Tình hình ở hội trường không biến thái như cô nghĩ, hầu như không ai hỏi Đường Nam Nam mặc gì, đeo trang sức gì như mấy cuộc thi hỏi đáp.
Ngược lại, vì Đường Nam Nam sóng vai cùng Chu Hầu tiếp đón khách nên rất nhiều người tò mò về cô, thế là họ đến bắt chuyện với cô, sau khi trò chuyện thì họ nhận ra cách nói chuyện của Đường Nam Nam rất thú vị, rất lôi cuốn.
Vì đây là bữa tiệc triển lãm trang sức nên có kha khá các cô gái trẻ tưởng Đường Nam Nam rất am hiểu về trang sức nên họ bắt chuyện với cô bằng những câu hỏi về nhãn hiệu trang sức, mặc dù cũng có người cố ý khoe mẽ trước mặt cô nhưng nhìn chung là vẫn nằm trong khả năng xoay xở của cô, hoặc cũng có người hỏi về vấn đề riêng tư nhưng đa phần đều không có ý xấu.
Ví dụ như một ông cụ đã bạc đầu hỏi cô: “Tiểu Đường, ngoại ngữ của cháu thế nào?”
Ông cụ này là Cao Bằng, có thể nói là vị khách quan trọng nhất của bữa tiệc. Ông là chỗ thân thiết với mẹ Chu Hầu, là một trong số ít người mà Chu Hầu quen trong bữa tiệc hôm nay, hơn nữa giọng nói và cử chỉ của ông rất thân thiện nên Đường Nam Nam đùa: “Ngoại ngữ của cháu không tệ ạ, ngoại ngữ nghĩa là không phải tiếng mẹ đẻ, vậy nên với cháu tiếng Thiên Tân(1) chính là ngoại ngữ. Ông nghe cháu nói xem có hiểu không nhé? Thương bọ mạ để mô? Để côi trốt(2)!”
Ha ha ha ha, ông cụ và Đường Nam Nam cùng bật cười.
(1). Tiếng Thiên Tân: Hiểu đơn giản là tiếng địa phương.
(2). Thương bọ mạ để mô? Để côi trốt: nghĩa là “Thương ba mẹ để ở đâu? Để trên đầu!” Trong truyện, Đường Nam Nam đã nói với ông cụ Cao Bằng một câu bằng tiếng Thiên Tân, đại ý của câu đó nói về lòng hiếu thảo. Ở đây, Sa đã mượn tiếng Huế để tạo cảm giác gần gũi hơn.
Tống Phàn Ny nghiến răng cố nhịn, cô ta đang đợi, đợi Đường Nam Nam bị chê cười, đợi Chu Hầu thừa nhận bỏ qua một người như cô ta chính là sai lầm to lớn.
Nếu Đường Nam Nam hoàn toàn làm theo lễ nghi xã giao thì cô ta có thể chỉ ra không ít sơ sót, cô ta muốn nhìn thấy cảnh người phụ nữ mập kia lúng túng trước đám đông. Nào ngờ đến khi chính thức nhập tiệc thì người phụ nữ mập đó đột ngột thay đổi phong cách, trông rất kiên định, rất tự tin, còn có vẻ cao quý khiến cô ta vẫn chưa nắm được sơ hở nào.
“Chu đại thiếu gia thích mẫu phụ nữ như thế hả?” Châu Mẫn Y nói với cô ta: “Phàn Ny, tớ thấy cô ta đâu đẹp bằng cậu.”
Tống Phàn Ny cảm thấy vô cùng buồn bực, ban đầu cứ nghĩ đây là chuyện ván đã đóng thuyền, nào ngờ giữa đường lại xảy ra biến cố. Châu Mẫn Y đã thêm mắm dặm muối, lan truyền tin thiếu gia của trung tâm thương mại EGO đang theo đuổi cô ta, hôm nay thì cô ta phải giấu mặt mũi ở đâu đây?
