên sốt ruột ở bên cạnh cũng không tự chủ được bình tĩnh xuống: "Tối hôm qua hơn nửa đêm tìm hắn làm gì?"

Đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ chung sống một phòng, còn ở nhiều giờ như vậy.

Làm sao mà không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Đặc biệt là Giang Tử Sâm chưa từng có qua tin đồn về chuyện xấu này, trách không được phóng viên gấp như vậy.

"Bởi vì chuyện tối hôm qua, cho nên hai người chính là đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, chờ xem, hiện tại phóng viên còn không có đến, phỏng chừng một hồi sẽ chạy đến trực chờ."

Nói như vậy, Lưu Tố Thanh cũng phát hiện hiệu suất của mấy tên phóng viên kia rất cao, đêm qua vừa mới ghé phòng, sáng tinh mơ liền có tin tức, cũng không biết là bao nhiêu người phải tăng ca.