Kiêu Căng À? Anh Đây Thích

Chương 53




Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

“Tỉnh rồi à?” Bên tai Cố Nam Hề truyền đến giọng nói trầm thấp của Phó Dĩ Diệu, từ tính mà êm tai.

“Ừ, anh đi đâu thế?”

“Xuống lầu, anh ở dưới này chờ em.”

Cố Nam Hề rửa mặt sơ qua một cái rồi vội vàng đi xuống.

Phó Dĩ Diệu đứng trong phòng khách, âu phục phẳng phiu. Tia nắng mặt trời chiếu rọi trên thân thể cao lớn của anh giống như dát lên một tầng vàng kim chói mắt.

Ngũ quan anh tuấn dưới ánh sáng, cực kỳ hài hòa.

Thật sự đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

Phó Dĩ Diệu đi đến cầu thang, nắm tay Cố Nam Hề kiểm tra, anh vuốt ve vết máu bầm ở tay cô, trầm giọng nói: “Yếu quá.”

Cố Nam Hề ngước mắt, đôi mắt trong trẻo có chút tức giận: “Anh còn nói à? Chuyện hôm qua anh đồng ý với em thì sao? Đến cái trò biến thái này em cũng chơi với anh rồi đó.”

Phó Dĩ Diệu yên lặng một lúc, nhàn nhạt nói: “Trò chơi biến thái?”

“Chả lẽ không phải?”

“Anh tưởng em thích. Dù sao phản ứng cơ thể cũng không thể lừa người mà.”

Cố Nam Hề: “…”

Ai muốn mới sáng ra đã thảo luận vấn đề biến thái này chứ?

Phó Dĩ Diệu cười nhạt nói: “Ăn điểm tâm trước đi. Ăn xong anh đưa em đến chỗ này.”

“Chỗ nào?” Cố Nam Hề hưng phấn hỏi thăm.

“Ăn trước đi đã.”

Nói là ăn sáng nhưng mà bây giờ cũng đã mười giờ rồi, Cố Nam hề tùy tiện ăn vài miếng đã bảo no rồi.

Sau đó nhảy cẫng lên kéo anh, thúc giục: “Chúng ta đi thôi nào.”

Phó Dĩ Diệu day day mày, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua, quả thực không nên để lộ trước mặt em mà.”

Nhìn bộ dáng hào hứng dạt dào này của cô, hơn phân nửa là đã đoán ra hôm nay anh muốn làm gì rồi.

Cố Nam Hề mở to cặp mắt vô tội, giả ngốc: “Em không biết gì cả. Em sẽ tỏ ra rất ngạc nhiên.”

“Được rồi, lên xe đi.”

Cô ngồi trên xe, gương mặt không thể nén nổi sự hưng phấn.

Ánh nắng mặt trời màu vàng nhạt xuyên qua cửa kính ô tô chiếu lên gương mặt trắng sứ của cô, một vẻ đẹp nói không nên lời.

Phó Dĩ Diệu mặc dù biết cô đang mong chờ cái gì nhưng anh cũng không thể ngờ được rằng cô lại mong đợi như thế.

Xe dừng bên đường ven hồ Nam, bên cạnh chính là con đường sầm uất  nhất Ôn Thành.

Cũng không có cảnh tượng lãng mạn như cô mong đợi, Cố Nam Hề cau mày: “Dẫn em đến đây dạo phố à?”

Không phải muốn cầu hôn với cô à? Bây giờ, cô không có hứng mua sắm được không hả?

Sự chênh lệch khác với tưởng tượng này làm cảm xúc của cô trong nháy mắt trầm xuống.

Phó Dĩ Diệu xuống xe trước, sau đó vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe, rất thân sĩ mà đưa tay ra.

Cố Nam Hề nhìn anh một cái, không cam lòng màu chống má, giọng nói có chút không vui: “Hôm qua, em đã trả một cái giá lớn như thế. Nhưng mà chuyện anh đồng ý với em vẫn chưa hoàn thành đâu.”

Cô là muốn tùy chỗ tùy lúc nhắc nhở việc tốt của anh. Nếu anh dám không giữ lời thì cả đời này cứ dùng tay mà giải quyết đi.