Cô ta cảm thấy hơi hận dì út của Chu Hầu. Cô ta mất rất nhiều công sức để lấy lòng La Lâm, bà ta cũng đã nói mọi việc đã có bà ta lo, nào ngờ chỉ bước đầu tiên là làm bạn gái dự tiệc của Chu Hầu mà bà ta cũng làm được. Chỉ bồi thường vài món trang sức mà muốn cô thứ lỗi? Tống Phàn Ny tức ứa gan.
Lý do là người phụ nữ mập kia đã chuẩn bị rất nhiều cho bữa tiệc? Thế bao nhiêu người biết cô ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho bữa tiệc này? Cô ta sẽ nhanh chóng trở thành trò cười trong giới này, tổn thất ấy mà chỉ cần vài cái vòng tay là có thể bù đắp?
Đường Nam Nam tạm biệt ông cụ rồi cười rạng rỡ tiếp chuyện với mấy người phụ nữ trung niên. Khi nào thấy gần hết đá thì cô lại đi nhắc nhở nhân viên, vô cùng bận rộn.
“Chị Đường!” Đột nhiên vang lên một giọng nói rất hưng phấn.
Đường Nam Nam nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy người gọi cô là một chàng trai khoảng mười mấy tuổi. Nhìn anh chàng trẻ tuổi mặc đồng phục trước mắt, cô sửng sốt một chút mới nhận ra đó là cậu bảo vệ đã đánh Chu Hầu một gậy ở ngân hàng.
Bởi lần hiểu lầm đó, vì theo trình tự thủ tục nên phải mất hơn bốn mươi ngày, ngân hàng mới bồi thường tiền thuốc men cho Chu Hầu. Trong khoảng thời gian đó, Đường Nam Nam đã đến ngân hàng mấy lần để giải quyết thủ tục, vì thế cũng gặp cậu bảo vệ ấy không ít lần. Cô còn nói tốt với ban lãnh đạo ngân hàng giúp cậu chàng nên có chút ấn tượng.
“Chị Đường, hôm nay chị đẹp quá!” Ánh mắt của cậu chàng toát lên vẻ tán thưởng: “Chị… chị, chị cũng tham gia bữa tiệc này hả? Nhưng tôi nghe quản lý nói những người tham gia bữa tiệc đều rất giàu có.”
“À, bạn trai của tôi đưa tôi đến đây.” Đường Nam Nam cười, hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Không làm ở ngân hàng nữa hả?”
“Sau vụ đó thì tôi bị sa thải.”
“Xin lỗi nhé.” Đường Nam Nam cảm thấy rất có lỗi với cậu, không biết nói gì cho phải.
“Không sao. Tôi làm việc ở đây cũng rất tốt, tiền lương còn cao hơn hồi làm ở ngân hàng nữa. Chị Đường, bạn trai của chị… cũng đang ở đây hả?” Cậu ta nói với vẻ không thể tin nổi. Những lần gặp Đường Nam Nam trước đây thì cô đều ăn mặc rất bình thường, trông không khác cậu là bao, lần này cô mặc bộ lễ phục sang trọng, đeo trang sức quý giá thì đột nhiên cậu thấy không được tự nhiên, cậu hơi hối hận khi đã gọi cô.
Đường Nam Nam rất mến cậu bạn dũng cảm nhiệt tình này nên khi thấy cậu không được tự nhiên thì cô cũng mất tự nhiên theo. Sức mạnh của đẳng cấp thật vĩ đại! Không ngờ ở xã hội hiện đại này vẫn có thể dễ dàng phân chia giai cấp giữa người với người đến thế.
“Chỉ xã giao một chút thôi, khi nào rảnh thì tôi và bạn trai sẽ mời cậu ăn cơm.”
Bọn họ nói chuyện hơi lâu, Tống Phàn Ny nhìn thấy thì từ từ đi tới, thản nhiên nói: “Không ngờ cô Đường chơi với ai cũng được, bình dị quá ha.”
Châu Mẫn Y mỉa mai: “Thảo nào được cho ra tiếp khách, giỏi quảng giao quá mà, ngay cả phục vụ mà cũng trò chuyện được.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Đường Nam Nam tươi cười đáp trả, làm như Châu Mẫn Y thực sự khen cô.
