Có Lâm Chỉ Lan dật giây bắt cầu, sau đó Chử Thanh Huy và Tần Hàm Quân bèn cùng nàng vài lần xuất hiện ở hội thơ hội trà của các phu nhân tiểu thư trong kinh thành.
Chử Thanh Huy vốn không thích những loại giao tế này, bây giờ khai phủ rồi ngày tháng thanh nhàn vô vị, cứ cách dăm ba ngày lại đi một chuyến ngược lại trở thành thú tiêu khiển. Huống chi, ý định ban đầu là giúp Tần Hàm Quân rửa sạch thanh danh, vì vậy mỗi lần nhận được thiếp mời nàng đều rất tích cực.
Sau vài lần những lời đồn liên quan đến Tần Hàm Quân đã không có người nhắc đến nữa, mà nàng hiện nay ở trước mặt Xương Hoa công chúa là nhân vật chạm tay có thể bỏng, người khác bất kể trong lòng thầm nghĩ như thế nào, ngoài mặt đều phải khách khí với nàng vài phần.
Tiết trời ngày một lạnh hơn, trong đêm của ngày nào đó Chử Thanh Huy đang ngủ mơ trực tiếp chui vào lòng Diêm Mặc, cho đến khi Diêm Mặc chặt chẽ ôm lấy, lúc này mới an tâm ngủ ngon.
Hôm sau tỉnh lại, quả nhiên bên ngoài một mảnh trắng xóa, chẳng trách đêm qua lại lạnh như vậy.
Thời hạn hai tháng còn chưa đến, Diêm Mặc vẫn đến đại doanh ngoại thành đưa tin như cũ. Chử Thanh Huy thấy hắn đã không mặc áo dài bông, cũng không khoác áo lông đã muốn xuất môn như mọi ngày thì thấy lạnh cóng thay hắn, bèn trực tiếp cản người lại không cho đi, để cung nữ lật rương đổ tủ tìm ra một chiếc áo khác dài màu đen, bản thân nhón chân đích thân khoác lên cho hắn, lúc này mới yên tâm để hắn đi.
Diêm Mặc đi rồi, bản thân nàng cũng khoác một chiếc áo khoác màu hồng đào viền trắng, đội mũ trắng to lớn, quấn cả người chặt chẽ chuẩn bị nhập cung thỉnh an hoàng hậu, lúc đi qua hoa viên lại cố ý không đi đường nhỏ mà cung nhân đã quét dọn mà lẹt kẹt lẹt kẹt giẫm lên tuyết ở bên đường chơi đùa.
Các cung nhân bên cạnh cẩn thận dè dặt bảo vệ, không ngừng mời nàng mau trở lại mặt đường.
Chử Thanh Huy miệng thì nói sẽ lên ngay mà dưới chân vẫn giẫm vô cùng vui vẻ. Nàng không phải là lần đầu tiên thấy tuyết, bởi trước kia ở trong cung, trên có hoàng hậu căn dặn, bên cạnh có cô cô ma ma nhìn chăm chú, dưới có Tử Tô ngăn cản, nào có thể để nàng vô pháp vô thiên như thế?
Bây giờ một mình khai phủ, Diêm Mặc lại không ở đây, nàng chính là đại vương trong phủ này. Không thừa dịp lúc này trời còn chưa lạnh nhất chơi đùa thỏa thích, chẳng lẽ muốn đợi đến ngày đông giá rét, ra cửa không được sao?
Tử Tô ở bên cạnh nhìn để mặc nàng chơi đùa một lúc, sau đó mở miệng khuyên nàng lên: “Công chúa đã chơi được một lúc cũng nên tận hứng rồi, nếu quá mức để phò mã gia biết được, nhất định lại muốn giáo huấn công chúa.”
Đánh rắn đánh giập đầu, lời này vừa vặn chọc trúng điểm yếu của Chử Thanh Huy.
Mới thành thân mấy tháng nàng không ít lần bị Diêm Mặc giáo huấn, uống nước không được uống vội, không nghiêm chỉnh đi đường không được, dùng bữa không đúng giờ không được, ăn nhiều món rang cũng không được, tóm lại chỉ cần là những tật xấu nhỏ đều bị hắn bới móc ra hình ra dạng.
