Kiều Đại Bài

Chương 28: C28: Chương 28




☆ Chương 28:

Lúc nhớ lại chuyện này, Kiều Cầu vừa thấy lúng túng lại cảm thấy thật hoài niệm, không nhịn được mà cúi đầu nhìn đất, ngẩn người. Giang Triển Tâm nhìn cái xoáy đầu quen thuộc của Kiều Cầu, nhàn nhạt hỏi:

"Lúc nào về nhà?"

"Quay thêm một tuần nữa ạ. Cơ mà em nghe bảo có thể phải quay bù."

Giang Triển Tâm nhìn cậu, dặn dò: "... Về sớm chút nhé."

Kiều Cầu khẽ gật đầu, suy nghĩ đôi chút, rồi hỏi: "Anh, anh ăn cơm chưa?"

Giang Triển Tâm lắc đầu, vì căng thẳng mà điếu thuốc nắm trong tay bị vê không còn hình dáng như cũ, hắn ngồi cạnh Kiều Cầu, hơi thay đổi tư thế ngồi, giải thích: "Anh muốn cùng ăn cơm với em."

Kiều Cầu ngẩn ra, bỏ hộp cơm đã ăn dở phân nửa xuống: "Được ạ. Sao anh không nói sớm."

Giang Triển Tâm không trả lời, mà hỏi sang chuyện khác: "Chiều nay em không phải đóng phim à?"

"Ừm. Chiều nóng lắm." Kiều Cầu giơ tay lên làm động tác quạt gió, có chút xoắn xuýt mà bảo, "Nhưng mà đây chẳng có món gì ngon. Anh à, em đưa anh ra ngoài ăn nhé."

Kiều Cầu giơ tay lên như vậy, Giang Triển Tâm thuận đà nhìn thoáng vào cổ cậu. Chỉ thấy lúc cậu đưa tay lên, để lộ cái áo vốn che đi mảng da đỏ chót. Giang Triển Tâm nhanh chóng nắm chặt cánh tay Kiều Cầu, cùng lúc Kiều Cầu muốn hỏi "Sao vậy", Giang Triển Tâm lên tiếng trước: "Cổ em bị sao thế?"

Kiều Cầu đưa tay sờ vào, giải thích: "Không sao đâu anh. Tại đây nóng quá."

Do Lục Tiểu Phụng là phim cổ trang, quần áo mặc rất nhiều lớp, ngày nắng gắt thế này mà phải quay phim nên rất cực khổ. Giang Triển sống chung với Kiều Cầu suốt năm năm nay, trước giờ chưa từng thấy Kiều Cầu mọc rôm, lúc này nhìn thấy tình trạng cổ của cậu như vậy, liền cau chặt mày, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc hơn.

"...Không phải em bảo đã đỡ rồi sao?" Giang Triển Tâm đứng ở sau lưng Kiều Cầu, xốc quần áo của cậu lên.

Kiều Cầu hơi cúi người xuống để anh cậu nhìn, biện giải: "Trên lưng thì khỏi lâu rồi. Chỗ cổ thì là mới bị gần đây."

Lê Thượng nổi tiếng là diễn viên chuyên nghiệp trong giới giải trí, Giang Triển Tâm cũng biết làm diễn viên rất vất vả, nhưng nghe người khác nói là một chuyện, còn tự mình nhìn thấy lại là một chuyện khác.

"..." Giang Triển Tâm thoáng thở dài, "Có gì hay đâu chứ. Sao nhất định phải đi làm diễn viên?"

Giang Triển Tâm đối xử rất dân chủ với Kiều Cầu, trước giờ chưa nặng lời lần nào. Lời ban nãy dường như có ý trách cứ trong đó, khiến người nghe lại cảm thấy có đôi chút ngạc nhiên. Kiều Cầu lập tức trở nên căng thẳng, bắp thịt sau lưng hơi duỗi ra, tiến lên trước một bước, thả quần áo xuống lại.


Kiều Cầu quay người lại nhìn Giang Triển Tâm, khẽ chần chờ, hơi hoảng loạn mà trả lời:

"Bởi vì em... Bởi vì em thích."

Giang Triển Tâm không lên tiếng.

Kiều Cầu cuối cùng cũng thuận theo suy nghĩ của bản thân, nhìn thẳng vào mắt Giang Triển Tâm, vẻ mặt nghiêm túc:

"Anh, em có một chuyện muốn hỏi anh."

Giang Triển Tâm kéo dài chữ "Ừm...", thật nhẹ.

"Tại sao, tại sao bọn họ đều gọi anh là Phó Tam gia?"

