Cô gái kia thét lên một tiếng, tuy bị giật mình nhưng vẫn bình tĩnh hỏi Chu Hầu: “Anh có sao không? Anh ổn chứ? Bảo vệ! Mau gọi bảo vệ!” Vừa nói vừa dùng khăn ăn lau mặt Chu Hầu: “Anh Chu, anh có đau ở đâu không?”
Khi cô ta lau xong vùng mắt của Chu Hầu thì anh lại bị Đường Nam Nam vừa hất bát súp trứng vào mặt. Cái thìa inox đập vào mũi Chu Hầu, tạo ra âm thanh nho nhỏ.
Không thể chấp nhận được, chung thủy là giới hạn của cô, nếu ai vượt qua giới hạn đó thì sẽ chết mà không thương lượng gì cả. Phản bội là điều không thể tha thứ nhất!
Nước mắt của cô tuôn ra như suối, nỗi ấm ức trong những ngày qua như cứa vào tim. Nhìn cô gái kia vừa dịu dàng lau thức ăn cho Chu Hầu như cô vợ nhỏ vừa nhìn cô đầy vẻ giễu cợt khiến cô càng tức giận, cô chộp lấy ly rượu vang đỏ trên bàn ném mạnh xuống đất làm mặt sàn loang lổ vết rượu. Lý trí còn sót lại rất ít ỏi, bây giờ chuyện cô muốn làm nhất là bứt tóc cô gái kia, xé miệng cô ta, chặt chân cô ta!
Mặc dù Đường Nam Nam miễn cưỡng cũng được coi là thanh niên văn hóa nhưng cô là thanh niên văn hóa ở phàm trần chứ không phải là thần tiên tỷ tỷ. Nếu ai phản bội cô thì cô cũng sẽ làm ra mấy loại chuyện như uy hiếp, đánh nhau.
Tiếng hét sợ hãi vang lên, Nhị sư huynh nhìn cô gái hoảng hốt chạy ra sau mình dưới sự đe dọa đầy giận dữ của Đường Nam Nam thì bất giác lui về sau mấy bước, mặt cắt không còn giọt máu.
“Cô Mập, em hãy nghe anh giải thích!” Chu Hầu không kịp lau thức ăn trên mặt, cũng chẳng màng cái mũi hơi đau vì bị cái thìa đập vào mà cuống quýt chạy qua giữ Đường Nam Nam.
“Buông ra!”
“Không phải vậy đâu, Cô Mập, em hiểu lầm rồi…”
“Tôi bảo anh buông tay ra!” Đường Nam Nam không đánh được chó cái nên đành chuyển sang chó đực. Bị kìm kẹp bởi vòng tay của Chu Hầu, cô đánh anh kịch kiệt, dùng tay, chân, đầu gối, cùi chỏ, chỗ nào dùng để đánh được thì dùng hết, chỉ trong chốc lát sau, Chu Hầu bị đánh toàn thân, mặc dù không bị thương nhưng trông cũng rất đau đớn.
“Cô Mập, em đừng xúc động như thế, anh và Phàn Ny mới quen nhau thôi, bọn anh chỉ là…”
“Mới quen? Anh nhanh lắm! Anh lợi hại lắm! Ngậm ngay miệng chó của anh lại đi! Mau buông bàn tay thối của anh ra! Con bà nó, nếu anh không buông, tôi @ # % … anh¥&……”
Được rồi, thật ra thì người Bắc Kinh hiếm có ai mà không biết mắng người khác, câu “Dân Bắc Kinh miệng lưỡi không xương, dân Đông Bắc nói hoài không dứt” không phải tự dưng mà có. Miệng lưỡi của người dân ở những vùng này hơn hẳn người của các vùng khác, bình thường thì nói năng thân thiện, hài hước thế thôi, chứ đến khi tức giận thì tài mắng chửi người khác không phải dạng vừa.
