Kiều Hoa Khó Dưỡng

Chương 111: Xuyên đến thế giới thú nhân 20




Editor: hungtuquy

Cô dường như hiểu được lúc nãy có lẽ Lạc Già cũng nghe được nên mới quay đầu lại xem.

Tiếng mưa rơi càng ngày càng nhiều, Mộc Lan Nguyệt càng thêm bất an.

Tâm tình thật sự khó chịu, ngoài phòng, ở nơi Mộc Lan Nguyệt nhìn không tới, sắc bùn nâu đen càng thêm ướt át lầy lội, như là thừa nhận hồi lâu, sau đó từ từ chảy xuống.

Mộc Lan Nguyệt ngồi ở trong phòng, cảm thấy tim đập đến lợi hại, có thanh âm gì đó đang muốn cô hướng bên ngoài đi.

Cô cau mày, đi tới cửa, đập vào mắt chính là cơn mưa thật lớn, sắc trời dần tối, dường như hết thảy đều phải bị nuốt hết.

Đột nhiên, phía sau truyền đến thanh âm cục đá lăn xuống, Mộc Lan Nguyệt còn không kịp quay đầu, đầu bị đầu gỗ cứng rắn va chạm, trước mắt tối sầm, liền không có ý thức.

Lạc Già mới vừa từ sơn động tuyển được một con trâu, bỗng nhiên liền cảm giác được sơn động chấn động.

Hắn đi đến cửa sơn động, đột nhiên đồng tử co rụt lại.

Núi cao bị vùi lấp, vốn dĩ ở trên có phòng ốc bây giờ lại bị bùn đất hoàn toàn che lại, chỉ lộ ra một khối ở phía trên.

Nước mưa còn đang không ngừng hạ xuống, phòng óc bọn họ so với tộc nhân khác có chút xa.

Căn nhà duy nhất bị vùi lấp kia chính là......

Người trong bộ lạc nghe được tiếng vang, đều sôi nổi từ trong nhà ra tới, nhìn đến phòng ốc bị che lấp, lớn tiếng kêu tên Lạc Già.

Lạc Già ở trong sơn động vẫn không nhúc nhích, ngực sinh đau, dường như bị cái gì bắt được.

Cơ hồ không có tự hỏi, hắn ném con trâu xuống, ở dưới mưa to như trút nước hắn chạy thẳng tới nơi bị vùi lấp.

Trong đầu chỉ có một ý tưởng: giống cái của hắn còn ở nhà.



Chờ đến khi chân chính tới nơi, Lạc Già gào rống một tiếng, hóa thân thành cự lang.

Hai tay không ngừng đào bùn lầy, chân xám trắng phía trước một mảnh lầy lội.

Tộc nhân phía sau cũng ý thức được, vội vàng lại hỗ trợ, mưa to còn tiếp tục, bảy tám cự lang lại vẫn đang tiến hành động tác này.

Bầu trời dần dần u ám, lại làm đáy lòng Lạc Già tăng thêm vài phần khủng hoảng.

Tiểu giống cái của hắn, sẽ không có việc gì. Cô nhược như vậy, còn cần hắn bảo hộ.

Cô còn đang chờ hắn hầm thịt, thế nào có khả năng dễ dàng rời khỏi hắn?

Thần sắc Lạc Già càng thêm lạnh, thân mình bị nước mưa lạnh lẽo đánh xuốmg, nhưng thân thể lạnh không là gì so với tâm hắn.

Nơi này, không có.

Nơi này, cũng không có...

Lạc Già không biết mệt mà đào liên tục, bỗng nhiên nghe được bên tai truyền đến một tiếng: "Lạc Già đại nhân, tìm được lang hậu."

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chạy vội đến nơi đó, một phen tiếp nhận thân thể Mộc Lan Nguyệt.

Cả người cô lạnh như băng, như là đã không còn hô hấp.

Lạc Già run rẩy, sờ đến cổ cô. Mạch đập mỏng manh nhảy lên, theo đầu ngón tay truyền tới trong lòng.

Tâm tình bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác mất mà tìm lại được.

Lạc Già hung hăng ôm lấy Mộc Lan Nguyệt, như là muốn đem cô dung nhập vào thân thể, liều chết ôm nhau.

"Đại nhân, trước đến nhà ta ở đi." Vũ Thuẫn dùng da thú che ở trên đầu Lạc Già, cao giọng nói.



Lý trú Lạc Già dần dần hồi phục, hắn thở ra một ngụm trọc khí, ôm Mộc Lan Nguyệt đứng dậy, gật gật đầu.

Thực mau, liền đến nhà Vũ Thuẫn.

So với nhà ở của hai người mà nói thì nhỏ không ít, chính là hiện tại, bọn họ yêu cầu chính là một nơi có thể che mưa mà lại ấm áp.

Nhà của Vũ Thuẫn ở trong sơn động, Lạc Già đi đến sơn động, cây đuốc bốc cháy lên, hắn ngồi ở bên cạnh vách đá, đem thân thể nhỏ bé ướt át sát đến sạch sẽ, lại dùng da thú bọc một tầng từ đầu đến chân.

Lửa mang đến một tia ấm áp, Lạc Già đơn giản đem chính mình lộng một chút, lại lần nữa bế Mộc Lan Nguyệt lên.

Cô run run thân mình, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hàm răng đánh run, phun ra lời nói yếu ớt: "Lạnh... thật... lạnh..."

Lạc Già ôm Mộc Lan Nguyệt dựa vào đống lửa càng thêm gần, Vũ Thuẫn bưng canh thịt từ phòng trong đi ra: "Lạc Già đại nhân, ăn một chút gì đi."

Mới vừa rồi mọi người nhìn thấy biểu tình Lạc Già đều có chút lo lắng, chỉ là bởi vì không dám tiến lên, cho nên để Vũ Thuẫn làm đại biểu, đến xem Lạc Già đại nhân có yêu cầu gì không.

Lạc Già không muốn ăn uống, lạnh mắt liếc Vũ Thuẫn một cái, nhàn nhạt nói: "Để đó đi."

Vũ Thuẫn vội vàng cầm chén trong tay phóng tới bên người Lạc Già, thật cẩn thận lại hỏi: "Lạc Già đại nhân, ngài còn cần cái gì sao?"

Lạc Già buông đầu, nhìn Mộc Lan Nguyệt vẫn luôn kêu lạnh, khàn khàn nói: "Lại lấy một tấm da thú sạch sẽ tới."

Vũ Thuẫn không dám chần chờ, lập tức trở về cầm mấy tấm da thú lại đây.

Toàn bộ quá trình hắn đều khóa lại trên người Mộc Lan Nguyệt, tựa hồ da thú có chút hiệu quả, Mộc Lan Nguyệt run run nhẹ một ít, chỉ là còn không có tỉnh lại.

Đần độn qua một đêm, Lạc Già trắng đêm chưa ngủ thủ bên người Mộc Lan Nguyệt, khuôn mặt nhỏ từ tái nhợt trở nên có chút ửng đỏ, cúi đầu dùng cái trán cảm nhận, độ ấm tăng cao lại làm Lạc Già cả kinh.

Lại vội vàng dùng da thú lạnh băng đắp lên trán.

Trong hoảng hốt, Mộc Lan Nguyệt cảm giác chính mình thực khô nóng, bị một tầng đồ vật trói buộc, cô mơ mơ màng màng chỉ có thể thấy rõ trước mắt mình có người, lại thấy không rõ mặt, chỉ cảm giác được trong miệng thường xuyên có chút canh.