Hỏi xong câu này, mặt Kiều Cầu đỏ bừng. Cậu là người da mặt mỏng, hễ nói chuyện với người lạ hay khi tâm trạng kích động, mặt đều dễ bị đỏ lên.

Giang Triển Tâm biết cậu còn có câu hỏi nữa, nên không vội trả lời ngay. Quả nhiên, Kiều Cầu hỏi tiếp: "... Là anh dựa vào quan hệ đưa em vào trong đoàn phim sao?"

Giang Triển Tâm phủ nhận: "Không phải đâu."

"..."

"Anh không phải Phó Tam, anh tên gì bộ em không biết à?" Giang Triển Tâm vỗ tay Kiều Cầu, "Nào, đi ăn cơm thôi."

Giang Triển Tâm trả lời hời hợt, lại nói sang chuyện khác khiến Kiều Cầu chẳng biết phải hỏi tiếp ra sao, thành thử lúc ăn cơm cũng chẳng tập trung mấy.

Mấy ngày nay cậu toàn phải học thoại, bởi vậy lúc nói chuyện đều vô ý mà sử dụng mấy trợ từ kiểu cổ, nói xong cũng tự thấy ngại, may mà thấy Giang Triển Tâm có thể chịu được.

Giang Triển Tâm cúi đầu giả bộ không nghe thấy, hỏi: "Dạo này em khỏe không?"

Hắn hỏi câu này rất nhiều lần, mà lần nào lần nấy Kiều Cầu đều trả lời khác nhau.

"Tốt lắm anh." Kiều Cầu có chút ngượng ngùng bảo, "Có điều gần đây em học thoại nhiều nên hơi lậm, dạo này... cũng không dám nói chuyện với người khác mấy."

Ý tứ cũng chính là Giang Triển Tâm không phải người khác. Giang Triển Tâm nghe được mà trong lòng trở nên mềm mại đi, trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng không nhịn được mà đề nghị: "Về nhà sớm đi."


Kiều Cầu "ừm" một tiếng, đồng ý: "Dạ."

Mười mấy ngày sau, cũng chính là sinh nhật của Giang Triển Tâm. Kiều Cầu cũng muốn về nhà liền.

Bộ phim Lục Tiểu Phụng truyền kỳ được đạo diễn Từ Giao quán triệt tinh thần, đã tốt rồi thì càng phải tốt hơn, bởi vậy thời gian quay thực tế kéo dài thêm bốn, năm ngày so với dự kiến ban đầu. Dù hạn ký hợp đồng của Kiều Cầu đã đến nhưng cậu cứ chần chờ không dám nhắc tới chuyện về trước.

Bên công ty sắp xếp cho cậu rất nhiều công tác, hoạt động đúng thời gian này, nhưng Kiều Cầu thật ra lại chẳng mấy vui vẻ. Lý do là Kiều Cầu hay Giang Triển Tâm dù có bận cỡ nào thì vào sinh nhật của đối phương nhất định cũng phải quây quần bên nhau, đây là sự hiểu ngầm của đôi bên suốt năm năm qua, bởi vậy Kiều Cầu rất muốn về nhà sớm.

Nhưng cậu đương nhiên không thể để lộ suy nghĩ đó ra được, trong lòng sốt ruột nhưng vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi, việc này khiến chứng bốc hỏa càng nặng thêm, thành thử ngày nào cũng phải uống trà hoa cúc để thanh nhiệt.

Ngoài ra, dạo này lúc nào có thời gian nghỉ ngơi, Kiều Cầu liền nghĩ ngợi xem phải tặng quà gì cho Giang Triển Tâm? Anh cậu dường như chẳng thiếu thứ gì. Suốt năm năm qua, mỗi lần nghĩ tới quà tặng là Kiều Cầu lại thấy đau đầu, bởi vậy thời gian suy tư liền dài lên.

Cũng may là ngoại hình Kiều Cầu tạo cho người giác cảm giác ôn hòa, mộc mạc, khá ngố, nên dù có ngẩn người ra, người trong đoàn có thấy cũng đều rộng lượng không tới quấy rầy, cực kỳ nhẫn nại với cậu diễn viên trẻ này.

Lại trôi qua hai ngày nữa, bộ phim Lục Tiểu Phụng truyền kỳ quay suốt bốn tháng qua rốt cuộc cũng đóng máy. Ngày đóng máy đúng vào ngày sinh nhật của Giang Triển Tâm, Kiều Cầu cực kỳ ngại, gọi điện thoại cho Giang Triển Tâm, báo là không cần chờ cậu.

Giang Triển Tâm dường như không được vui mấy, từ giọng điệu cũng có thể nghe ra được hờn giận. Kiều Cầu cũng cuống lắm, lắp ba lắp bắp giải thích, hứa xong việc cái là về nhà liền.