Mặc dù quê của Đường Nam Nam không phải là Bắc Kinh nhưng cô đã lăn lộn ở đây hơn tám năm, tuy không lấy được hộ khẩu nhưng cũng học được tài ăn nói của dân thủ đô.
“Nam Nam, đây là Tống Phàn Ny, bọn anh chỉ cùng ăn một bữa cơm bình thường thôi, dì út đã nhờ cô ấy hướng dẫn một số lễ nghi trên bàn ăn cho anh thôi.” Chu Hầu ôm cô, chết cũng không buông tay.
“%X@! Anh nghĩ đang dụ kẻ ngốc hả? Lễ nghi trên bàn ăn mà anh lại đeo dây chuyền cho cô ta? Anh #&** vậy mà chưa có đủ lễ nghĩa, phải nhờ người khác chỉ dạy?”
Người thường ra vào các khách sạn năm sao có lẽ cả đời cũng chưa từng chứng kiến cảnh người đàn bà chua ngoa mắng chửi người khác giữa chốn đông người như thế này chứ đừng nói đến quen biết.
La Lâm xuất hiện, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh rồi lại thành trắng, nhìn như đèn neon.
“Tiểu Hầu, mau buông cô ta ra! Để cho cô ta đi! Cháu sợ chưa đủ mất mặt hả?”
“Anh mau buông ra!” Đường Nam Nam kịch liệt giãy giụa: “Ở cùng loại người @@XX như anh thì bà đây mới sợ mất mặt đó!”
“Không phải mà Nam Nam! Dây chuyền của cô Tống là sản phẩm của công ty dì anh, vì móc khóa là thiết kế mới nên hơi khó cài, cô ấy đang đeo thì bị tuột nên mới nhờ anh đeo giùm. Thật đấy!” Chu Hầu lắc cái đầu dính đầy ớt của mình, sống chết ôm chặt Đường Nam Nam.
“Tin anh *&XX… cái rắm! Móc khóa ở đằng sau, sao anh lại đứng trước mặt cô ta mà cài? Anh nghĩ tôi nghèo đến mức chưa từng đeo dây chuyền hả?”
“Kiểu khóa mới ở đằng trước!” Chu Hầu vẫn cố sức ôm chặt cô không để cô đi, nhưng vì đế giày dính súp nên hơi trơn, anh bị Đường Nam Nam đẩy ra, cô đi được mấy bước thì anh mới chạy tới kéo lại.
“Thật đó thật đó, nếu không tin thì bảo cô Tống lấy sợi dây xuống cho em nhìn, móc khóa ở đằng trước thật mà.” Chu Hầu vừa giữ cô vừa nói: “Anh không biết em về sớm nên mới đồng ý để dì út nhờ cô Tống hướng dẫn lễ nghi trên bàn tiệc. Anh chỉ ăn cơm thôi, thực sự là chỉ ăn cơm thôi.”
Tuy Đường Nam Nam vẫn la hét bảo anh buông ra nhưng sức lực đã giảm đi đáng kể; một phần là vì đói bụng lại giùng giằng với Chu Hầu một hồi nên bây giờ cô chẳng còn tí hơi sức nào nữa, một phần là vì máu từ não đã truyền lại xuống cơ thể nên cô đã có thể phân tích lời nói của Nhị sư huynh.
Đeo giúp dây chuyền có vẻ hợp lý. Mặc dù Tống Phàn Ny ra vẻ mờ ám, ai thông minh đều có thể nhìn ra suy nghĩ của cô ta, còn Nhị sư huynh thì đưa lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy anh có đáp lại sự mờ ám đó hay không, nhưng nghĩ kỹ thì động tác của anh vẫn rất khuôn phép. Lúc đó anh đeo dây chuyền xong thì lập tức thu tay về chứ không nhân cơ hội mà vuốt tóc hay có hành động mờ ám với đối phương.
