Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 80: Buổi tối đừng ra ngoài một mình




Anh Thiệu đầu trọc đứng trước mặt Cố Thanh Trì, rít mạnh một hơi thuốc lá, ném nửa còn lại xuống đất, cũng không dập tắt.

Cố Thanh Trì nhíu mày một cái, vừa định hỏi mục đích đến của đối phương, đầu trọc đã thổi ngụm khói thuốc trong miệng lên mặt Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì không hề phòng bị sặc một cái, lùi lại nửa bước, ho khù khụ hai tiếng, giơ tay xua khói trước mặt.

Rất rõ ràng, tên đầu trọc này cố tình gây sự, nhưng Cố Thanh Trì thật sự không nhớ nổi mình chọc tới tên trọc này khi nào.

Đầu trọc lên tiếng trước hắn, “Còn nhớ tao không?”

Lông mày Cố Thanh Trì cau lại lắc đầu, không nói gì, lại lùi về sau non nửa bước, mùi rượu và mùi khói thuốc trên người đầu trọc khiến hắn sắp nôn.

“Ngay cả anh Thiệu của bọn tao cũng không nhận ra.” Trong giọng nói của một tên mặc áo đen sau lưng đầu trọc tràn đầy khiêu khích, như thể câu tiếp theo sắp nhảy ra là, mày muốn chết phải không.

Đầu trọc híp mắt, hừ lạnh một tiếng, kéo tay áo len lên, “Nhớ lại chưa?”

Ánh mắt đầu tiên của Cố Thanh Trì quét đến một con Thanh Long, từ con rồng này có thể thấy được, tên trọc này đã từng là một người gầy, cánh tay cường tráng căng con Thanh Long dài nhỏ từ mặt phẳng thành lập thể.

(Thanh Long hay Thương Long là một trong tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc, và cũng là một khái niệm rộng trong phong thủy, thuyết âm dương và triết học phương Đông.)

Vị trí bụng Thanh Long có một vết sẹo dài bốn, năm centimet, màu nhạt, đoán chừng lúc bị thương cũng không nặng, thô nhìn không rõ lắm, nhưng chính vết sẹo nhàn nhạt này, khiến con ngươi Cố Thanh Trì co lại, lập tức nhớ ra nhân vật này.

Bởi vì vết sẹo này, chính hắn tự tay rạch ra.

Đó là chuyện hơn mấy tháng trước, lúc ấy Mắt Lé phải giao thức ăn ngoài, nửa đường bị nổ lốp, bảo hắn đưa thức ăn ngoài giúp.

Cái tên ngu này khi đó vẫn chưa phải đầu trọc, bởi vì một vài lời nói hai người đã động thủ, mới đầu Cố Thanh Trì chỉ muốn dạy dỗ gã một chút, để miệng gã tôn trọng người khác hơn, trong lúc đánh nhau trên mặt hai người đều bị thương.

Kết quả tên trọc này không phục rút con dao gấp trên người ra, tiến lên đâm vào bụng Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì nắm chặt cánh tay gã vặn ra ngoài cướp con dao.

Trong lúc tranh đoạt với đầu trọc đã rạch cánh tay của gã, Cố Thanh Trì vốn định lý luận với gã bồi thường tiền cho xong việc, nhưng trong phòng tắm bỗng nhiên có hai người đàn ông hung thần ác sát lao ra.

Hắn nhận ra chuyện này không dễ giải quyết, co cẳng chạy ngay.

Cố Thanh Trì cũng không nghĩ tới chuyện đã qua lâu như vậy, người này lại còn có thể nhận ra hắn.

Dáng dấp nổi bật chính là không tốt ở điểm này.

Đây vốn là một chuyện nhỏ, có thể là vì uống rượu, cũng có thể là vì muốn ra oai trước mặt mấy tên đàn em, rất rõ ràng, đầu trọc muốn trả thù.