“Tiểu công chúa! Mời vào!” Giọng anh trầm thấp mà dịu dàng.

Ngược lại cô cũng muốn nhìn xem là anh định mua cái gì.

Xuống xe, cô bị Phó Dĩ Diệu nắm tay kéo đi. Đi được mấy bước thì phát hiện hôm nay yên tính đến lạ thường.

Là trung tâm thương mại lớn nhất Ôn Thành, nơi này mỗi ngày đều người đến người đi vô cùng tấp nập.

Cô ngừng bước, ngẩng đầu hỏi anh: “Hôm nay sao chỗ này lại yên tĩnh như thế?”

“Vì Công chúa cải trang vi hành cho nên đã được chuẩn bị từ trước rồi.”

“Đừng có nói em như thế chứ. Chỗ này ai cũng có thể đến mà.”

Nói xong, cô như nhìn thấy gì đó, lập tức sững sờ.

Phó Dĩ Diệu nhìn về hướng kia, sau đó nắm tay cô bước đến.

[Đường Nam Hề.]

Bốn chữ như thế cứ đập thẳng vào tầm mắt cô.

Cố Nam Hề không dám tin nhìn cột tên đường, hỏi: “Đường này không phải tên là Nam Đường à?”

“Đúng vậy! Mới vừa đổi tên thôi.”

Cố Nam Hề trừng mắt, cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm: “Vừa mới đổi? Tên đường mà cũng có thể tùy tiện đổi à?”

“Đại khái là anh muốn đổi thì đổi thôi.”

Những lời nói khoác mà không biết ngượng này phát ra từ miệng anh lại có chút hợp tình hợp lý.

Quen anh lâu như thế, hình như cũng không có việc gì mà anh không làm được.

Cố Nam Hề: “Đường Nam Hề này trùng với tên em.”

“Không cần hoài nghi đâu. Chính là lấy tên em đặt cho nó.”

Có thể không nghi ngờ à? Cô mới nghe qua tặng đồ tặng xe tặng trang sức chứ đã bao giờ nghe nói qua ai tặng nguyên một con đường bao giờ.

Không đúng, là tặng cái tên đường.

Nhưng mà chuyện đổi tên của con đường sầm uất nhất Ôn Thành này lại không phải việc mà ai cũng có thể làm được.

So với việc tặng những đồ vật giá trị liên thành kia thì khó hơn nhiều.

Được rồi, dù sao cũng rất mới lạ.

Nhà ở, xe, túi xách mấy thứ này thì dễ như lòng bàn tay, tuyệt đối chả hiếm lạ gì.

Cố Nam Hề lại liếc nhìn bàng tên “Đường Nam Hề” kia, cười yếu ớt nói: “Chụp cho hai Nam Hề này một tấm ảnh chung đi.”

Sau khi chụp ảnh xong, anh lại nắm tay cô đi về phía trước.

Trái tim cô đập lệch mất mấy nhịp, nhỏ giọng dò hỏi: “Còn có gì nữa ư?”

Sau một hồi nói chuyện câu được câu chăng thì hai người đã dừng lại trước một cửa tiệm.

Số nhà là “Số 428 đường Nam Hề.”

Cô hơi cau mày, giống như nghĩ đến việc gì đó.

Phó Dĩ Diệu thấp giọng: “vào đi.”

Mặc dù không nhớ rõ cửa hàng này lúc trước là buôn bán gì nhưng tuyệt đối không phải hình dáng giống bệnh viện mà cô nhìn thấy lúc này.

Phó Dĩ Diệu: “ Ngày 28 tháng 4 năm 1999, bạn nhỏ Cố Nam Hề ra đời.”

Cô sững sờ nhìn qua anh đang cầm lấy máy ảnh chụp nhanh hướng về phía cô chụp một tấm. Kết quả ảnh in ra lại là anh lúc cô mới ra đời.

Cố Nam Hề lại sững sờ một lạt, mới lên tiếng nói: “Sao anh lại làm được?”

