Thực tế chứng minh tốt nhất là đừng uống nhiều, bởi vì uống nhiều sẽ nôn, ngày hôm sau còn phải tự dọn dẹp!
Chu Hầu ở trong phòng bị mùi hôi làm tỉnh ngủ.
Mợ! Mùi này có thể xông chết một con heo luôn đó!
“Cô Mập!” Anh nhắm mắt gọi to: “Cô Mập! Thúi muốn chết! Sao cô không dọn phòng?”
Nhưng không có ai trả lời.
Chẳng lẽ con heo đó bị xông chết thật rồi? Chu Hầu mở mắt, cố chịu cơn đau đầu: “Cô Mập, cô ở đâu? Cô Mập?” Vẫn không có ai trả lời, anh định vén chăn đi xuống giường.
Lúc này mới kinh hoàng! Chu Hầu phát hiện mình ngủ trên sofa giường của Đường Nam Nam, anh nằm trên giường cứ như xiên thịt dê nằm trên lò nướng, đầu và chân đều không đặt ở trên giường, hóa ra anh đau đầu không phải vì say mà là vì gối đầu lên tay vịn sofa cả đêm. Đầu anh tiếp xúc thân xúc thân mật với khúc gỗ cả một đêm dài, không đau mới lạ.
Quan trọng là, quần áo của anh vô cùng xốc xếch!
Chu Hầu đổ mồ hôi lạnh cả người, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại ngủ trên giường của Cô Mập? Hơn nữa tại sao anh lại quần áo xốc xếch ngủ trên giường cô? Với lại Cô Mập đi đâu rồi?
“Cô Mập?” Anh lại gọi. Vẫn không có ai trả lời. Cô Mập không bị điếc, tình huống này chỉ có một khả năng, cô ấy không có ở nhà.
Nếu là bình thường thì rất dễ làm liên tưởng đến chuyện khác, một lát sau Cô Mập sẽ mang bữa sáng từ trong bếp đi ra, mặt đỏ ửng khi nhìn thấy anh, nói: “Cậu hư quá…”
Dừng! Trên thực tế, đó chỉ là tưởng tượng của tác giả, tình huống không thể thích hợp hơn trong hoàn cảnh này. Nhưng Chu Hầu không như vậy, vì anh đang ngồi trên giường nhớ lại chuyện tối qua.
***
“Tôi… muốn nôn…” Chu Hầu vội che miệng lại.
“Không được nôn!” Đường Nam Nam gào to, giơ hai tay bóp cổ anh.
“Ráng nhịn! Phải nhịn! Vào nhà vệ sinh rồi mới được nôn!”
Chu Hầu bị cô làm nghẹt thở, không khí không thể tràn vào mà thứ trong cổ họng cũng không thể phun ra, đành cam chịu bị cô lôi xềnh xệch vào nhà vệ sinh.
Cô vừa buông tay, Chu Hầu lập tức nhào tới bồn cầu nôn xối xả. Quá kinh khủng, mấy thứ đó đã trào lên tới cổ họng nhưng lại không thể phun ra khiến người ta thấy tởm kinh khủng. Đây là cách khống chế cơn buồn nôn tốt nhất và cũng là cách mưu sát tốt nhất!
“Cậu dám phun ra không? Tôi nói với tên khốn kiếp nhà cậu, nếu cậu nôn lên người tôi, hôm nay tôi sẽ để cậu ngủ trong nhà vệ sinh!” Đường Nam Nam hung dữ nói: “Đến lúc đó cậu đừng cầu xin tôi.”
“Vậy cô muốn, muốn đi vệ sinh cũng đừng cầu xin tôi! Hưm…hưm…” Chu Hầu choáng váng uy hiếp.
“Con mẹ nó! Cậu có phải là đàn ông không? Uống bia mà cũng say đến mức đó, tửu lượng gì thế kia! Cậu nói đây là ngàn chén không say?” Đường Nam Nam giận dữ đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn đống bẩn thỉu trong phòng thì càng thêm tức giận.
Giường mới của cô! Chăn của cô! Cái gối gần hai ngàn tệ của cô!
Tất cả đều có mùi như cái bồn cầu rồi!
Còn mấy bộ quần áo của hai người nữa! Tất cả đều hôi như cái bồn cầu!
“Tôi vẫn chưa, vẫn chưa uống đủ một ngàn ly mà.” Chu Hầu nói: “Còn rượu không? Không có hả? Uống đủ một ngàn ly, tôi chắc chắn sẽ… không say!”
“Đúng! Lúc đó cậu đã nằm trong nhà xác của bệnh viện rồi! Say cái rắm! Cồn 75 độ(1) cũng không làm cậu say!”
(1) Cồn 75 độ: dùng để sát trùng.
Đường Nam Nam rất hối hận vì đã cho anh ăn nhiều. Thịt dê xiên ngon đến thế sao? Rốt cuộc anh đã ăn hết bao nhiêu mà nôn nhiều như vậy?