Cố Thanh Trì không muốn gây chuyện, định trực tiếp giả vờ không biết bỏ chạy là được rồi, nhưng thân hình đầu trọc thoắt một cái, ngăn cản đường đi của hắn, “Làm gì? Bây giờ biết sợ rồi?”

Cố Thanh Trì nhai nát kẹo bạc hà trong miệng, nhìn chằm chằm hàng người sau lưng đầu trọc.

Cũng chẳng có gì khác, hắn chỉ sợ lát nữa động thủ đánh nhau mình bị kẹo bạc hà sặc chết.

Nói thật ra, mấy kẻ sau lưng đầu trọc đã uống say lè nhè, ánh mắt mơ màng, ngay cả đứng cũng đứng không vững, cho một đạp đoán chừng có thể nằm trên mặt đất ngáy, vốn dĩ cũng không có sức chiến đấu gì.

Ước chừng thô sơ giản lược một chút, có thể động chủ chắc hẳn cũng chỉ có bốn ánh mắt phía trước vẫn chưa triệt để tan rã.

Dáng người hình thể giống đầu trọc, bụng là vị trí lập thể nhất trên người.

Mặc dù béo, nhưng Cố Thanh Trì đã giao thủ với đầu trọc, biết sức lực của gã không nhỏ, nếu thật sự đánh nhau, hắn cũng chưa chắc có thể chiếm ưu thế, huống hồ tên trọc này còn biết chơi chiêu ngầm.

“Sợ chết.” Cố Thanh Trì đảo mắt một vòng, phát hiện đại sảnh cũng không có giám sát, nể mặt viên kẹo bạc hà, Cố Thanh Trì không muốn làm nhân viên của quán khó xử, chủ động đề xuất nói muốn ra ngoài giải quyết.

“Bên ngoài gió lớn, giải quyết ở bên trong đi,” Đầu trọc đạp một phát đá lăn cái ghế bên cạnh, trên mặt dữ tợn run một cái, “Tao cũng chỉ muốn rạch một đao trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mày, chuyện này coi như qua.”

“Mày nằm mơ đi.” Cố Thanh Trì quơ lấy cái bàn tròn bên cạnh ném lên người đầu trọc, cắn chặt răng ra sức đẩy, một loạt người phía sau tính cả đầu trọc đều lùi lại mấy bước.

Cố Thanh Trì nhấc chân đạp một phát, đầu trọc lảo đảo ngã ngồi xuống đất, người đứng phía sau vội vàng tới nâng.

Cô gái ở quầy lễ tân “A” một tiếng, che miệng sững sờ ngay tại chỗ.

Cố Thanh Trì mượn hai giây này vòng qua đám người lao đến cửa lớn, ngay khi hắn sờ đến chốt cửa, mũ áo bị người kéo lại.

Cố Thanh Trì thoáng nghiêng người cho tên đó một khuỷu tay, người kia chẳng những không buông tay mà còn ôm lấy cơ thể hắn.

Một người giữ cửa vốn đứng ở cửa ước gì bọn hắn nhanh chóng đi ra ngoài, giúp hắn đẩy cửa ra.

Cố Thanh Trì vùng vẫy hai lần, người sau lưng kia giống như bôi keo 502 quấn chặt lấy hắn không thả, trong miệng còn không sạch sẽ phun ra mùi rượu.

“Phắc.” Cố Thanh Trì thầm mắng một câu, nhấc chân giẫm lên đôi giày ống da của gã.

Mắt thấy đầu trọc bò dậy khỏi mặt đất, Cố Thanh Trì dùng tốc độ ánh sáng kéo khóa áo khoác xuống đánh một chiêu ve sầu thoát xác.

Lúc hắn chạy vội ra ngoài nghe thấy bên trong có người đang hét, “Mẹ kiếp ai dám báo cảnh sát!?”

Sau lưng vang lên tiếng bàn ngã xuống đất còn có tiếng bước chân dồn dập, Cố Thanh Trì không quay đầu lại, dựa vào âm thanh có thể cảm nhận được có ba người đuổi theo ra ngoài.

