Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 26: Nhạc Phụ




Hoàng đế yêu thương nữ nhi, biết nàng đã chọn Diêm Mặc tuy ghét bỏ người ta tuổi lớn, tướng mạo thì không thuộc dạng anh tuấn nhưng sợ không chúa đau lòng cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ ngăn cản, chỉ là cho người khảo nghiệm một chút, nói cho hay là muốn “rèn luyện” thế nhưng loại việc này hoàng đế lại làm rất thuận tay.

Sau khi từ chỗ hoàng hậu biết được tiểu công chúa vài ba câu đã bán mình đi, hoàng đế đã tức đến nghiến răng nghiến lợi hết một buổi tối, ngày hôm sau lập tức hạ chỉ tập họp đội ngự tiền thị vệ trẻ tuổi đó còn đặc biệt gọi Diêm Mặc đến bố trí võ đài ở quảng trường trước điện Sùng Đức để các thị vệ được mở mang tầm mắt bởi thân thủ của thần võ Đại tướng quân, muốn từng người bọn họ giao đấu với Diêm Mặc.

Bên võ đài có bày ghế ngồi, hoàng đế ngồi ở giữa vị trí cao nhất bên tay trái hắn là hoàng hậu, ngồi bên cạnh hoàng hậu là Xương Hoa công chúa, bên còn lại của hoàng đế chính là Thái tử và Nhị hoàng tử, xung quanh võ trường có văn võ bá quan.

Dưới võ đài các thị vệ trẻ tuổi đều đang nóng lòng muốn thử.

Diêm Mặc khi còn trẻ đã có danh tiếng, lúc hắn còn chưa phải là thần võ Đại tướng quân khắp thiên hạ ít ai không nghe nói đến danh tiếng của hắn. Sau đó hắn vào kinh, trải qua vài chiến sự tên tuổi càng lớn ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết. Tuy nói là tiếng xấu nhưng đối với người hành võ mà nói, tiếng xấu chưa hẳn là chuyện xấu.

Người luyện võ khắp thiên này, trong mười người thì có chín người đã nghe qua truyền thuyết Thượng Thanh Tông mà lớn lên.

Môn đồ Thượng Thanh Tông xuất quỷ nhập thần, chưa từng lưu luyến quyền thế phú quý, ước chừng nếu không có Thái tổ hoàng đế cùng chưởng môn đời đầu của Thượng Thanh Tông khai quốc e rằng những người trong phái không thể nào đặt chân đến chốn kinh thành phồn hoa này.

Tên tuổi thần võ Đại tướng quân như vậy, người bên cạnh sao có thể bon chen vào, nhưng đối với người của Thượng Thanh Tông lại là một điều phiền phức bởi vì nói năm năm mới đổi một lần bởi vì ai cũng không muốn ngồi ở vị trí thượng tôn này quá lâu.

Những thiếu niên này, có người ngưỡng mộ Thượng Thanh Tông đã lâu, có người tự biết bản lĩnh không tầm thường sớm đã muốn giao đấu cùng thần võ Đại tướng quân, đều nói văn có thể dùng đánh giá tiêu chuẩn để ước lượng còn võ phải thông qua thi đấu định ra thắng thua, mọi người đều là tài năng trời phú, đáy lòng chưa chắc đã chịu thua trước vị tiền bối này.

Nhưng tính cách kì quái của thần võ Đại tướng quân nổi tiếng giống như trạch đệ rách nát của phủ tướng quân vậy. Hắn không phải là lão Vương bán cải trắng trên phố, ngươi muốn cùng lão đánh nhau, lão sẽ đánh với ngươi.

Vị Diêm tướng quân này lại che giấu bản lĩnh thật của mình, trừ lúc trên chiến trường ngoài ra chưa có người thấy hắn xuất thủ bao giờ.

Tất cả mọi người tay chân sớm đã ngứa ngáy lòng cũng ngứa ngáy, hôm này cuối cùng đã có cơ hội, làm sao không hưng phấn cho được?

Đáng tiếc hoàng đế chỉ chuẩn bị cho các thị vệ trẻ tuổi đó rèn luyện cùng Diêm tướng quân, bọ họ cũng là độ tuổi tươi đẹp lại bị hoàng đế ghét bỏ xếp vào nhóm thị vệ lớn tuổi, mỗi một người đều đấm ngực giậm chân buồn phiền vì không sinh muộn vài năm.

