Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 44: Đợi Xuất Giá




Đại hội diễn võ các nữ quyến không thể có mặt, hoàng thượng ở phía trước thiết yến chiêu đãi các bá quan, hoàng hậu cũng ở trong cung mở tiệc chiêu đãi các vị phu nhân, tiểu thư.

Chử Thanh Huy ngồi một lúc rồi lặng lẽ chuồn mất, về cung đổi y phục giả nam trang, mang theo hai tiểu nội thị đi về phía võ trường.

Những năm trước nàng đều ngoan ngoãn ở lại trong cung hoàng hậu cho đến thi cuộc đấu võ kết thúc. Năm nay là năm cuối cùng nàng ở trong cung trước khi xuất giá, nghĩ lại hơn mười mấy năm qua chưa từng tận mắt nhìn thấy thịnh hội diễn võ, đến khi xuất giá thì sẽ không còn cơ hội nữa, trong lòng lấy làm tiếc liền chạy đến chỗ hoàng hậu cầu xin, dù thế nào chỉ đồng ý để nàng đứng nhìn từ xa mà thôi.

Thực ra không để cho nữ quyến xuất hiện không phải có điều cấm kỵ gì, chẳng qua đấu võ là vì chứng tỏ bản lĩnh thật của các tướng sĩ, đương nhiên phải dùng đao thật kiếm thật, khó tránh khỏi có lúc ra tay nặng nhẹ, xảy ra việc đổ máu bị thương.

Trước kia cũng có nữ quyến bị cảnh tượng dã man thô bạo như vậy dọa đến ngất đi, những người còn lại sắc mặt cũng trắng bệch đứng ngồi không yên, sau đó dứt khoát không mời các nàng có mặt nữa.

Chử Thanh Huy giả trang như vậy người trong cung đã thấy quen thuộc rồi, trên đường thuận lợi không bị cản trở.

Vượt qua một tòa nhà thủy tạ, đối diện có một thị vệ trẻ tuổi đi tới nhìn thấy bọn họ thì xoay người vội bỏ đi.

Chử Thanh Huy vốn không chú ý nhưng thấy hành tích của hắn kì lạ, không khỏi nhìn thêm một lần.

“Đứng lại!” Tiểu nội giám bên cạnh thấy người khả nghi, lập tức lên tiếng.

Thân hình thị vệ đó thoáng dừng lại, sau đó càng đi càng nhanh, mắt thấy hắn bắt đầu muốn chạy.

Chử Thanh Huy híp mắt nhìn trong chốc lát, cuối cùng nàng đã nhận ra là ai, “Sư đệ!”

Vừa nói ra miệng, thân hình thiếu niên đó đứng thẳng tại chỗ, nửa ngày sau mới xoay người qua lộ ra một gương mặt trẻ tuổi mượt mà, lắp bắp nói: “Tẩu, tẩu tẩu.”

Thì ra chính là Phùng Trọng Thanh.

Chử Thanh Huy không xoắn xuýt với cách xưng hô của cậu, đi lên trước, ngạc nhiên hỏi: “Sao đệ ở đây? Còn ăn mặc như vậy.”

Phùng Trọng Thanh gãi đầu, cười ngượng, “Đệ nghe nói có người đánh nhau, đành mượn y phục này qua xem náo nhiệt, kết quả tìm không thấy chỗ đó.”

Chử Thanh Huy vừa nghe liền cười, đại hội diễn võ uy vũ trang nghiêm ở trong mắt hắn lại chỉ là đánh nhau, e rằng bộ y phục này cũng không phải thật sự đi mượn như đã nói.

“Tiên sinh biết đệ đến không?”

“…… Không biết, tẩu người nhất thiết đừng nói với sư huynh, bằng không huynh ấy lại muốn dạy dỗ ta nữa.” Phùng Trọng Thanh vội vẫy tay cầu khẩn.

Trước đó cậu bị người khác đả thương quả thực chịu chút sợ hãi, ở trong phủ tướng quân nghỉ ngơi một thời gian. Không lâu sau thói xấu tái phát lại muốn chạy ra ngoài, nhưng bị Diêm Mặc trấn áp, thành thành thật thật luyện võ vài ngày, bị giày vò đến mức kêu khổ cả ngày.