Hắn lại không có nghiêm mặt giáo huấn càng không có dùng gậy đánh người, nhưng cách thức đó của hắn càng làm cho người ta cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng mà thực hành một hai lần, Chử Thanh Huy không dám tiếp tục tái phạm nữa.
Trước mắt nghe Tử Tô lấy Diêm Mặc ra ép nàng, trong lòng Chử Thanh Huy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể lầu bầu trở lại đường chính, trong miệng nhịn không được mà càu nhàu: “Tô Tô cũng trở nên xấu xa rồi, hùa theo tiên sinh bắt nạt ta……”
Tử Tô chỉ mỉm cười không biết nói gì.
Vào đến cung, trong điện hoàng hậu đã đốt địa long lên.
Chử Thanh Huy thoải mái than nhẹ một tiếng, thỉnh an hoàng hậu xong, cởi áo khoác giao cho cung nhân, bản thân quen đường quen cửa tiến vào làm ổ trên giường hoàng hậu.
Hoàng hậu ôm nàng, kéo tay nàng x.oa nắn, nói: “Vẫn sợ lạnh như vậy.”
“Không phải con sợ lạnh, là bên ngoài thật sự lạnh, mẫu hậu ra ngoài xem liền biết ạ.”
Hoàng hậu xoay đầu liếc mắt ngắm nhìn ngoài cửa sổ, “Một năm lại qua nữa rồi.”
Hoàng hậu đối với trời đông, đối với ngày tuyết đều có chút cảm khái đặc biệt, ước chừng là bởi vì có rất nhiều sự tình đều xảy ra trong ngày đông giá rét này.
Chử Thanh Huy đáp một tiếng bỗng nhiên hít hít mũi, đến gần ngửi trên người hoàng hậu, “Mẫu hậu lại điều ra hương gì? Mùi hương này thật thơm, cho con một ít đi.”
“Mũi chó con.” Hoàng hậu khẽ gõ lên mũi nàng.
Chử Thanh Huy chơi xấu làm nũng: “Chó con cũng là mẫu hậu sinh cơ mà, bây giờ thế mà lại chê con.”
Hoàng hậu lắc đầu, “Ai dám chê con? Tiểu quỷ đòi nợ, hương này hôm qua ta mới làm thành, vốn định xông y phục cho phụ hoàng con, nay cho con trước vậy.”
Chử Thanh Huy vui vẻ nói: “Cám ơn mẫu hậu, cũng thay tiên sinh cám ơn mẫu hậu!”
Hoàng hậu bật cười, “Thì ra là muốn lấy đồ của ta đi trợ cấp cho người khác, nhưng đừng để cho phụ hoàng con biết, nếu để hắn biết là cho phò mã của hắn, không biết trong lòng sẽ lại chua đến mức nào.”
“Phụ hoàng thật ngây thơ.” Chử Thanh Huy chun mũi.
Hoàng hậu càng cảm thấy buồn cười, chính bản thân mình ngây thơ còn dám chê người khác ngây thơ?
Chử Thanh Huy được đồ tốt trong lòng càng thêm nhảy nhót, ngả vào lòng hoàng hậu, líu ríu kể những điều mình nghe thấy trong thời gian này.
Nàng bây giờ giao tế nhiều hơn trước kia, cái khác không tiến bộ, tin vịt ngược lại càng cực kỳ nhanh. Chẳng qua chỉ không cho những tin vịt này là thật, lúc thì nói vị đại nhân nào sợ vợ, một lần cùng đồng liêu uống nhiều rượu, sau khi về nhà đánh bạo mạo xưng đại gia cuối cùng bị phu nhân đó cào đến mặt đầy vết máu, ngày thứ hai che che giấu giấu đến nha môn liên tục được mọi người hỏi thăm, bèn vội cuống cả lên nói là bị vấp ngã bởi cây nho trong nhà, khiến mọi người trong bụng thầm cười lăn lộn.
Lúc lại nói thiếu gia nhà nào cưới thê thất rồi vẫn còn không an phận cả ngày ra vào chốn yên hoa, kết quả mắc phải bệnh hoa liễu bị đưa đến thôn trang tu dưỡng, người trong nhà sợ mất mặt chỉ nói hắn ra ngoài du học, thực tế người bên ngoài sớm đã đem nội tình vạch trần, thê tử cũng cùng hắn hòa li, làm cho mọi người trong kinh được xem một chuyện cười to.