Anh lại chụp cho cô một tấm nữa, lần này là ảnh hiện trường.

Bối cảnh hai tấm ảnh cơ hồ giống nhau, trừ cô.

Cố Nam  Hề: “Sao lại thần kỳ như vậy được?”

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Ma pháp dành cho tiểu công chúa.”

“Phó Dĩ Diệu, em sẽ khóc đấy.”

Anh đưa tay ra xoa xoa khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Anh giúp em lau.”

Cô nhìn quanh bốn phía mặc dù không có ấn tượng gì đối với cảnh tượng lúc mình mới ra đời. Nhưng nhìn thấy hình ảnh này lại giống như ảnh tượng kia từng chút từng chút hiện lên trước mắt.

Ở cửa hàng này thêm vài phút đồng hồ, Phó Dĩ Diệu lại nói: “Đi thôi.”

Hai người đến một cửa hàng khác, bây giờ số phòng là: “Số nhà 330 đường Nam Hề.”

Phó Dĩ Diệu: “Ngày 30 tháng 3 năm 2000, em gái Cố Nam Hề lần đầu gọi một tiếng anh trai.”

“Anh có lừa em không thế? Lúc đó, em còn chưa được một tuổi. Sao lại biết gọi anh trai rồi?”

“Không lừa em đâu, tiếng kia thực sự rất giống chữ anh trai.”

“Vậy anh cũng thật không biết xấu hổ, đem câu nói ú ớ không rõ của một đứa trẻ dịch thành gọi anh rồi.”

“Là em nhìn anh rồi gọi mà.”

“Thôi vậy, bây giờ tâm trạng của em rất tốt, không so đo với anh nữa.”

Phòng cách trang trí cửa hàng này giống như phòng trẻ sơ sinh. Chắc là lúc cô mới ra đời, cha mẹ cố ý trang trí như thế. Bây giờ, trong nhà cũng đã không còn nữa rồi.

Phó Dĩ Diệu lại lấy máy ảnh ra chụp một tấm, ảnh ra là lúc cô được gần một năm tuổi. Tấm thứ hai anh chụp là hình ảnh cô bây giờ.

Cũng giống như cửa hàng thứ nhất, phong cách tương tự. Thậm chí có thể nói là giống y như đúc.

Cô cực kỳ hứng thú với chiếc máy ảnh trong tay anh. Vì sao nó có thể kỳ diệu đến như vậy?

Cửa hàng thứ ba là [Đường Nam Hề số 730].

Cố Nam Hề biết những số nhà này không phải ngẫu nhiên, mà là sắp xếp theo mốc thời gian.

Phó Dĩ Diệu: “Ngày 30 tháng 7 năm 2000, bạn nhỏ Cố Nam Hề lắc lư tập đi. Rất đáng yêu!”

“Ngày 25 tháng 6 năm 2000, bạn nhỏ Cố Nam Hề nói mọt hơi lưu loát. Tuyệt quá!.”

“Ngày 1 tháng 9 năm 2000, bạn nhỏ Cố Nam Hề chính thức đi nhà trẻ. Thân phận cũng được thăng cấp.”

“Ngày 1 tháng 9 năm 2005, bạn nhỏ Cố Nam Hề lên tiểu học, học cùng trường với mình. Mỗi ngày trên đường đi học đều là nằm trên lưng mình, dính lấy mình.”

“…”

“Ngày 28 tháng 4 năm 2017, một tiên nữ hạ phàm tặng cho mình một nụ hôn.”

Cố Nam Hề nghe đến đó, mặt ửng đỏ: “Sao anh lại nhớ vụ em hôn trộm anh rõ thế?”

Phó Dĩ Diệu: “Bởi vì điều đó đã khắc sâu vào trong tâm trí.”

“Ngày 23 tháng 7 năm 2019, ngày đầu tiên Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề hẹn hò, tâm trạng rất vui.”

“Ngày 20 tháng 9 năm 2019, Cố Nam Hề và Phó Dĩ Diệu chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.”

“Ngày 24 tháng 1 năm 1020, quan hệ vợ chồng giữa Cố Nam Hề và Phó Dĩ Diệu lại tiến thêm một bước.”