Hai ngày trước Diêm Mặc dẫn đội đến hạ cung, cậu vội vã xuất phủ, ở trên đường nghe nói võ tướng hồi kinh, có náo nhiệt để xem bèn lén lút chạy đến đây.

Chử Thanh Huy trông bộ dáng cậu khi nhắc đến Diêm Mặc như chuột gặp phải mèo, càng thấy buồn cười, “Được rồi, ta không nói với tiên sinh là được. Nghe nói lúc trước đệ bị thương, bây giờ khỏe hẳn chưa?”

Phùng Trọng Thanh liên tục gật đầu, “Đã khỏe rồi.”

“Sau này cẩn thận chút, đề phòng những kẻ xấu đó. Đi thôi, ta cũng đang định đi xem náo nhiệt đây, chúng ta cùng đường.”

“Đa tạ tẩu!” Phùng Trọng Thanh mặt mày vui vẻ.

Đi một lúc đến ngoại đình, tuy còn chưa thấy võ trượng nhưng đã có thể nghe thấy từng tiếng hoan hô, nhịp chân mấy người đều tăng nhanh.

“Người nào?” Phía trước lại có hai thị vệ tuần tra đi đến, cản bọn họ lại.

Chử Thanh Huy giả trang, cung nhân hậu cung đều nhận ra, số thị vệ phía trước rất nhiều công thêm thường xuyên luân phiên trực, khó tránh khỏi không từng thấy qua.

Nàng nhìn hai thị vệ trước mắt, lại có một người rất quen mắt, bỗng vui vẻ, “Là ta.”

Giọng nói trong trẻo quen tai, vừa nghe liền biết không phải là nam tử, Trương Chí Châu tập trung liếc nhìn một cái rồi vội cúi thấp đầu, cung kính nói: “Gặp qua công chúa.”

Chử Thanh Huy khoác tay, “Không cần đa lễ, các ngươi cực khổ rồi, ta đến võ trường nhìn xem.”

“Cung tiễn công chúa.” Hai người đồng thanh nói.

Đợi người đi xa lúc này mới ngẩng đầu lên, tên thị vệ còn lại dùng khuỷu tay khẽ đụng Trương Chí Châu, “Người vừa rồi đi cùng công chúa là ai, người biết sao? Sao mặc y phục giống huynh đệ ta vậy?”

“Lạ mặt, không phải là người trong cung.” Trương Chí Châu nói.

“Nói như vậy, là lén trốn vào sao? Có thể đi cạnh công chúa, không biết thân phận gì.”

Trương Chí Châu nghe xong trong lòng lay động, ngoài miệng thì đáp trong lòng lại nghĩ, thiếu niên vừa rồi trông khá thân thiết với công chúa, nhưng hắn biết rõ các công tử trong kinh thành không có một người nào có thể ngồi ghế đầu như vậy, đã không phải là nội thị lại không có một thân phận chắc chắn, nhưng có thể đi cạnh công chúa, chẳng lẽ…… là một tên tiểu bạch kiểm đào góc tường?!

Điều này không đúng, mọi người đều biết phò mã tương lai là phó thống lĩnh cẩm y vệ bọn họ, nào có thể bị người khác chặt đứt tài lộ? Hắn muốn đưa tin tức này tố giác với phó thống lĩnh.

Quan trọng nhất là, nói không chừng lão nhân gia ngài ấy niệm tình hắn có công truyền tin, cho phép hắn nghỉ một ngày, như vậy đã có thể đi gặp thê tử rồi!

Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, khóe môi nén không được nhếch lên cười, rất nhanh liền thhu lại, một mặt nghiêm chỉnh nói với đồng liêu: “Ta muốn đi ngoài, lập tức quay lại.”

Chử Thanh Huy bước vào võ trường, nhưng lại sầu muộn, cảnh tượng bên võ đài người người chen chúc, vây đến chặt chẽ, nàng chẳng thể nhìn thấy gì cả.

Tiểu nội thị xin chỉ thị: “Công chúa, có cần cho bọn họ nhường ra một con đường không?”

