Trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của Chu Hầu, không ngờ lại có một ngày xui xẻo như hôm nay!
Không những thế, chuyện này còn làm anh chỉ hận không thể đập đầu vào tường, vì nó đã phá hủy kế hoạch suốt một tháng nay của anh.
Theo kế hoạch, anh hẹn gặp Mạc Mặc ở KK Mall(1). Chu Hầu biết rõ thói quen đi dạo ở trung tâm thương mại của Mạc Mặc. Cô thích đi thang máy lên tầng cao nhất, sau đó bắt đầu dạo quanh ở tầng bán trang bị thể thao vắng khách nhất rồi dần dần đi xuống dưới, cuối cùng sẽ dừng lại ở tầng bán trang sức tại tầng trệt. Mạc Mặc không thích những nơi đông người, vì vậy khi đi dạo ở trung tâm thương mại, cô không thích tầng trệt và lầu một nhất.
(1) KK Mall: là một trung tâm thương mại
Trong mắt Chu Hầu, mọi thứ về Mạc Mặc đều hoàn hảo, chỉ là cô quá ít đi mua sắm làm anh không có cơ hội phát huy ưu thế có nhiều tiền của mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên thế giới này có rất nhiều, rất rất nhiều người giàu có hơn anh, nếu mỹ nữ Mạc Mặc thích tiền thì có lẽ sẽ không tới lượt anh.
Mạc Mặc vừa bước vào thang máy thì đại sảnh ở tầng một nhất thời bùng nổ. Những dãy hàng ở bốn phía nhanh chóng được dọn dẹp. Người phụ trách nghiêm túc chỉ dẫn nhân viên treo băng rôn và đặt những đóa hoa vào nơi chỉ định. Ai cũng có vị trí và nhiệm vụ riêng. Thần tình yêu cầm mũi tên nhỏ trong tay, nhắm ngay vào cửa thang máy.
Việc này đã được thương lượng chi tiết với trung tâm thương mại vào nửa tháng trước. Nhân vật chính Chu Hầu ngoài việc bỏ tiền ra thì chỉ có một nhiệm vụ, đó là cố gắng kéo dài thời gian đưa Mạc Mặc đi dạo để nhân viên có đủ thời gian chuẩn bị.
Trong lòng Chu Hầu rất khẩn trương, vừa lo lắng tình hình phía dưới vừa phải đối đáp với Mạc Mặc. Tuy Mạc Mặc là người ít nói, nhưng cô ghét nhất là những ai nói chuyện mà không tập trung.
Để theo đuổi người đẹp lạnh lùng này, Chu Hầu sắp bỏ luôn nửa cái mạng. Cho đến tận hôm nay, Mạc Mặc cũng chỉ là có chút cảm tình với anh, ngay đến một buổi hẹn hò chính thức cũng không có. Nhất định là hôm nay! Nhất định phải là hôm nay! Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng phải thành công!
May mắn là Mạc Mặc không phát hiện ra sự kỳ lạ của Chu Hầu. Cô vẫn như thường ngày, tùy ý nhìn bên này một chút, ngó bên kia một tẹo. Cô mua một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt cùng một chiếc kính râm không quá đắt tiền, và vẫn giống như trước nay, cô luôn tự trả tiền. Quen biết nhau hơn nửa năm nhưng số tiền mà Chu Hầu bỏ ra cho cô chưa đến năm ngàn tệ. Phải biết rằng đối với một phú nhị đại(2) như Chu Hầu thì việc chi ra năm ngàn tệ cho một bữa cơm là hoàn toàn bình thường. Vừa có lòng vừa có tiền nhưng lại không dùng được khiến Chu Hầu vò đầu bứt tai, không biết phải xuống tay từ đâu. Vì thế, Chu Hầu bất chấp xấu hổ, quyết định làm mặt dày, cầu mong hành động lãng mạn, vui vẻ, cảm tính gì đó có thể tạo ra sự đột phá.
(2). Phú nhị đại: người thuộc đời thứ hai của gia đình giàu có.
Hôm nay trung tâm thương mại hơi vắng người nên tâm trạng của Mạc Mặc khá tốt. Cô không quan tâm tới Chu Hầu đang lo lắng ở bên cạnh mà tự mình đi dạo xung quanh. (Vắng người cũng đúng thôi, vì dân tình đã đổ xuống tầng trệt xem náo nhiệt cả rồi.)
Tất cả đều diễn ra theo đúng kế hoạch nên khi tiếng chuông điện thoại của Chu Hầu vang lên, anh cứ tưởng tim mình đã nhảy vọt lên trần nhà.
“A lô.” Anh nghe điện thoại, từ ngón tay đến giọng nói ôn tồn đều hơi hơi run rẩy.
“Anh Chu, mời anh đi xuống ạ, đã chuẩn bị xong hết rồi!” Giọng nói của quản lý trung tâm thương mại mang theo sự cung kính. Đó là đương nhiên! Hôm nay chỉ là cầu yêu thôi, cũng không phải cầu hôn mà bỏ ra đến mấy chục vạn, thử hỏi có mấy ai lãng mạn như vậy?
“Ừ. Mà anh nghĩ có thành công không?” Chu Hầu hơi do dự, anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm việc mà mình sắp làm. Thực sự rất ít người trưởng thành có đủ dũng cảm để làm việc này.