Cố Nam Hề dựng lại trong căn phòng được bài trí giống như cảnh ở khách sạn, mặt đỏ tới tận mang tai nhìn Phó Dĩ Diệu.

Nên nói là trí nhớ của anh quá tốt hay là vì điều gì khác. Không chỉ ghi nhớ được tất cả các mốc thời gian kỷ niệm mà còn nhớ rõ hoàn cảnh lúc đó nữa.

Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô: “Tiểu Hề! Em từng hỏi anh có phải là một người theo đuổi cảm giác nghi thức không. Thế giờ em biết đáp án chưa?”

Thật khó mà tưởng tượng được người bên ngoài lạnh lùng bên trong kiêu ngạo như anh lại làm ra được những chuyện này.

Từng bước từng bước theo chân anh bước vào quá khứ, trong lòng Cố Nam Hề có chút ngũ vị tạp trần.

Chắc là chả có ai được như anh. Có thể đem từng chuyện từng chuyện nhỏ nhặt đều nhớ kỹ, còn tái diễn lại một lần nữa.

Cuối cùng, hai người dừng lại ở một cửa hàng được phục chế thành quang cảnh của một ngôi nhà, trên bàng là [Đường Nam Hề đại lộ 1 số nhà 424].

Cô đột nhiên nhớ đến mật mã điện thoại của anh, chính là 1424.

Bất kể cô hỏi anh ra sao, anh cũng không nói ra ý nghĩa của con số này.

Bây giờ đứng ở trước căn phòng số 424, rốt cuộc cô cũng biết con số này là có liên quan đến cô.

Phó Dĩ Diệu nhìn qua số phòng, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt: “Không phải em vẫn muốn biết con số 1424 có nghĩa gì à?”

Cố Nam Hề: “Thế nhưng em nghĩ thế nào cũng không ra. Số 1424 này thì có liên quan gì đến em?”

“Chữ đầu tiên của tên em là N, trong bảng chữ cái 26 chữ xếp thứ 14, chữ X lại xếp thứ 24.”*

(*) Tên phiên âm của nữ chính là Nan Xi.

Cố Nam Hề sững sờ hồi lâu. Giống như đang trong mộng cảnh, cô cảm thấy những thứ trước mặt thật sự không chân thật chút nào.

Phó Dĩ Diệu nắm tay dắt cô đến cửa sau, phía sau có một cái đình viện nhỏ sát bên hồ. Lúc này, trong đình viện có một hình trái tim lớn được xếp bởi hoa hồng, xung quanh đứng đầy người.

Có cha mẹ cô và cha mẹ anh, còn có bạn thân của cả anh và cô nữa.

Bọn họ giống như là người làm chứng cho tình yêu thiêng liêng của hai người.

Cố Nam Hề cúi mặt xuống, vờ như không có gì. Nhưng thực ra từng tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào.

Anh và cô mười ngón nắm chặt, chậm rãi đi vào chính giữ trái tim hoa hồng.

Anh hơi cụp mắt, đáy mắt thâm thúy như chất chứa vạn lời muốn nói. Cố Nam Hề ngẩng đầu lên, áp chế giọt nước mắt hạnh phúc chực trào nói đáy mắt.

Anh lùi về sau mấy bước, sau đó chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Cô cứ như vậy nhìn anh thực hiện xong động tác này. Trong lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, trướng đến khó tả.

Phó Dĩ Diệu nở nụ cười, cô vẫn luôn mê mẩn nhan sắc này của anh. Thế nhưng chưa lúc nào cảm thấy anh đẹp trai như lúc này, thật cmn quá đẹp!

Phó Dĩ Diệu: “Tiểu Hề! Anh may mắn hơn bất cứ người nào khác. Được tham dự vào cả quá trình trưởng thành của em nhưng anh cũng rất tham lam. Mà cái cảm giác đứng nhìn từ xa ấy lại không thể thỏa mãn được lòng tham đấy của anh. Vậy nên hôm nay anh có một thỉnh cầu.”