Chử Thanh Huy kiễng mũi chân duỗi dài cổ nhìn, lắc đầu nói: “Không cần đâu, chúng ta nửa đường đến đây đừng vì vậy mà làm phiền các tướng quân trên đài phát huy.”

Phùng Trọng Thanh gãi gò má, ngắm nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy không xa có một tòa đài cao, mắt liền sáng lên, “Tẩu, hay là chúng ta đến……”

Cậu đưa tay chỉ đài cao đó, trơ mắt nhìn bóng hình màu đen quen thuộc từ trên đó rơi xuống, nửa câu sau nghẹn ở ngực thốt không ra lời, nghẹn đến mức cậu phải trừng lớn mắt.

Diêm Mặc đến gần, chỉ dùng dư quang khóe mắt lạnh lùng liếc cậu.

Phùng Trọng Thanh lập tức thu tay lại, đặt lên cổ, một bên cười lấy lòng, một bên lặng lẽ lùi ra phía sau.

Chử Thanh Huy vẫn không biết gì, đang vất vả kiễng chân, kết quả trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, che hết toàn bộ tầm mắt.

Nàng không hài lòng ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ người đến, ngạc nhiên nói: “Hôm nay trên đường, sao cứ gặp người quen thôi.”

“Muốn xem?” Diêm Mặc hỏi nàng.

Chử Thanh Huy gật gật đầu, “Ta nhìn thoáng qua là được.”

“Đi theo ta.”

Thấy hai người muốn đi, Phùng Trọng Thanh vội nói: “Sư huynh, đệ cũng muốn……”

Lời còn lại tắt ngúm trong ánh nhìn chăm chú lạnh lùng của sư huynh.

Chử Thanh Huy kéo kéo tay áo của Diêm Mặc, “Gọi sư đệ cùng đến đi.”

Không cần để ý. Diêm Mặc thu ánh mắt lại, mang nàng đi mất.

“Vậy sư đệ đệ cẩn thận một chút, đừng lạc đường nữa.” Chử Thanh Huy chỉ kịp dặn dò một câu, rồi bị mang đi xa.

Phùng Trọng Thanh đau xót trong lòng chùi chùi nước mắt, than khóc nói: “Đối với tẩu thì thân mật ôm ấp nâng cao, đối xử với sư đệ thì giống như gió thu lướt qua lá rơi vô tình, sư phụ, đại sư huynh trở nên thô bỉ rồi.”

Ở nơi không xa, Trương Chí Châu chú ý đến tình huống bên này, thấy tên tiểu bạch kiểm đó bị bỏ rơi một mình trong lòng thầm nắm chặt tay, hài lòng thỏa ý chuẩn bị rời khỏi, vừa xoay người trong đầu lại nhảy ra một ý nghĩ: Nếu hắn giúp huynh đệ, giáo huấn cho tốt tên tiểu bạch kiểm dám ngấp nghé vị trí phò mã này, sau khi phó thống lĩnh biết được sẽ cho hắn nghỉ phép hai ngày?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hắn nhìn thấy tiểu bạch kiểm rũ đầu tiu nghỉu, khóe miệng nhếch lên đầy ý xấu.

Chử Thanh Huy không biết sóng ngầm sau lưng, cùng Diêm Mặc đi đến dưới đài cao, mới biết đây là lầu canh gác. Hai người đi đến phía sau, tránh khỏi tầm mắt của mọi người, Diêm Mặc ôm lấy nàng, vận khinh công bay lên.

Chiều cao lầu canh gác này có thừa, đứng ở phía trên tầm nhìn lập tức mở rộng, không những có thể thu toàn bộ võ trường vào trong mắt, còn thấy được vài tòa cung điện không xa hơn nửa mảnh ruộng sen.

Chử Thanh Huy ngạc nhiên lướt nhìn xung quanh một vòng, lại thò người ra nhìn, vui vẻ nói: “Nơi này thật tốt, đúng rồi, sao tiên sinh biết ta đến đây? Chẳng lẽ ngươi đã sớm nhìn thấy ta rồi?”