Xung quanh KTV đều là vài tiệm bán quần áo và tiệm tạp hóa, lúc này cơ bản đã đóng cửa hết.

Trên con đường này không có đèn dường, ngoại trừ cửa của mấy quán ngâm chân, hầu như không nhìn thấy ánh sáng khác, chớ nói chi là người đi đường.

Điện thoại của Cố Thanh Trì trong túi áo ngoài, không có cách nào báo cảnh sát, lúc này kêu cứu chắc không có ai có thể nghe thấy, cho dù nghe thấy, nhiều khả năng là há hốc mồm đứng trong khoảng cách an toàn xem kịch.

Tiếng bước chân sau lưng càng ép càng chặt, cảm giác cũng sắp dán lên sau lưng hắn.

Gió lạnh luồn vào miệng mũi khiến lưng hắn chợt lạnh, trái tim đập mạnh, bên tai là tiếng gió gào thét và tiếng chửi mẹ của đầu trọc.

“*** mẹ mày, còn dám chạy!” Đầu trọc ném chai rượu trắng lúc ra cửa tiện tay cuỗm đi lên lưng Cố Thanh Trì.

Bóng đêm mông lung, cộng thêm uống nhiều rượu, lúc đầu trọc ném chai rượu ra mất chính xác.

Mắt thấy chai rượu “bộp” một tiếng đập vài sau gáy Cố Thanh Trì, đồng tử của ba người đuổi theo hắn giãn ra.

Chai rượu rơi xuống đất, cồn và miếng thủy tinh bắn tung tóe lên ống quần của Cố Thanh Trì.

Mắt Cố Thanh Trì tối sầm lại, lảo đảo một cái suýt nữa quỳ xuống đất.

Cảm giác đau nhói xâm nhập vào, sức lực trên đùi nháy mắt suy yếu.

Trái tim hắn đập điên cuồng, cố gắng hết sức để di chuyển hai chân lại phát hiện không thể cử động được, cơ thể giống như bị đóng tại chỗ, yết hầu căng lên.

Hắn che ót quay đầu nhìn thoáng qua, một bóng đen đánh về phía hắn.

Cố Thanh Trì nghiêng người tránh thoát, nhưng ánh mắt bỗng nhiên mất tiêu cự, đầu trống rỗng, xương cốt toàn thân như muốn rụng rời không có sức lực.

Cảm giác đau âm ỉ ở sau đầu như sắp tê dại. Tê liệt ngũ tạng lục phủ của hắn.

Tiếng nhạc trong phòng riêng vẫn chưa dừng lại, ánh đèn trên đỉnh đầu không ngừng biến đổi màu sắc, thay đổi huyền ảo thành vòng sáng này đến vòng sáng khác di chuyển trên mặt tường.

Tống Úc bị kéo hát hết một bàn “May mắn nhỏ” sau đó ngã ngồi xuống ghế sofa, cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn thấy Cố Thanh Trì gửi đến một giọng nói.

Anh lên tiếng chào đồng nghiệp, ra khỏi phòng riêng, nhấn mở giọng nói.

“Em tới cửa rồi, vừa xem hết bộ phim kia buồn cười quá, ngày mai lại xem lần nữa với anh.”

Nghe thấy tiếng cười của Cố Thanh Trì, khóe miệng Tống Úc không tự giác vểnh lên, “Được, bây giờ anh xuống.”

Tống Úc bước nhanh xuống cầu thang, nhìn thấy một bãi chiến trường trong đại sảnh, giống như vừa có một trận hỗn chiến.

Mảnh vụn thủy tinh rơi đầy đất, có người đàn ông mặc đồng phục đang quét dọn, mấy anh bảo vệ vây mấy người say xỉn thành một đống.

Tống Úc nghĩ thầm: Chắc là uống nhiều quá rồi gây chuyện.

Vốn định vòng qua coi như không nhìn thấy, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua áo khoác màu đen quen thuộc trên bàn.

Áo của Cố Thanh Trì.