Sau khi tiệc mừng công kết thúc, công ty thông cảm cho Kiều Cầu, sắp xếp cho cậu về trước. Lúc này trong lòng Kiều Cầu bỗng cảm thấy có đôi chút mịt mờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu dùng hình thức công việc chính thức, nghiêm túc diễn xuất. Nhưng sợ ngỡ ngàng, mất mát này rất nhanh chóng bị cảm giác vui sướng vì được về nhà thay thế. Kiều Cầu và A Lăng do không có phần diễn nên đều về sớm, cùng lên xe công ty về.

Lần đóng phim này, có thể nói là Kiều Cầu cực kỳ nỗ lực, dốc hết sức lực, mất cả máu và nước mắt, sau khi đóng máy, cảm giác cơ thể vốn đang căng như dây cung đột nhiên được thả lỏng, lúc này Kiều Cầu mới cảm thấy sự mệt mỏi nên dựa vào ghế xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu còn chưa kịp ngủ thì bị A Lăng chọt chọt.

"..." Kiều Cầu thấy rất phiền, không thèm mở mắt ra.

"Này, Kiều Cầu." Giọng A Lăng khá hưng phấn, xen lẫn vào đó là vẻ băn khoăn, "Cậu bảo, nếu muốn tặng quà cho người khác, tặng gì thì tốt nhỉ?"

Sao lại hỏi câu này? Kiều Cầu nhìn A Lăng: "Cậu muốn tặng ai?"

Cậu còn đang lo nên tặng gì cho Giang Triển Tâm đây, nghĩ thầm có thể học hỏi kinh nghiệm từ A Lăng rồi.

"Tặng bạn gái tớ đó." A Lăng thẳng thắn trả lời, "Con gái thường thích nhỉ?"


"Sao tớ biết?" Kiều Cầu quay sang nhìn A Lăng "Vậy nếu là con trai thì sao? —— cậu thích quà sinh nhật gì?"

A Lăng sửng sốt: "Hả? Cậu muốn tặng gì cho tớ hả?"

"Không phải..." Kiều Cầu lấy tay chỉ vào trán, thở dài, "Là anh... anh của tớ."

A Lăng suy nghĩ một hồi, trả lời rất hùng hồn: "Không biết. Ê, không đúng, là tui đang hỏi cậu cơ mà, cậu nói cho tớ xem con gái thích gì đi chứ."

Kiều Cầu cũng chưa từng yêu ai, chỉ nhớ hồi trước có một cô gái tặng mình khăn cổ, nghĩ lại thì thấy con gái chắc hẳn đều thích mấy con thú bông hay mấy món lấp la lấp lánh ấy. Nói qua nói lại cuối cùng cũng chẳng ra đáp án mong muốn.

Đến công ty, A Lăng và Kiều Cầu xuống xe, lúc chào nhau, A Lăng bảo:

"Nếu là tặng anh trai thì đừng nghĩ nhiều quá làm gì. Dù người nhà tặng gì thì anh cậu cũng thích cả thôi."

"..." Kiều Cầu nghĩ bụng bởi vì không có quan hệ máu mủ, nên mới phải để ý vậy chứ. Cậu hơi do dự, rồi lại kéo A Lăng vốn định đi lại, căng thẳng, "Nếu không phải người nhà thì sao?"

A Lăng đang vội đi hẹn hò với bạn gái, vội vã bỏ lại câu: "Vậy thì biến người ta thành người nhà là xong."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Kiều Cầu "à" lên một tiếng, đứng đó, cảm thấy A Lăng nói rất có lý.

Địa vị của Giang Triển Tâm ở trong lòng Kiều Cầu là không thể lay chuyển, Kiều Cầu đúng là đã coi hắn là chỗ dựa duy nhất của mình. Sự dựa dẫm này không phải chỉ ở một phương diện, nói không chừng Giang Triển Tâm cũng ỷ lại mình như thế. Kiều Cầu cảm thấy mình phải bổ sung vào phần tình cảm này một ước định thực chất.

Khiến Giang Triển Tâm biết mình nghĩ thế nào về anh ấy.

Kiều Cầu vừa nghĩ ngợi vừa đi về nhà. Đây là lần đầu tiên Kiều Cầu xa Giang Triển Tâm lâu đến vậy, dù trong quá trình đóng phim, Giang Triển Tâm cũng từng đến thăm nhưng Kiều Cầu vẫn nhớ anh cậu lắm.

Kiều Cầu không báo trước chuyện mình về nhà cho Giang Triển Tâm biết, cậu muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho anh cậu.