Hoàng hậu nghe nàng nói nửa ngày, toàn bộ đều là chuyện phong lưu nho nhã riêng tư của hậu trạch nhà người ta, không khỏi im lặng hơn nửa ngày sau mới nghiêm mặc nói: “Đây chính là thành quả những ngày qua con cùng người ta đi lại?”
Chử Thanh Huy hậu tri hậu giác, ngượng ngập ngậm chặt miệng.
Hoàng hậu thấy nàng lúng túng, đáy lòng không khỏi dịu đi mấy phần, miệng vẫn nói: “Có những lời người bên cạnh nói xong, con không cẩn thận nghe được thì nên giấu ở trong bụng, đường đường là công chúa lại cả ngày cùng người ta nghe ngóng những chuyện này, còn ra thể thống gì?”
Chử Thanh Huy vội nói: “Nữ nhi không có đặc biệt đi nghe ngóng đều là người khác ở đó nghị luận, là vô ý nghe được thôi cũng không nói cho người khác nghe, hôm nay ở trước mặt mẫu hậu là lần đầu tiên nhắc đến.”
Kỳ thực nàng cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với những chuyện này, chỉ cảm thấy tò mò. Trước giờ nào có ai dám ở trước mặt nàng nhắc đến những chuyện thế này? Nàng thân làm công chúa duy nhất của Đại Diễn, cả ngày không phải nghe được bệ hạ lại ngợi khen vị đại nhân nào thì chính là vị đại thần nào lại dâng lời gì, hoặc là vị cáo mệnh phu nhân nào ngôn hành đoan trang khéo léo, làm gương cho người cùng thế hệ vân vân….
Nay những chuyện này cũng không phải người có gan ở trước mặt nàng nhắc đến, mà chỉ dám ở sau lưng nàng lén lút nghị luận, nàng nghe một hai lần cảm thấy thú vị nên ghi nhớ trong lòng.
Hoàng hậu nghe lời giải thích của nàng, giọng điệu lập tức hòa hoãn lại, “Nếu vậy thì tốt, mẫu hậu không phải muốn trách cứ con, có điều con nay ở ngoài cung tiếp xúc với nhiều người linh tinh, bất cứ việc gì đều nên thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải. Những chuyện này nếu con cảm thấy thú vị, sau này đừng ngại nói cho mẫu hậu nghe hoặc là cho phò mã nghe cũng được.”
Vừa nghe muốn nói cho Diêm Mặc nghe, Chử Thanh Huy lập tức le lưỡi, liên tục nói: “Con mới không dám nói cho tiên sinh nghe, đến cả mẫu hậu còn cảm thấy việc này không thỏa đáng, nếu để tiên sinh biết được nhất định sẽ muốn dạy dỗ con.”
“Ồ?” Hoàng hậu có chút hiếu kỳ, “Theo như ý trong lời con nói, chẳng lẽ phò mã gia lại dám thường xuyên giáo huấn con?”
“Còn không phải sao,” Chử Thanh Huy vội kể khổ, “Tiên sinh đại khái là quen làm tiên sinh rồi, cũng muốn biến con thành học trò của chàng để giáo huấn luôn.”
Hoàng hậu cười bảo: “Đó nhất định là con làm sai điều gì trước, ta thấy phò mã không giống phường vô duyên vô cớ sẽ giáo huấn người khác.”
“Sao ngay cả mẫu hậu cũng đứng về phía tiên sinh thế?” Chử Thanh Huy bĩu môi, nhưng ngược lại cũng thành thành thực thực nói những lỗi mình phạm phải lần lượt nói ra.
Hoàng hậu nghe xong chọc thẳng vào trán nàng, “Con đáng bị giáo huấn, nếu còn ở trong cung không đơn giản chỉ giáo huấn con như vậy thôi.”
Chử Thanh Huy đáng thương xin tha: “Con đã biết lỗi rồi, mẫu hậu tha cho con đi.”
Hoàng hậu mỉm cười lắc lắc đầu, “Con đó, miệng không cần lừa gạt ta. Kỳ thực phò mã cũng là vì tốt cho con, con nghĩ kỹ xem phạm những lỗi này có phải là bởi vì con không biết yêu quý thân thể của mình, phò mã mới giáo huấn con đúng không? Thực ra hắn cũng vì thương con, con đừng vì vậy mà lục đục với hắn.”