“Xin hãy yên tâm”, quản lý kiên nhẫn vừa an ủi vừa dụ dỗ anh, còn trích dẫn một câu danh ngôn, “Khi người đàn ông cầu yêu, tư thế càng thấp càng dễ làm người ta cảm động!”
Chu Hầu hít sâu một hơi, máu xông lên khiến gương mặt ửng hồng. Không quan tâm đến chuyện khác nữa, quyết định vậy đi!
“Anh có việc bận à?” Mạc Mặc hỏi anh, nếu không có chuyện gì thì sao anh lại nghiến răng nghiến lợi với cái điện thoại, “Nếu anh có việc thì chúng ta về thôi. Em cũng không muốn mua gì nữa.”
Chu Hầu nhìn cô. Đúng là đại mỹ nữ, còn là đại mỹ nữ biết thông cảm cho người khác. Biết tìm đâu ra người thứ hai như vậy? Anh cố nén sự khẩn trương, nói: “Xin lỗi, quả thật anh có chút chuyện nhưng cũng không gấp lắm. Anh đưa em về trước nhé.”
Anh vào thang máy cùng Mạc Mặc, sau đó vờ như sực nhớ ra chuyện gì, kêu lên: “Anh bỏ quên chìa khóa xe ở cửa hàng mắt kính lúc nãy rồi. Em xuống trước đi, anh lấy đồ xong sẽ xuống liền.”
Mạc Mặc mỉm cười, gật đầu với anh. Chu Hầu nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, sau đó quay người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy đến cầu thang thoát hiểm.
“Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong chưa? Cô ấy đang xuống đấy, đi từ lầu ba!” Chu Hầu chạy một hơi xuống lầu hai, đoán chừng phía trên không nghe được gì mới dừng lại gào thét điên cuồng vào điện thoại: “Cô ấy mặc váy màu đen, tuyệt đối không được nhầm lẫn!”
“Xin anh Chu cứ yên tâm! Chúng tôi đã bố trí người quan sát lầu ba, tuyệt đối sẽ không rời mắt khỏi cô ấy. Hiện tại tôi ở phòng giám sát đã thấy cô Mạc rồi, chắc chắn không nhầm đâu!”
“Còn tôi thì sao?”
“Sẽ có nhân viên đến đón anh. Anh hãy theo cô ấy lên lầu bốn để chuẩn bị.”
“Được! Dù thành hay bại cũng chỉ một lần này thôi!” Chu Hầu cúp điện thoại, nắm tay thành quả đấm, tinh thần trở nên hăng hái.
Nhưng anh hoàn toàn không biết vào mười giây trước, trong khi anh chỉ kịp chớp mắt một cái thì kịch bản đã bị thay đổi.
Cửa thang máy đang chuẩn bị đóng chặt thì bị cánh tay của một cô gái tóc tai bù xù ngăn chặn nên lại mở ra. Lúc cô gái ấy xông vào, Mạc Mặc vừa ngước nhìn thì cả hai người đều trợn trọn mắt.
Hai người mặc váy giống y chang nhau!
Đụng hàng rồi! Thiên lôi ơi!
Quả thật hai chiếc váy không khác nhau chút nào! Cô gái kia thấp hơn cô một cái đầu nhưng lại mập hơn cô ít nhất hai mươi cân(3)! Vậy nên ngay cả size của chiếc váy cũng giống nhau! Vì hai dáng người khác nhau nên đường xẻ ở tà của váy dài ngắn khác nhau, ngoài điều đó ra thì hai chiếc váy không có điểm gì khác biệt!
(3) 20 cân = 10kg
Mặt Mạc Mặc lạnh như băng, tuy không lộ vẻ gì nhưng nhiệt độ xung quanh như giảm đi mười độ. Mặc trang phục giống nhau khiến người ta rất buồn bực, không có cô gái nào muốn mình khi nhìn cô gái khác nhưng cứ nghĩ là bản thân đang soi gương, đặc biệt tình hình bây giờ còn là Mạc Mặc đang soi một chiếc gương bị biến dạng.
Hơn nữa người kia còn… “Gương biến dạng” một tay giữ thang máy, một tay bắt lên miệng làm loa, hô to: “Linh Tử! Oánh Tử! Lão đại! Tô Tô! Á Phi! Tiểu Bát! Đông Đông!… Thang máy sắp xuống rồi, nhanh lên!”
Đám người phía xa ồn ào vẫy tay: “Tới đây, tới đây, tới đây! Đợi thêm một lát, đợi thêm một lát! Ây da, nhìn cái kẹp tóc này có đẹp không nè!”
“Mau lên, mau lên, mau lên…”
“Đợi thêm một lát, chờ tớ xem cái kẹp tóc này đã. Hay là cậu xuống trước đi.”
“Cùng xuống đi, cùng xuống đi.”
“Cậu xuống trước đi, cậu xuống trước đi.”
Mạc Mặc hừ lạnh một tiếng, bước ra khỏi thang máy, đi tới đợi chiếc thang máy khác. Ở nơi công cộng mà lại giữ lấy thang máy không cho người khác xuống! Đây là điều mà Mạc Mặc không thể chấp nhận nhất. Vì thế, cô có quyền thể hiện sự khinh thường của mình.
Đăng bởi: admin