Anh nói đến đây, hơi ngừng một chút. Trong đầu cô bây giờ đã bắt đầu trống rỗng, bên tai có chút ù ù, không nghe được bất cứ âm thanh nào khác trừ giọng nói của anh. Cô nhìn chằm chằm vào miệng anh, như sợ bỏ lỡ điều gì.

“Cố Nam Hề, gả cho anh nhé? Để đoạn đường tiếp theo của em, mỗi giây mỗi phút đều có sự hiện diện của anh trong đó.”

Cố Nam Hề nhẹ nhàng lau nước mắt, dưới tầm nhìn mông lung, cô lại thấy viên kim cương lấp lánh lóa lên từ trên tay của anh.

Sáng đến chói mắt.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Quần chúng vây quanh cũng bắt đầu không nhịn được mà nhao nhao hét lên.

Cố Nam Hề cũng không thèm đến ý đến tiết tháo gì nữa. Dây thần kinh căng cứng cũng chùng xuống, cả người cứ như vậy mà nhào vào ngực anh, vừa khóc vừa cười lớn tiếng đáp: “Em đồng ý, em đồng ý!”

Phó Dĩ Diệu buông lời trêu chọc bên tai cô: “May mà nửa người dưới của chồng em vững. Nếu không em bổ nhào qua như vậy, người không biết chuyện còn tưởng là chúng ta định làm chuyện gì vào lúc thanh thiên bạch nhật đấy.”

Trong đầu cô hôm nay chỉ còn lại hình bóng vừa rồi của anh dắt tay cô đến hạnh phúc, cũng không thèm để ý lời trêu đùa của anh.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh đem chiếc nhẫn kim cương kia đeo lên ngón tay thon dài trắng nõn của cô.

Dư Mạn Mạn: “Lãng mạn quá nhỉ? Con đường sầm uất nhất của Ôn Thành lại được lấy tên của Hề Hề, còn là của cô ấy nữa. Mà đến số nhà cũng là liên quan đến người nữa.”

Cố Nam Hề sững sờ, hỏi Phó Dĩ Diệu: “Cả con đường này đều là của em á?”

“Đúng vậy, đều là của em.”

“Như vậy em chính là địa chủ rồi?”

“Em thế mà chỉ nghĩ đến chút tiền kia à?”

“Thế nhưng mà em còn chưa biết tất cả ở đây giá bao nhiêu mà. Hay là anh cho em xem giá đi để em còn biết giá trị bản thân bây giờ là bao nhiêu.” Cô cười có chút giảo hoạt.

Anh cụp mắt nhìn cô: “Cả người của anh đều là của em rồi. Cho nên em giờ đã trở thành người giàu nhất Ôn Thành rồi.”

“Cảm giác này thật sảng khoái.”

Cô lắc mình một cái đã trở thành tiểu công chúa giàu nhất Ôn Thành này rồi.

Dư Thần trêu ghẹo nói: “Một màn này của tiểu Phó tổng khiến mấy người đàn ông chưa lập gia đình biết sống thế nào đây? May mà tôi kết hôn rồi.”

Sắc mặt Thiệu Văn Giật hơi cương cứng lên: “Cái phương thức sủng vợ này của cậu ta ai mà dám so chứ? Không phải là tự tìm đường chết à?”

Cố Nam Hề kéo kéo cánh tay Phó Dĩ diệu, cười đến chói mắt: “Bọn họ bây giờ chắc đang hận chết anh đấy.”

“Đừng quan tâm đến họ. Em yêu anh là được rồi.”

Cô giật mình. Dường như cô chưa từng nói qua với anh ba chữ này, cùng lắm chỉ nói là thích mà thôi.

Nhưng trình độ so với anh thì không thể đọ được.

Cô nhìn anh, thu lại nụ cười, ánh mắt chăm chú.

Thần sắc của anh cũng có chút thu liễm, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi giống như muốn nhảy lên tận cuống họng vậy.

Anh đưa tay lên đè ngực, kìm lại nhịp tim thì thấy cô nghiêm túc nói: “Phó Dĩ Diệu! Em yêu anh! Còn có cảm ơn anh nữa.”