Hoàng đế làm như vậy không phải là không có lí do, hắn vốn đã chuẩn bị để nữ nhi chọn trong đám cải trắng trẻ tuổi anh tuấn ra một người thuận mắt làm phò mã, kết quả nữ nhi lại chọn một lá cải trắng già. Nếu đã như thế, vậy thì để lá cải trắng già đó đánh bại cả đội cải trắng non này đi, bằng không trong lòng hoàng đế sẽ không thoải mái.

Chử Thanh Huy không dám nghi ngờ chất vấn quyết định của phụ hoàng, có điều nàng lo lắng nhìn Diêm Mặc không thôi.

Hoàng hậu vỗ nhẹ tay nàng, thấp giọng nói: “Con phải tin tưởng bản lĩnh của Diêm tướng quân.”

Trên đời này người có thể hiểu được hoàng đế, cũng chỉ có hoàng hậu.

Hoàng đế tuy nhìn Diêm Mặc không thuận mắt, nhưng tính cách hay tự bênh vực mình của hắn cũng không phải nói để nghe xong rồi thôi.

Theo hoàng đế nhìn thấy thê nhi chính là người của mình, Diêm Mặc là sói hoang lớn muốn cướp tiểu công chúa của hắn. Nhưng mà trước mặt văn võ bá quan, ngày sau Diêm Mặc chính là phò mã công chúa yêu thương nhất, hắn có thể ghét bỏ Diêm Mặc nhưng không thể để người khác nhìn hắn bàn tán sau lưng.

Hôm nay đấu võ ở võ đài này, có thể nói là khảo nghiệm của hoàng đế giành cho Diêm Mặc. Nhưng nếu bản lĩnh Diêm Mặc đủ cao, còn chưa phải là lúc để hắn huênh hoang.

Đối với thân thủ của mỗi một vị thần võ tướng quân, hoàng đế tuy không tình không nguyện nhưng cũng phải thừa nhận cho.

Diêm Mặc đứng ở giữa võ đài sắc mặt nghiêm nghị lạnh nhạt, dường như dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đó không phải là hắn.

Nếu là lúc trước, hắn chưa hẳn đã xuất hiện ở những nơi như vậy. Trước khi đến kinh thành sư phụ đã dặn dò hắn, trên chiến trường nhất định phải tiến về phía trước, chém được bao nhiêu quân địch đều là hoàn vốn. Những lúc không đánh trận đối với mệnh lệnh của lão hoàng đế, thích nghe thì nghe, không thích nghe sẽ không nghe.

Trước kia, hắn làm theo câu nói này vô cùng hoàn mỹ, còn tình huống hiện tại thì không thể làm như vậy nữa.

Hắn ngước mắt nhìn lên chỗ ngồi trên cao, vừa lúc đối diện với đôi mắt hạnh quen thuộc, vẻ mặt hơi hòa hoãn, chủ nhân đôi mắt đó nhìn hắn khẽ gật đầu.

Trước kia, hoàng đế chỉ là hoàng đế, hiện tại hoàng đế là nhạc phụ đại nhân của hắn.

Nhạc phụ tựa Thái Sơn, lời của nhạc mẫu càng phải tuân theo, đây là lúc hắn còn ở sư môn đã nghe sư tổ nói.

Sư tổ là thiếu phụ duy nhất của cả Thượng Thanh Tông, lời nói của bà luôn đáng tin cậy.

Chử Thanh Huy nhìn thấy phản ứng của hắn như vậy bỗng thấy an tâm. Tuy nàng chưa từng tận mắt nhìn thấy Diêm Mặc cùng người khác giao đấu nhưng vô cùng tin tưởng bản lĩnh của hắn, trước mắt hắn đã thản nhiên như vậy rõ ràng đối với việc này đã nắm chắc phần thắng, nghĩ như vậy nàng nhếch môi mỉm cười.

Diêm Mặc nhìn thấy, vẻ mặt hắn càng trở nên dịu dàng.

Văn võ bá quan dưới đài đều là người tinh mắt, trong lòng vốn đã hoài nghi bệ hạ vì sao lại có loại hành động như ngày hôm nay. Cho đến khi nhìn về phía thần võ Đại tướng quân mặt lạnh như diêm vương lại dùng ánh mắt có thể nói là dịu dàng nhìn về hướng chỗ ngồi trên cao gật đầu ra hiệu, tuy ngoài mặt các quan viên đang cố kiềm chế nhưng đáy lòng sớm đã trào dâng sóng lớn.