Diêm Mặc chẳng ừ hử gì cả, chỉ nói: “Cẩn thận kẻo ngã.”

Chử Thanh Huy cười vui vẻ: “Có tiên sinh ở đây, không sợ ngã. Ơ, phụ hoàng ở đâu.”

Trên võ trường có một tòa nghi trướng màu vàng, bên trong là chỗ của hoàng đế, văn võ bá quan ngồi xung quanh võ đài, lúc này có hai tướng sĩ cường tráng đang giao đấu.

Chử Thanh Huy sợ bị phụ hoàng nhìn thấy, bèn rụt đầu lại, chỉ lộ ra đôi mắt.

Diêm Mặc sờ đầu nàng.

Chử Thanh Huy che đầu nhìn hắn, bĩu môi không hài lòng: “Tiên sinh đừng sờ đầu ta nữa, ta nghe người ta nói, cho người khác sờ đầu nhiều lớn lên sẽ không cao đâu.”

Diêm Mặc ngó ngó đỉnh đầu của nàng, lại nhìn nhìn ngực của mình.

Chử Thanh Huy lập tức hiểu rõ suy nghĩ của hắn, phiền muộn nói: “Ta, ta năm nay mới mười lăm sẽ còn cao nữa, không tin năm sau tiên sinh lại so xem!”

“Được.” Diêm Mặc gật đầu đồng ý, trong mắt dường như có chút ý cười hiện qua.

“Hừ!” Chử Thanh Huy chun mũi, mặc kệ hắn xoay đầu lại chuyên chú nhìn võ trường.

Diêm Mặc híp mắt ưng tuần tra một vòng, không phát hiện ra nguy hiểm mới thu lại ánh mắt, thấy cục bột còn phồng má, không khỏi duỗi tay khẽ đánh lên mặt tròn của nàng.

Trên võ đài đang đánh rất náo nhiệt, Chử Thanh Huy nhìn đến không chớp mắt, bị hắn đánh ngứa bèn duỗi tay gãi, đầu cũng không quay lại, “Tiên sinh đừng làm phiền ta, đang đặc sắc kìa.”

Diêm Mặc cũng nhìn về phía võ đài, trong mắt nhìn chiêu thuật của hai người trên võ đài, trong lòng lại lướt qua cách hóa giải, khi hóa giải xong cũng không còn hứng thú, lại nhìn sang Chử Thanh Huy, thấy mặt nàng đầy chuyện chú, nói: “Hay không?”

Chử Thanh Huy liên tục gật đầu, “Hay, tiên sinh ngươi xem vị trẻ tuổi đó, là Lôi tiểu tướng quân, nghe phụ hoàng nói, Lôi tướng quân phụ thân của hắn năm rồi ở trên võ đài xưng bá, bây giờ xem ra đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”

Diêm Mặc xoay đầu lần nữa, nhìn chăm chú Lôi tiểu tướng quân mà Chử Thanh Huy nói, lấy người đó so với Phùng Trọng Thanh, so ra kết quả không phân cao thấp, lúc này mới yên tâm bỏ qua một bên.

Đúng lúc này ở trên đài đã có kết quả, tướng sĩ lớn tuổi chút bị tên trẻ tuổi đó đánh rơi xuống đài, trong sân nổ ra từng tiếng reo hò.

“Oa, tiểu tướng quân thật lợi hại.” Chử Thanh Huy thấp giọng hoan hô vỗ tay.

Diêm Mặc nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên duỗi bàn tay ra, che mắt nàng lại.

“Ơ? Tiên sinh làm gì thế? Ta chưa xem xong, còn trận sau nữa.”

“Nhìn lâu sẽ xót mắt, nghỉ chốc lát.”

“Không thấy xót mà.” Chử Thanh Huy duỗi tay kéo bàn tay hắn nghĩ muốn giữ chặt lấy, lại không mảy may chuyển động.

Diêm Mặc nói: “Nhìn nữa sẽ xót.”

Chử Thanh Huy đọ với hắn nửa ngày, nhưng sao cũng chuyển không đi, chỉ có thể phồng má từ bỏ, “Thật kì lạ nha……”