Có biện pháp nào không? Không thể làm gì khác ngoài việc giặt sạch. Cô mang bao tay cao su, ôm đống đồ dơ ra ban công, dùng vòi nước tẩy bớt chất dơ rồi mới ném vào máy giặt, đổ gần nửa chai nước giặt đồ.
Loay hoay cũng hơn nửa tiếng đồng hồ, trong phòng im ru không một tiếng động, Chu Hầu đang nằm ngủ trong phòng vệ sinh. Đường Nam Nam nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, đi tới đạp anh mấy cái cho tỉnh rồi nửa kéo nửa đỡ anh vào phòng ngủ. Nhưng cô chỉ cao 1m63 trong khi Chu Hầu cao tới 1m81, khó khăn lắm mới kéo anh ra tới phòng khách, lúc này thì Chu Hầu hoàn toàn không chịu đi nữa.
Anh không phối hợp thì giống như cái cây được trồng vào đất, không thể nào di chuyển. Đường Nam Nam cảm thấy rất khó hiểu, tại sao trên ti vi mấy cô gái đều đỡ được đàn ông say xỉn nhỉ? Mặc dù cô cũng đã dùng hết sức lực, vì đã đổ mồ hôi nên cũng tỉnh rượu mấy phần, nhưng vẫn không tài nào kéo nổi Chu Hầu.
Cô rất mệt, đành vào phòng ngủ đem chăn của anh ra để lên sofa giường rồi kéo Chu Hầu đặt lên đó, định bụng là sẽ để Chu Hầu ngủ ngoài này, còn mình thì vào phòng ngủ.
Chu Hầu cảm nhận được có người ở dưới cánh tay anh, mới đi được hai bước thì đột nhiên nổi hứng, dùng cánh tay kẹp đầu cô lại rồi xoay lòng vòng quanh nhà.
Chu Hầu vẫn nhớ rõ khi đó anh vừa xoay vừa nói: “Chúng ta chơi trốn tìm đi! Chơi trốn tìm nào! Trước hết hãy xoay một trăm vòng, sau đó tôi sẽ đi tìm cô!” Anh vừa kẹp lấy đầu Đường Nam Nam vừa xoay, còn cô thì mắng anh không ngừng. Anh thấy trò này rất vui nên càng kẹp chặt đầu cô, vừa cười vừa xoay. Rốt cuộc Đường Nam Nam hét lớn: “Được rồi! Được rồi! OK, cậu buông tôi ra trước đi, tôi sẽ chơi trốn tìm với cậu.”
“Buông ra, ngoan lắm!” Đường Nam Nam nhỏ nhẹ hướng dẫn anh: “Trước hết, cậu xoay một trăm vòng, tôi tìm chỗ trốn, sau đó cậu đi tìm tôi, không được nhìn lén!”
Sau đó, Chu Hầu bắt đầu xoay vòng, anh nhìn thấy Đường Nam Nam rón rén mở cửa nhà, sau đó…
Sau đó thì sao? Chu Hầu cố nhớ lại, chơi trốn tìm… Sau đó cô vẫn chưa xuất hiện.
Anh quay đầu nhìn, bây giờ mới là sáng sớm, tối qua anh quậy cả đêm, nghĩa là Đường Nam Nam biến mất chưa tới hai tiếng. Hình như sau khi Đường Nam Nam đi, anh xoay vòng quanh rất lâu, nhìn mấy vết nôn khắp nhà, anh nghĩ có lẽ tối qua anh vừa xoay vừa nôn nên mới có hiệu quả như vậy.
Tức chết! Đến heo cũng biết là cô đã chuồn ra ngoài! Rõ ràng là đào tẩu mà còn lừa anh xoay một trăm vòng! Đáng giận hơn nữa là anh thật sự xoay vòng vòng đến khi khiến mình buồn nôn mới thôi! Chu Hầu tức giận đánh vào cái đầu to tổ chảng mà óc như hạt dưa của mình, hết sức tưởng tượng! Mặc dù uống say làm ra vài hành động ngu ngốc là chuyện bình thường, nhưng cũng không cần ngu đến trình độ này chứ? Sao có thể lại như vậy? Chẳng lẽ nghe lời cô đã thành thói quen?
Ga giường bị Chu Hầu nôn ra đã được Đường Nam Nam đem đi giặt, đang nhỏ nước tong tong trên giá phơi đồ ngoài ban công, hiện tại trên giường chỉ có mỗi tấm nệm, Đường Nam Nam sợ anh vào nôn lên nệm nên đã khóa cửa phòng ngủ, đó chính là lý do vì sao anh áo quần xốc xếch ngủ trên sofa giường.
Chu Hầu nôn khan, một hơi uống cạn ly nước trên bàn mới thấy đỡ hơn một chút. Anh không chịu nổi mùi trong phòng, cảm thấy ga giường cũng rất bẩn nên cầm áo gối và ga giường ném xuống đất. Anh không biết phải giặt như thế nào nên chỉ muốn vứt quách cho rồi. Đúng, nhân lúc Đường Nam Nam không có ở nhà, phải nhanh chóng đem chúng đi vứt, nếu không con quỷ keo kiệt kia sẽ bắt anh giặt. Nghĩ tới thôi đã thấy rùng rợn, nhân lúc này cần phải mau chóng hành động.