Hướng Diêm tướng quân vừa nhìn……. Là công chúa Xương Hoa? Từ lúc nào hắn với công chúa đã quen thuộc như vậy?

Liên hệ với đoạn thời gian trước tin tức hoàng đế có ý định giúp công chúa chọn phò mã, mọi người lại nhìn thần võ Đại tướng quân, đột nhiên phát hiện vị tướng quân này thành danh nhiều năm, bị chụp cho danh xưng là diêm vương thì ra vô cùng trẻ tuổi. Nếu không phải tính tình hắn tàn bạo, tướng mạo đó đủ để xem là anh tuấn đoan chính!

Các bá quan kiềm chế không được nữa, tụm năm tụm ba thì thầm nói riêng. Trước đó còn cho rằng, trận đấu võ này là bệ hạ có ý gây khó dễ thần võ Đại tướng quân, thể hiện bệ hạ cuối cùng đã bất mãn Thượng Thanh Tông bằng không sao có thể ngoài mặt nói là “rèn luyện”, trên thực tế cách làm này không khác gì xa luân chiến?

Hiện tại xem ra, suy nghĩ của bọn họ quá đơn giản. Bệ hạ chẳng lẽ đang khoe khoang con rể tương lai, giúp phò mã gia lập uy phong?

Mặc kệ trong lòng người khác kinh ngạc nghi hoặc ra sao, lúc này thống lĩnh thị vệ ra lệnh một tiếng, cuộc đấu võ bắt đầu.

Các thị vệ trẻ tuổi sớm đã xếp thành đội, đang đợi ở dưới võ đài, người đầu tiên lên đài đối đầu năm trong những tiểu đội đó.

Chỉ thấy hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt đầy ý chí, sau khi lên đài chắp tay chỉnh tề: “Tại hạ Đỗ Thập, mong tướng quân chỉ giáo.”

Hắn tay không mà đến không dùng vũ khí, Diêm Mặc cũng dùng tay không tiếp chiêu của hắn.

Đỗ Thập đã có thể làm thị vệ đứng đầu của tiểu đội, bản lĩnh đương nhiên không tầm thường, mỗi một chiêu thức đều đóng vững đánh chắc chẳng trách tuổi tác hắn còn trẻ nhưng khả năng kiềm chế rất tốt.

Có điều cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Diêm Mặc, sau hơn ba mươi mấy hiệp thì bị Diêm Mặc tìm được điểm yếu, một quyền đánh xuống võ đài.

Những người biết võ nghệ ở đây đều nhìn ra, nếu Diêm tướng quân sử dụng hết toàn lực, Đỗ Thập sẽ không thể chống đỡ được hơn ba mươi hiệp.

Một vài người nhíu mày suy nghĩ cho rằng Diêm Mặc cố ý nhường nhịn, còn có người sau khi xem vài trận lại hiểu ra, Diêm tướng quân dùng công lực lúc hắn mười mấy tuổi, bởi vì bản lĩnh lúc hắn mười mấy tuổi đủ để giao đấu với những thị vệ trẻ tuổi này!

Mọi người bội phục việc làm này của Diêm Mặc, trong lòng nhịn không được nghĩ. Nếu Diêm tướng quân tận toàn lực, cảnh tượng đó sẽ k.hủng bố ra sao!

Một đội thị vệ trẻ tuổi này đều không phải là đối thủ của Diêm Mặc, không lâu sau toàn bộ đều bị loại.

Mắt thấy tên thị vệ cuối cùng rơi xuống đài, hoàng đế hừ lạnh một tiếng, lại khẽ vẫy tay lệnh cho thống lĩnh thị vệ triệu tập những thiếu niên trong ngự tiền thị vệ của hắn đều gọi ra hết, không quan tâm anh tuấn hay không, không quan tâm đã định thân hay chưa, có thể đánh đều ra đánh.

Diêm Mặc chấp tay sau lưng đợi một lút, lại có người lên đài.

Người đến cũng chấp tay hành lễ, “Tại hạ Trương Chí Châu, mong tướng quân chỉ giáo.”

Diêm Mặc nhướng mày nhìn, bỗng phát hiện tên thiếu niên này hắn thấy rất quen mắt, đây không phải là người nhiều ngày trước được cục bột đưa túi tiền hay sao?

Tuy chỉ là thoáng liếc qua, nhưng hắn nhớ rất rõ.