Lúc cậu dùng khóa mở cửa, liền thấy Giang Triển Tâm đi chân đất từ trong phòng đi ra.

"Em..." Giang Triển Tâm có phần không dám tin, vẫy tay với Kiều Cầu, "Em về rồi à."

Kiều Cầu cúi đầu, mặt mày hớn hở, cậu bước tới trước mặt Giang Triển Tâm: "Anh, em đã về rồi."

Giang Triển Tâm đưa tay lên sờ tóc Kiều Cầu, thật lâu cũng không nói gì. Chân Giang Triển Tâm bị phong thấp, hễ đầu gối bị lạnh liền vô cùng đau đớn, Kiều Cầu thấy anh cậu đi chân đất, liền muốn cõng đưa lại vào phòng. Giang Triển Tâm nhẹ nhàng gạt bàn tay đang muốn đỡ mình ra: "Đừng lo. Anh tự đi được."

Kiều Cầu ngơ ngác "dạ" một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy một tờ chi phiếu từ trong ví ra.

Giang Triển Tâm đi ở phía trước Kiều Cầu, không nhìn thấy động tác của cậu, chỉ khe khẽ thở dài, nói: "Mấy ngày qua, anh... nhớ em lắm."


"..."

Giang Triển Tâm là một người sống nội tâm, không dễ dàng bộc lộ tình cảm ra bên ngoài, mấy từ "nhớ" là kiểu không thể nào nghe được từ miệng hắn.

Tất cả sự thẳng thắn của đời hắn, dường như dành hết cho Kiều Cầu.

Nhưng dù là Kiều Cầu, nghe thấy người trước mắt thẳng thắn biểu đạt tình cảm như vậy, cũng có chút ngỡ ngàng, hơi xấu hổ, ngượng ngùng ngồi xuống cạnh Giang Triển Tâm, lấy hết dũng khí, đặt tờ chi phiếu vào tay Giang Triển Tâm.

"Em..." Kiều Cầu sờ mũi, "Em kiếm được tiền. Muốn giao cho anh. Anh ơi, anh biết em có ý gì không?"

Trong lòng Giang Triển Tâm rất loạn, nghe thấy lời này, liền hỏi ngược lại: "Em hi vọng anh biết cái gì?"

Kiều Cầu không trả lời được, tỏ vẻ bối rối, Giang Triển Tâm trái lại cảm thấy có hi vọng, nhất thời miệng lưỡi liền khô lại, giọng khàn đi.

"Tiểu Kiều..."

"..." Kiều Cầu cúi đầu xuống, đối mặt với Giang Triển Tâm, chỉ cảm thấy trong mắt Giang Triển Tâm đầy nét dịu dàng, cưng chiều, lấp lánh ánh nước, cũng không biết tại sao, mặt đột nhiên đỏ lựng lên.

"Tiểu Kiều," Giang Triển Tâm đột nhiên nắm chặt cổ tay Kiều Cầu, căng thẳng, "Em biết không... năm nay anh sắp ba mươi tuổi rồi."

Kiều Cầu cảm thấy bàn tay Giang Triển Tâm nắm lấy tay mình nóng như muốn bỏng, không biết sao nhịp tim liền gia tốc, máu trong người sôi lên.

"Anh không kết hôn. Cũng sẽ không kết hôn. Anh không có con cái, không có người nhà." Giang Triển Tâm nhìn vào mắt Kiều Cầu, vẻ mặt bình lặng, kiên định, hắn chậm rãi nói, "Anh chỉ có em, chỉ có thể có mình em."

Lông mày Kiều Cầu liền xô lại sau đó lại giãn ra, cậu thở dài một hơi, vừa là vui mừng vừa là sầu não.

Khi đó Kiều Cầu cũng không hiểu lời của Giang Triển Tâm có ý gì.

Cậu chỉ là ôm lấy Giang Triển Tâm, lúc Giang Triển Tâm vội vàng muốn hôn lên cổ cậu, Kiều Cầu lại bảo.

Cậu nói:

"Anh, cả đời này em sẽ là người thân của anh. Huynh trưởng như cha, anh trai như bố. Em xem anh là bố mà hiếu thuận, được không ạ?"

Động tác của Giang Triển Tâm đột nhiên ngừng lại, thân thể của hắn vốn nóng bỏng mà mềm mại, trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

Giang Triển Tâm ngẩng đầu nhìn vào mắt Kiều Cầu, muốn xác nhận có phải cậu đang nói đùa hay không.

Bầu không khí vốn kiều diễm đột nhiên cứng lại, biểu cảm của Giang Triển Tâm trở nên phức tạp, nghi hoặc, dường như tinh thần bị vướng vào một vấn đề cực kỳ nan giải.

Hết chương 28