“Dạ dạ dạ, mẹ, con vẫn chưa trưởng thành, nhưng mà từ nhỏ đến lớn việc con làm tốt nhất là độ xe thể thao. Khoảng nửa năm sau xưởng độ xe của con mới được mở, cần phải làm rất nhiều thủ tục nên bây giờ không qua đó được, đợi tới mùa đông con và bạn gái qua đó thăm mẹ có được không?”
Mẹ anh như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nói: “Có việc này, Annie muốn về Bắc Kinh tìm con, mẹ bận quá nên để dì út của con đưa nó đi, Tiểu Hầu, con tiếp đón được không?”
“Dì út sắp về ạ? Hay quá!” Chu Hầu nói: “Nhưng mà Annie…”
“Annie sẽ theo dì con, không phiền lắm đâu, dù sao cũng là chỗ thân thiết, lần đầu người ta về Bắc Kinh nên con phải quan tâm một chút.”
“Dạ…” Chu Hầu có hơi không tình nguyện, nhưng không thể từ chối.
“Dì út về là để tham gia hội chợ trang sức, mang rất nhiều đồ, con liên lạc với dì hỏi xem mấy giờ dì tới rồi theo giúp dì, biết chưa? Tiểu Hầu, nếu con làm tốt chuyện này, mẹ sẽ xem xét việc giao ít nghiệp vụ của trung tâm thương mại cho con.”
“Con không muốn về Canada.”
“Mẹ đang có ý định mở một chi nhánh ở trong nước, Bắc Kinh hay Thượng Hải là lựa chọn không tồi, nếu được thì con giúp mẹ một ít.” La Viện thản nhiên nói.
“Thật ạ?” Chu Hầu rất phấn khích! Nếu mẹ mở chi nhánh ở trong nước thì anh sẽ là giám đốc của chi nhánh này! Không phải là anh có hứng thú với sự nghiệp của mẹ, nếu có thì cũng không phải đợi đến bây giờ. Thật ra anh có phần bài xích trung tâm thương mại chuyên bày bán xa xỉ phẩm dành cho phái nữ của mẹ, vì thế anh mới một mình về nước tự kinh doanh, cảm thấy cuộc sống như vậy là đủ rồi.
Nhưng bây giờ anh không chỉ có một mình mình nữa, anh phải lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của hai người. Từ lần nhìn thấy Giang Hải, anh đã thầm tính toán nhất định phải để Cô Mập sống tốt hơn Giang Hải, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể thua tên đó được. Nhưng nếu chỉ dựa vào mình anh thì mục tiêu này xa quá xa, đành phải trông chờ vào tài sản của mẹ anh vậy, dù sao mẹ cũng chỉ có một đứa con là anh, đây chỉ là chuyện sớm muộn, huống hồ từ nhỏ đến lớn, anh xài tiền của mẹ mình không ít, vì thế anh không thấy có gì phải xấu hổ cả.
“Con sẽ làm thật tốt!” Chu Hầu nói: “Mùa đông năm nay…”
“Được rồi, mẹ sẽ báo với dì út của con. Mẹ có việc rồi, vậy nhé.” Mẹ Chu Hầu không đợi anh nói xong đã cúp điện thoại.
“A lô! A lô!” Chu Hầu gọi to vào điện thoại nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút tút, anh cất điện thoại mà lòng hơi mất mác, cảm thấy rất kỳ lạ nhưng lại không biết lạ ở đâu.
“Nhị sư huynh, sao thế?” Đường Nam Nam lo lắng nhìn anh. Trông Chu Hầu cứ ngẩn ngơ thế nào ấy.
Phải rồi! Cô Mập vừa nói chuyện với anh thì anh biết ngay là chỗ nào kỳ lạ rồi! Anh gọi điện cho mẹ là để giới thiệu Cô Mập và bàn tính chuyện tương lai, kết quả lại bị mẹ năm lần bảy lượt chuyển đề tài, rốt cuộc chưa nói được gì thì đã cúp máy. Chuyện quan trọng nhất thì không nói được mà lại nói cả đống chuyện linh tinh! Rốt cuộc là sao chứ?