Tống Úc đảo mắt một vòng, trong khu đợi ngoại trừ hai người uống say mèm đổ vào trong ghế sofa, không nhìn thấy bóng dáng của Cố Thanh Trì.

Một cô gái ở quầy lễ tân đang gọi điện thoại, giọng nói cũng hơn run, “KTV bán hàng nghe nhìn ở đường Thanh Dương… có người say rượu gây chuyện, đánh người ngất xỉu…”

Trái tim Tống Úc bỗng nhảy một cái, gọi điện cho Cố Thanh Trì.

Trong chiếc áo khoác trên bàn vang lên tiếng chuông khua chiêng gõ trống.

Tống Úc biến sắc, nắm chặt quần áo của một nhân viên bảo vệ hỏi: “Có thấy chủ nhân của chiếc áo này không?”

“Bên ngoài bên ngoài.” Bảo vệ chỉ chỉ ngoài cửa lại vội vàng đè mấy người quấy rối bên trong.

Cố Thanh Trì lùi lại mấy bước trong bóng đêm lờ mờ.

Ba người trước mắt không ngừng tới gần.

Đầu trọc lấy bật lửa trong túi ra, không nhanh không chậm đốt điếu thuốc lá, “Chạy đi đâu hả?”

Cố Thanh Trì khó khăn hít một hơi, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, trán và sau lưng hắn đã toát một mảng mồ hôi.

Chủ yếu là đau.

“Phế một ngón tay của mày, hay là rạch một dao trên mặt mày, mày tự chọn đi.” Đầu trọc dứt lời lại rít một hơi thuốc lá, thổi khói lên mặt Cố Thanh Trì.

Hắn không muốn chọn loại nào cả.

Cố Thanh Trì nhắm mắt lại, đầu gối như nhũn tra triệt để thoát lực, cơ thể không ngừng rơi vào trong bồn hoa.

Bẩn quá…

Trong lòng Cố Thanh Trì hơi tuyệt vọng.

Gió rét thấu xương khiến tay chân hắn cũng bị mất tri giác, mãi đến khi bị đầu trọc ném mạnh xuống đất vung mấy đấm, hắn mới cảm thấy có chất lỏng sền sệt ấm áp chảy xuống giữa ngón tay lúc nãy mình che sau đầu.

Lần này sắp xong đời rồi.

Trước mắt Cố Thanh Trì bỗng nhiên hiện lên mặt Tống Úc.

Hắn bắt đầu sợ hãi.

Hắn không biết mấy người này muốn trả thù hắn tới mức nào, những người này uống nhiều quá, rất có thể sẽ ra tay không biết nặng nhẹ.

“*** mẹ mày, dám chọc bố đây, hôm nay sẽ cho mày…” Lời nói sau đó của đầu trọc Cố Thanh Trì đã nghe không rõ.

Nắm đầm dày đặc như mưa rơi đánh vào ngực phổi còn có đùi và sau lưng hắn.

Hắn không có chút sức lực để đánh trả, ngay cả suy nghĩ cũng giống như sắp tiêu tan.

Ngón tay và răng đều hơi run rẩy.

Sau đầu giống như muốn bốc cháy, vô cùng đau đớn.

Bên eo không biết bị ai đạp một phát, cả người Cố Thanh Trì lăn trên đất nửa vòng, lúc tay phải chống trên mặt đất, trước mắt nổi lên mảng đỏ tươi mơ hồ.

“Cố Thanh Trì!”

Trong lúc hoảng hốt hình như nghe thấy giọng Tống úc.

Cố Thanh Trì hơi tốn sức căng mí mắt lên, một bắp chân cường tráng đá thẳng lên mặt hắn.

Trong họng phát ra một tiếng hừ nhẹ đau đớn, Cố Thanh Trì cắn chặt răng, ép mình khôi phục một chút ý thức.

“Cho mày trâu bò! Hả?” Đầu trọc ngồi xổm xuống, dí tàn thuốc lên mu bàn tay Cố Thanh Trì.