Nếu nghĩ theo hướng tốt thì đó là Tống Phàn Ny đơn phương thể hiện tình cảm, nhưng Nhị sư huynh không chấp nhận. Mấu chốt ở đây là thái độ của Nhị sư huynh, anh ôm cô chặt đến nỗi hộp cơm trên máy bay trong bụng cô cũng đã bay hơi hết, hành động này đã biểu hiện rõ ràng lựa chọn của anh. Nếu cô gái kia thực sự là kẻ thứ ba thì khi nhìn thấy thái độ của anh cũng phải chia tay.
“Không phải anh tặng?”
“Có trời đất chứng giám, thực sự không phải anh!”
“Vậy anh buông tay ra.” Mặc dù giọng nói của Đường Nam Nam vẫn rất lạnh lẽo nhưng đã nhỏ nhẹ đi không ít.
“Em có đánh chết anh thì anh cũng không buông!” Chu Hầu kiên quyết.
“Anh buông tay ra trước đã.” Đường Nam Nam bắt đầu thấy xấu hổ: “Có gì từ từ nói.”
Chưa nói đến việc mọi người trong nhà hàng đang bàn tán xôn xao, Đường Nam Nam nhìn dì cả đang giận sôi người, nhìn Tống Phàn Ny lịch sự trang nhã, nhìn Chu Hầu bẩn thỉu nhếch nhác thì cuối cùng cô cũng nhận ra mình quá lỗ mãng.
Có lẽ Chu Hầu rất sợ nên dù đang ở trong thang máy mà vẫn giữ chặt lấy cô. Anh không quan tâm đến sự hiện diện của dì út và Tống Phàn Ny mà làm hành động Đường Nam Nam thích nhất, đó là cọ mặt mình vào mặt cô.
Dì út và Tống Phàn Ny rùng mình trước hành động của Chu Hầu, sau đó thì chết trân bởi hành động của Đường Nam Nam. Ban đầu, cô ngọ nguậy vài cái để tránh hành động của Chu Hầu, sau đó thì mặc kệ, sau đó nữa ghé miệng vào sát mặt Chu Hầu, sau sau đó nữa… liếm thức ăn dính trên mặt anh!
Thật ra thì hành động này rất nhỏ, Đường Nam Nam chỉ nhẹ vươn đầu lưỡi ra, cuốn lấy miếng thịt dính trên lông mày của Chu Hầu vào miệng, lúc này cô mới biết thì ra miếng thịt màu trắng đó là cá chứ không phải gà xé phay.
Đâu thể trách cô được, phải biết rằng hiện tại cô đang rất rất rất đói! Mua bánh mà chưa kịp ăn, lúc nãy còn tổn hao sức lực, Nhị sư huynh cứ đẩy tới đẩy lui cái đầu dính đầy thức ăn trước mặt cô, mùi thơm xông vào mũi, miếng thịt dâng đến miệng, mà Đường Nam Nam đang trong trạng thái không có một chút sức kháng cự nào nên cứ thế ăn thôi.
La Lâm không chịu nổi nữa, rốt cuộc phải dùng từ ngữ thấp kém đến mức nào mới có thể hình dung về cô ta? Quá sức tưởng tượng, vượt quá giới hạn chịu đựng của loài người! Đừng nói là dì út là người kinh doanh trang sức, cho dù là Đường Nam Nam chuyên viết tiểu thuyết thì cũng chẳng biết dùng từ gì để mô tả về mình.
“Tiểu Hầu, dì quyết định rồi, cháu phải đi dự tiệc cùng Tống Phàn Ny, còn cô ta thì biến khỏi tầm mắt dì ngay lập tức!”
“Dì út!” Chu Hầu hốt hoảng, “Chúng ta đã bàn bạc xong cả rồi mà.”