Có phải mẹ không muốn nói đến chuyện đó không? Nghĩa là mẹ không chấp nhận Cô Mập?
“Không có gì… Dì út của anh sắp đến Bắc Kinh.” Chu Hầu im lặng một lát rồi mới đáp lời, chuyện vẫn còn chưa rõ, không nên suy diễn lung tung.
“Dì ở Canada?” Đường Nam Nam hỏi.
“Dì ở Mỹ. Bay từ Mỹ về.”
“Người thân về thăm anh, sao lại không vui?”
“Ờ…” Chu Hầu đằng hắng: “Không phải không vui.”
Anh gọi điện cho dì út, nói chuyện rất lâu mới xác định tình hình, rồi cúp máy.
“Tối mai dì út sẽ đến nơi, chúng ta cùng đi đón nhé.” Anh nói với Đường Nam Nam.
Đường Nam Nam hơi xấu hổ, hai người yêu nhau là một chuyện, gặp mặt người lớn thì lại là chuyện khác.
“Đi nhé! Đi đi mà!” Chu Hầu chống cằm lên đầu cô: “Đi nhé! Cô Mập, trước sau gì cũng gặp người lớn trong nhà anh mà.”
“Sao lại phải gặp người lớn nhà anh?” Đường Nam Nam đỏ bừng mặt, nhưng ngày hôm sau vẫn cùng anh ra sân bay.
***
Suốt thời gian chờ máy bay, Chu Hầu luôn hạ quyết tâm và khuyến khích bản thân. Lát nữa phải thân mật với Cô Mập một chút mới được, dì út chính là người phát ngôn của mẹ, nhất định tỏ rõ lập trường của mình!
Anh đứng ngồi không yên, da thịt co giật, Đường Nam Nam nghĩ Chu Hầu sắp gặp người thân nên mới khẩn trương khiến cô càng hồi hộp, đành hỏi: “Sao dì cả của anh vẫn chưa tới?”
“Là dì út…” Đầu Chu Hầu chảy mấy vạch đen: “Có lẽ máy bay đến muộn.”
“À à, dì út, vậy dì cả đưa Annie đi cùng hả? Annie là họ hàng gì của anh?” Đường Nam Nam lại hỏi.
“Là dì út…” Chu Hầu ngất mất thôi.
“Xin lỗi, dì út, dì út.” Đường Nam Nam vội vàng xin lỗi.
“Annie không phải họ hàng của anh, cô ấy là bạn học của anh… Ừm, tên tiếng Trung là An Dĩ Ny, là con lai Trung - Mỹ, quan hệ của cha cô ấy và dì của anh rất tốt, còn cô ấy… cô ấy, cô ấy có hơi…” Chu Hầu quơ tay chỉ vào đầu mình: “… Là bạn học của anh, cho nên lát nữa cô ấy có nói gì quá đáng thì… em tuyệt đối đừng cười cô ấy nhé, lòng tự ái của cô ấy cao lắm.”
“Là bạn học cùng trường thiểu năng với anh?” Đường Nam Nam bừng tỉnh.
“Trường của anh không phải là trưởng thiểu năng! Là trường dành cho những người gặp trở ngại về các khả năng! Đó là một trường rất danh tiếng ở Mỹ và châu Âu. Rất nhiều người học cùng trường bọn anh là những người thành đạt. Hơn nữa muốn vào trường thì phải vượt qua được bài trắc nghiệm IQ. Trí thông minh của anh hoàn toàn bình thường!” Chu Hầu giận dữ phản bác.