Chu Hầu bỏ áo gối và ga giường vào túi đựng rác rồi lén lén lút lút xuống lầu. Không khí se lạnh buổi sáng khiến người ta rất thoải mái, Chu Hầu hít lấy hít để để phổi lọc bớt thứ mùi kinh dị kia. Vì còn sớm nên trên đường có rất ít người, chỉ có vài ba cửa hàng dọn hàng sớm mà thôi.
Chu Hầu có cảm giác như mình là hiệp đạo đi dọc theo con ngõ nhỏ, luôn nâng cao cảnh giác, đề phòng Đường Nam Nam đột nhiên xuất hiện.
(2) Hiệp đạo: kẻ trộm hiệp nghĩa, có nghĩa tuy là trộm nhưng trộm vì chính nghĩa.
Thấy thùng rác đang ở ngay trước mắt, Chu Hầu nghĩ mình sắp thành công rồi! Đột nhiên Chu Hầu dừng bước, có mấy người đang tụ tập gần đó, nhìn vòng eo hết sức quen thuộc kia, Chu Hầu cảm thấy vô cùng đau thương, sợ chuyện gì thì chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra, đây đâu phải là phim võ hiệp, tại sao ngay trong thời khắc quyết định thì hiệp đạo lại gặp trúng thần bộ(2) cơ chứ?
(2) Thần bộ: kiểu như công an thời nay ấy.
“Chỉ cần tiến một bước nữa, chắc chắn cậu sẽ chết!” Đường Nam Nam vẫn đưa lưng về phía anh nhưng lại thốt ra một câu lạnh lẽo.
Vẻ mặt Chu Hầu như đưa đám, không dám đi thêm một bước nào nữa, trong đầu suy nghĩ xem nên giải thích ra sao. Nói anh mang những thứ này ra thùng rác hóng mát?
“Suy nghĩ cho thật kỹ nên làm thế nào, cậu phải suy nghĩ kỹ vào, nếu đi nhầm… Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Đường Nam Nam thong thả nói.
Hậu quả rất nghiêm trọng? Chu Hầu căng thẳng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sao anh còn tâm trạng để vứt mấy thứ này chứ? Hôm qua anh dám kẹp đầu cô xoay vòng vòng, hiện tại cái mạng nhỏ của anh đang gặp nguy hiểm! Ít nhất cô sẽ vặn đầu anh ba vòng, có thù không trả thì không phải là Cô Mập!
“Tôi muốn cậu về nhà ngay lập tức!” Đường Nam Nam vẫn không xoay người. Chu Hầu cảm thấy cô rất giống cao thủ trong những tiểu thuyết võ hiệp, như có con mắt ở sau đầu, không cần nhìn cũng biết người khác muốn làm gì.
“Bây giờ về ngay vẫn còn kịp!” Đường Nam Nam chậm rãi nói: “Không cần tôi nhắc cần phải làm gì chứ?”
Được rồi. Chu Hầu ủ rũ nghĩ. Anh chỉ có thể về nhà thôi. Xem ra ý của Cô Mập là chỉ cần anh quét dọn phòng sạch sẽ, cái đầu này mới có thể giữ lại.
“Còn không đi mau!” Đột nhiên Đường Nam Nam cao giọng.
Chu Hầu theo bản năng bỏ chạy, chạy một đoạn khá xa mới quay đầu lại nhìn Đường Nam Nam. Cô vẫn đứng thẳng trong gió, hai tay chắp sau lưng, nói với anh nhiều thế mà cũng không thèm quay đầu nhìn một cái. Quá phong độ! Quá khí thế! Chu Hầu không thể không thừa nhận, vị này càng ngày càng có khí phách của cao thủ!
“Đi mau!” Đường cao thủ tiếp tục nói: “Ui cha! Không phải đi quân đó! Đi quân pháo kìa! Đi quân pháo! Đi quân pháo sang bên trái!”
“Ha ha ha! Chiếu tướng! Ông Lý à, nghe cháu không sai phải không?” Cô đắc ý, ông lão ngồi cạnh cô cũng đắc ý.
Ông lão ngồi đối diện không vui: “Tiểu Đường, cháu không được làm vậy, xem cờ không nói gì mới là quân tử!”
“Ha ha, xin lỗi ông Khang, nhất thời ngứa tay, lần sau cháu sẽ giúp ông.”
“Ai cần lần sau cháu giúp, bây giờ chơi một ván, ông không tin không thể thắng được cháu.”
Trong tiếng Trung, chỉ có một cách xưng hô ta – ngươi. Đường Nam Nam nói chuyện với mấy ông lão thì trong tiếng Việt nên là cháu – ông, nhưng vì để hợp ngữ cảnh khiến Chu Hậu hiểu lầm cô nói chuyện với anh nên Sa edit là tôi – cậu nhé.
Đăng bởi: admin