“Tiểu Hầu, cháu đừng nói gì nữa, dì sẽ gọi điện cho mẹ cháu. Dì không tin đến nước này rồi mà chị ấy vẫn khuyên dì nên cho cô ta cơ hội. Mẹ cháu đã giúp dì mời rất nhiều khách khứa cho bữa tiệc, dì không thể để bữa tiệc xảy ra sai sót chỉ vì cô ta được!”
“Dì út, sao dì có thể làm thế chứ?” Chu Hầu sốt ruột: “Dì nói chỉ cần cô ấy học được mớ kiến thức kia thì sẽ để cô ấy tiếp khách cùng cháu mà. Cô ấy cũng đã học cả tháng nay rồi, một ngày cô ấy chỉ ngủ có vài tiếng, sao giờ dì lại bảo không cho cô ấy đi?”
“Vì sao dì không cho cô ta đi? Cháu không nghe thấy mấy lời mắng nhiếc thô tục của cô ta khi nãy hả? Lần đầu tiên dì mới chứng kiến cảnh tượng như vậy! Cháu nhìn những việc mà cô ta đã gây ra đi! Dì, dì không thể nói gì được nữa, thần kinh của cô ta không bình thường, đầu óc của cô ta có bệnh đấy. Cô ta là kẻ điên! Dì không thể để một kẻ điên tiếp khách được!”
“Dì út! Chuyện vừa nãy là do cô ấy hiểu lầm thôi, giải thích xong là ổn cả. Cháu xin lỗi vì việc đã xảy ra, cô ấy cũng sẽ sửa tật nói năng bậy bạ, sau này sẽ không thế nữa đâu mà.”
Cơn giận bắt đầu quay trở lại với Đường Nam Nam. Dì cả à, bà mới điên ấy! Vì sao tôi phải mắng chửi thô tục? Bây giờ bà mới nhìn thấy lần đầu chứng tỏ kiến thức của bà quá hạn hẹp! Nhiều người còn chửi ghê hơn tôi nữa nhé! Tôi sai ở chỗ chửi không đúng nơi đúng chỗ, chứ ra ngoài đường thì mấy lời của tôi chỉ là muỗi thôi nhé! Chỉ mới thế thôi mà điên? Vậy thì do thần kinh của bà quá yếu ớt thôi! Còn cả tên Chu Hầu này nữa, anh xin lỗi thay em cái rắm! Cho dù không lăng nhăng thì cũng là lén lút hẹn hò đấy nhé! Không cần biết nguyên nhân vì sao hẹn hò, ban nãy Tống Phàn Ny nhìn anh với vẻ si mê thì anh có dám nói là không thấy thỏa mãn chút nào không? Có khi còn ngầm tự hào về sức hấp dẫn của mình nữa ấy chứ! Chẳng lẽ trên bàn tiệc còn có lễ nghi đeo dây chuyền? Vậy là ban nãy cô ta dạy anh đeo dây chuyền hả? Anh đã học được chưa?
“Cô là kẻ thấp kém thô tục!” La Lâm không thèm để ý tới hình tượng nữa, bao nhiêu hình tượng của bà đều đã bị đập tan nát bởi con nhóc mập ú trước mặt rồi: “Cô tự nhìn người ngợm của cô bây giờ đi, xem có xứng với Tiểu Hầu không?”
Quả thật trông Đường Nam Nam có hơi tiều tụy, một thời gian dài không ngủ đủ giấc khiến mắt cô vằn tơ máu, tóc tai rối bù, mặt kém sắc, áo quần nhếch nhác. Tuy nhiên, khi nhìn Chu Hầu dính đầy súp thì cô thấy mình rất xứng đôi với anh. Hơn nữa Đường Nam Nam thấy mình quá trâu bò, đổi lại là bà đi, bà thử học một đống kiến thức, mấy ngày không ngủ đủ giấc, bay qua bay lại hai lần đi, xem có chịu nổi không? Có khi còn thăng thiên rồi ấy chứ!
Đăng bởi: admin