“Xin lỗi, em lỡ miệng.” Đường Nam Nam vội vàng trấn an anh: “Vậy An Dĩ Ny kia… Ơ? Cái tên hay quá! Cô An Dĩ Ny ấy, ờm, trí thông minh ấy…”
“Trí thông minh cũng bình thường, nhưng có vấn đề trong việc kiểm soát suy nghĩ. Khi nói chuyện sẽ nghĩ gì nói nấy, không quan tâm đến ai cả, cũng không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, thích hay ghét ai đều biểu hiện rõ ràng ra bên ngoài… Theo như lời của người Trung Quốc thì… hơi ngốc, có rất ít người không ghét cô ấy, vì thế chú An vô cùng nuông chiều đứa con gái này, luôn nghĩ con gái mình thật đáng thương. Em đừng chê cười gì với cô ấy hết, từ nhỏ cô ấy đã được cưng như trứng rồi, không chịu nổi chút ấm ức bé tí ti nào đâu.”
“Không đâu, không đâu.” Đường Nam Nam nói: “Kỳ thị khuyết điểm về mặt sinh học là điều sai trái, em không thế đâu.”
“Ừm… Khụ khụ… Lát nữa cô ấy… có thể làm em không vui…” Chu Hầu lúng túng ho khan: “Cô ấy… Cô ấy thích anh…”
Đường Nam Nam sửng sốt, nhìn dáng vẻ bối rối của Chu Hầu thì bật cười.
“Anh không thích cô ấy! Em tuyệt đối đừng hiểu lầm! Em gặp cô ấy rồi sẽ biết, không thể nào thích nổi đâu! Cô Mập à, em tuyệt đối tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé! Thật ra vì cô ấy bị bệnh nên cũng không biết thích là gì đâu. Dì út đưa cô ấy về thì cứ để cho dì út dỗ dành, chúng ta cố gắng đối phó là được! Em chỉ cần không nổi giận là ổn cả! Em cứ xem… xem như cô ấy là em họ xa của anh là được...”
“Được rồi được rồi, em biết rồi. Ý của anh là, có thể cô ấy gặp anh là sẽ hôn anh?”
“Anh sẽ không để cô ấy hôn đâu!” Chu Hầu nói to.
Xem ra là bị hôn rồi! Đường Nam Nam thấy hơi khó chịu, nhưng cô cũng không thể so đo với người bệnh. Nhìn phản ứng của Chu Hầu thì xem ra rất khó chơi.
Đường Nam Nam hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không cười chê hay trách móc gì An Dĩ Ny, nhưng không ngờ câu nói đầu tiên của cô gái này khi vừa bước ra khiến Đường Nam Nam không thể nhịn cười.
Vì An Dĩ Ny nhìn thấy Chu Hầu từ xa thì vui sướng hét to: “Hầu ca!”
Phụt! Đường Nam Nam sặc vì cười.
“Đừng cười!” Chu Hầu khẩn trương nhéo tay cô.
Đường Nam Nam đành phải nhìn thẳng về phía trước, cố gắng lắm mới không cười nữa, cô thấy từ đằng xa An Dĩ Ny dang hai tay ra rồi xông về phía Chu Hầu, cô lại nói nhỏ với Chu Hầu: “Anh không cho cô ấy xem Tây Du Ký hả? Ở Trung Quốc, Hầu ca là cách gọi đặc biệt của một nhân vật rồi, người khác không thể dùng.”
“Tiếng Trung của cô ấy không tốt lắm.” Chu Hầu bất đắc dĩ nói: “Trước đây anh có nói Lão Tử là nhà tư tưởng vĩ đại nhất Trung Quốc. Cô ấy nói: Hầu ca, anh không biết khiêm tốn gì cả!”(1)
(1). Ý của Chu Hầu ở đây Lão Tử là nhà tư tưởng nổi tiếng của TQ, nhưng An Dĩ Ny lại hiểu lầm là Chu Hầu đang nói chính mình (lão tử cũng có thể hiểu là ông đây).
“Phụt!” Công sức nhịn cười từ nãy tới giờ của Đường Nam Nam tan thành mây khói.
Lúc này An Dĩ Ny đã chạy đến ôm lấy cổ Chu Hầu, phải nói là ôm vô cùng nhiệt tình.