Cô đã sớm nhận ra có năm, sáu cô gái nhìn cô không vừa mắt khi thấy cô là trung tâm của đám đông. Thái độ của họ thể hiện rõ ràng là họ ghét cô, chẳng những không chào hỏi cô mà còn nhìn cô với vẻ khinh thường, cứ túm tụm lại nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn nói mấy câu như không biết xấu hổ, dân bụi đời, đồ mặt dày, thủ đoạn… Giọng của họ khá lớn, có lẽ là cố ý để cô nghe thấy. Đường Nam Nam đoán họ là bạn của Tống Phàn Ny, vốn dĩ cô không phải là người giỏi chịu đựng khi bị người khác nói xấu sau lưng nên vô cùng tức giận, nhưng vì nể mặt dì cả của Chu Hầu nên cô mới không thèm quan tâm, người không phạm ta thì ta cũng không đụng tới người.
Nhưng bây giờ hai cô nàng này lại tới gây sự với cô thì cô cũng chẳng muốn nhịn nữa. Mọi việc đã chuẩn bị xong, giờ gió đông đã thổi(3), thử xem ai sợ ai?
(3). Đây là câu nói của Gia Cát Lượng trong trận chiến Xích Bích. Đại ý là chỉ còn chờ thời cơ đến là sẽ hành động.
Châu Mẫn Y sửng sốt một chút mới lên giọng: “Trò chuyện với phục vụ thân thiết như thế thì có lẽ là vì có xuất thân giống nhau nhỉ? Bởi vậy mới nói có vài người chỉ hợp với những thứ thấp kém thôi.”
Đường Nam Nam thầm nghĩ chỉ mới nhiêu đó mà cô ta đã giận rồi?
“Đó là sở trường của tôi, quá khen quá khen!” Đường Nam Nam vẫn cười tươi như hoa.
“Da mặt dày thật đấy, Phàn Ny, về điểm này thì cậu thua xa cô Đường rồi.” Rốt cuộc Châu Mẫn Y không chịu nổi nữa.
“Phải xưng hô với cô đây thế nào?” Đường Nam Nam đột nhiên hỏi.
“Châu Mẫn Y, có việc gì?” Châu Mẫn Y kiêu ngạo hất cằm lên, làm ra vẻ mình rất cao quý.
“Tên hay lắm, mà ba chữ trong tên cô viết thế nào nhỉ? Cô Châu đừng nói vội, tôi đã nhìn thấy khi xem danh sách khách mời rồi, để tôi nhớ lại xem. Có phải là Châu trong Châu Bá Thông, Mẫn trong dị ứng, Y trong chiến tranh(4) đúng không?”
Đúng, ba chữ đều đúng, nhưng nghe giải thích như vậy thì vô cùng kỳ cục. Sắc mặt của Châu Mẫn Y càng lúc càng kém.
(4). Tên tiếng Trung của Châu Mẫn Y là 周敏伊, Châu Bá Thông: 周伯通, là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, dị ứng: 过敏, chiến tranh: 战争
“Cô Châu, cô giúp tôi hỏi khi nào có đá được không?” Đường Nam Nam cười nói.
“Đó là việc của phục vụ!” Châu Mẫn Y cười lạnh.
“Đúng vậy, cảm ơn cô đã nhắc nhở. Xem ra nói với phục vụ vẫn hơn, không nên tốn nước bọt vô nghĩa, tôi phải đi tìm phục vụ để nói chuyện đây.” Đường Nam Nam vẫn cười thân thiện, không thèm để ý đến hai cô nàng Tống, Châu ngu ngốc nữa.
“Cô ta là ai? Rốt cuộc cô ta là ai?” Châu Mẫn Y tức đến run người.
“Được rồi, đừng giận, Mẫn Y, người như cô ta không đáng để chúng ta tức giận.” Tống Phàn Ny nói.