Chử Thanh Huy vội vàng gật đầu, “Con biết rồi, sẽ không thể không thích tiên sinh đâu.”
“Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy được, mặt ta đều đỏ rồi.” Hoàng hậu hài hước nói.
“Mẫu hậu……” Chử Thanh Huy lại không chịu rồi.
Hoàng hậu cười một lúc, mới nói: “Lời vừa rồi không gạt con, nếu con còn nghe được chuyện phong nhã gì đó trong lòng nhịn không được thì đừng ngại nói cho phò mã nghe, mẫu hậu cam đoan với con hắn sẽ không vì chuyện nhỏ không quan trọng này mà phát hỏa.”
“Vậy, vậy con sẽ thử xem thế nào.” Chử Thanh Huy bán tín bán nghi.
Đêm hôm đó, hai vị chủ tử của phủ công chúa tắm xong nằm lên giường, sau khi thay nhau nói những việc hôm nay mình đã làm cho đối phương nghe, Chử Thanh Huy bỗng nhiên nói: “Tiên sinh biết Kinh Triệu Doãn Tôn đại nhân không?”
Diêm Mặc không biết nàng vì sao bỗng nhiên hỏi việc này, hồi tưởng một lúc, mới nói: “Có duyên gặp qua vài lần.”
Chử Thanh Huy truy hỏi: “Vị đại nhân đó là người như thế nào?”
“Thanh chính liêm minh, thiết diện vô tư.”
Chử Thanh Huy vui vẻ cười: “Tiên sinh biết không? Vị đại nhân này sợ vợ đấy, bị Tô phu nhân đánh đến mặt đầy vết cào, còn gạt người ta nói là vấp phải cây nho ở hậu viện trong nhà.”
Diêm Mặc: “……”
“Tiên sinh biết Hàn Lâm Viện Lâm Biên Tu không? Chính là người vừa nhậm chức trạng nguyên.”
“Có nghe qua loa.”
Chử Thanh Huy hỏi: “Có phải đều nói hắn đoan chính liêm minh, văn nhã lễ độ không?”
Diêm Mặc do dự gật đầu.
Chử Thanh Huy lại cười, “Thực ra vị Lâm đại nhân này một khi uống rượu, thì sẽ thoát y nhảy múa giống như vũ nương vậy!”
Diêm Mặc: “…….”
“Tiên sinh biết……”
Một đêm này theo Diêm Mặc thấy, lần đầu tiên bỗng thấy dài dằng dặc.
Hôm sau hắn dậy muộn hơn bình thường một khắc, vừa bước vào đại doanh ngoại thành thì một vị tướng lĩnh cùng hắn giao hảo bèn tiến lên, phóng khoáng vỗ vỗ bả vai hắn, nháy mắt ra hiệu nói: “Có phải bị cô vợ nhỏ làm vướng chân rồi? Ngươi nên học tập theo lão ca ta, nam tử hán đại trượng phu, ở trong nhà nên nói một không nói hai!”
Diêm Mặc nhìn hắn ta có chút phức tạp, trong đầu lại nhớ đến lời cục bột nói đêm qua:
“Vị Dương thống lĩnh đại doanh ngoại thành, phu nhân hắn không hổ là nữ nhi nhà tướng môn, nghe nói thân thủ còn tài giỏi hơn Dương thống lĩnh. Vị thống lĩnh này nếu ngày nào trở về muộn thì phải quỳ trên ván giặt đồ nửa canh giờ, còn phải hô ba tiếng nương tử ta sai rồi, lúc này mới có thể tiến vào phòng.”
Dương thống lĩnh không biết Diêm Mặc đang nghĩ gì, vẫn như cũ vỗ ngực vang lên tiếng “phịch phịch”, truyền thụ cho hắn đạo lí đại trượng phu của mình.
Diêm Mặc tai lắng nghe, trong lòng lại có một loại tự đắc kỳ lạ.
Chí ít cục bột chưa từng cào mặt hắn bị thương, cũng không để hắn quỳ ván giặt đồ, càng không có chuyện không hắn vào phòng ngủ……