Tuy mang dòng máu lai nhưng cô ấy trông giống người da vàng nhiều hơn. Tóc và mắt đều có màu đen, có điều tóc xoăn tự nhiên, da rất trắng, ngũ quan rõ rệt. Ngoại hình tương đối ưa nhìn, nhưng lời nói thì… không mê nổi.
Cô gái có ngoại hình tương đối ưa nhìn ấy đang ôm chằm lấy Chu Hầu, luôn miệng gọi Hầu ca Hầu ca, không quan tâm đến ai cả.
Chu Hầu lúng túng đẩy cô nàng ra, nhưng người cô nàng như là dây leo, đẩy được người ra thì tay chân vẫn còn quấn lấy.
“Annie! Em có mệt không, mau xuống đi, anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi.” Chu Hầu vừa nói chuyện vừa gỡ dây leo.
“Hầu ca, em không mệt, em ngồi trên máy bay chạy từ Mỹ về đây đấy!” An Dĩ Ny hào hứng nói.
“Là bay về đây. Annie, em ngồi trên máy bay bay về đây, không phải là máy bay chạy về đây.” Đầu Chu Hầu đầy vạch đen.
Đường Nam Nam đáng thương lần thứ ba xoay ra chỗ khác để nhịn cười, nhịn đến run cả người.
Chu Hầu hỏi: “Dì út của anh đâu?”
“Ờ, dì La đợi lấy hành lý nên đi sau, em ra trước tìm anh.” Annie vui vẻ nói.
“Giới thiệu với em, đây là bạn gái của anh, tên là Đường Nam Nam.” Chu Hầu nói.
Đường Nam Nam xoay người lại, vươn tay ra, cười ngọt ngào: “Annie, xin chào, tôi là Đường Nam Nam, rất hân hạnh được làm quen với cô.”
“Cô mập quá, mặt đỏ bừng, xấu hoắc! Tôi không vui khi biết cô!” Annie không bắt tay với cô, nói thẳng thừng.
Ặc… Đầu Đường Nam Nam toàn là vạch đen. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đây là cô gái gặp trở ngại kiểm soát hành động! Không nên so đo với cô nàng! Mặt đỏ là vì mới nhịn cười, nhưng mập là sự thật, Đường Nam Nam cố gắng duy trì nụ cười, nói: “Ha ha… Annie, cô nói rất đúng, còn cô thì trông gầy quá! Chu Hầu đã đặt phòng khách sạn rồi, chúng tôi đưa cô đến đó nhé.”
Nhưng Annie hoàn toàn không để ý đến cô mà nói với Chu Hầu, lời nói vô cùng chấn động: “Hầu ca, chúng ta kết hôn ở Bắc Kinh luôn nhé?”
Chu Hầu tái mặt: “Không được!” Anh nói to, vô cùng kiên quyết.
“Vậy khi nào thì chúng ta kết hôn?” Annie hỏi.
Đường Nam Nam nhìn vẻ mặt của Chu Hầu, thầm nghĩ lúc nãy cô ghen tuông thật thừa thải, nếu không phải An Dĩ Ny đi cùng dì cả của anh thì có lẽ anh đã chạy mất dép rồi.
“Anh không thể kết hôn với em! Cô ấy mới là bạn gái của anh!” Chu Hầu nói.
“Cô ta? Cô ta không đẹp chút nào, anh vẫn nên kết hôn với em thì hơn.” Annie nói: “Ba em nói ai mà kết hôn với em thì ba sẽ mua cho bọn em một cái biệt thự siêu bự.”
“Annie!” Chu Hầu nói to: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, anh không thể kết hôn với em!”
“Hầu ca~~!” An Dĩ Ny giậm chân làm nũng, tiếng gọi nũng nịu này rất dài, rất to, khiến những người ở gần đó đều ngoái đầu lại nhìn họ, xem thử ai là “Hầu ca”.
Đăng bởi: admin