“Không được!” Châu Mẫn Y nghiến răng nghiến lợi: “Tớ không thể bỏ qua dễ dàng cho cô ta được!”
Tống Phàn Ny khẽ nheo mắt, nói: “Mẫn Y, nếu cậu thực sự muốn trút giận thì tớ có một cách.”
“Cách gì?” Mắt Châu Mẫn Y sáng cả lên, ghé sát tai vào miệng cô bạn thân.
***
Châu Mẫn Y bưng một ly nước ép dâu, cười thầm vì trò đùa sắp thực hiện, từ từ tiến tới về phía Đường Nam Nam đang không chút phòng bị. Đối với cô ta, đây chỉ là một trò đùa, vì Đường Nam Nam là loại người không cùng đẳng cấp với cô ta, trong cuộc sống của cô ta chưa từng xuất hiện một kẻ như vậy nên cô ta đã bài xích Đường Nam Nam theo bản năng. Cho dù không có chuyện của Tống Phàn Ny thì cô ta vẫn sẽ bài xích những người không có cùng xuất thân như mình. Vì thế, khi làm chuyện này, cô ta không hề cảm thấy tội lỗi, cô ta sẽ lột trần kẻ bụi đời mà dám giả vờ thành người giàu có, đây là việc tốt! Ít nhất thì đây là chuyện đương nhiên.
Để đạt được hiểu quả tốt nhất, cô ta đã trộn rượu vang đỏ vào ly nước ép dâu.
Cô ta có thể tưởng tượng được ra cảnh bộ lễ phục màu trắng của Đường Nam Nam bị vấy đỏ. Nếu trang phục của người khác bị bẩn thì họ có thể về trước, nhưng Đường Nam Nam là chủ tiệc, sao cô có thể về trước được? Chỉ cần đi thay bộ trang phục khác thì cũng đủ xấu hổ rồi, huống chi với thân hình đó thì e rằng khó mà kiếm được bộ lễ phục nào trong thời gian gấp như vậy. Châu Mẫn Y ác ý mong rằng Đường Nam Nam sẽ phải mặc bộ đồ bẩn trong suốt thời gian còn lại của bữa tiệc.
Châu Mẫn Y đã đoán đúng, Đường Nam Nam chỉ có một bộ lễ phục, còn là mua theo yêu cầu. Mấy trang phục kiểu này đắt tiền muốn chết, hơn nữa nếu mặc đi trên đường thì sẽ bị cho là kẻ điên, mà không biết sau này cô có còn tham dự bữa tiệc sang trọng nào nữa không, việc gì phải chuẩn bị nhiều bộ?
Với cả lúc ấy bận đến sứt đầu mẻ trán, Chu Hầu hết lần này đến lần khác nài nỉ cô mặc thử lễ phục, vì trang phục phải nhận được sự đồng ý của dì út, lần nào mặc cũng bị chê bai, mãi mới có một bộ được thông qua, anh còn hơi sức đâu mà chuẩn bị nhiều bộ?
Châu Mẫn Y tính xem nên đổ ly nước ép dâu lên chỗ nào trên người Đường Nam Nam thì tốt nhất. Cô ta muốn nâng ly cao ngang ngực Đường Nam Nam rồi thuận thế đổ từ phần ngực xuống bụng, như vậy thì sau đó sẽ dễ dàng giải thích là vì mình lỡ tay, nhưng Đường Nam Nam đeo thắt lưng bản to không thấm nước, hiệu quả sẽ không cao, vì thế Châu Mẫn Y nhắm vào phần chân váy.
Cô ta hạ ly thấp xuống, từ từ tiến về chỗ Đường Nam Nam. Khi đến gần Đường Nam Nam rồi thì cô ta xoay người, bắt chuyện với một người trung niên.
Cô ta đưa lưng về phía Đường Nam Nam, dùng khóe mắt liếc chân váy của cô, khi hai người sắp đụng vào nhau thì Đường Nam Nam đột ngột xoay người, khiến sự việc xảy ra ngoài dự đoán.
Đăng bởi: admin