Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 10: Những quan tâm nhìn như lơ đãng kia đều là vì rung động




Cố Thanh Trì nhìn anh, mím môi một cái, “Lúc nào?”

“Cậu còn vội hơn tôi à,” Tống Úc chọn một miếng cà chua bi, “Vậy thì bắt đầu từ tối hôm nay đi.”

“Không phải,” Cố Thanh Trì nhíu mày một cái, “Ý tôi là, ngày thường lúc nào tôi phải đến nấu cơm cho anh?”

“Đến giờ cơm thì tới thôi, cũng không cần nhiều, một ngày ba bữa là được, tôi không ăn bữa khuya,” Tống Úc nghĩ ngợi, lại bổ sung, “Giữa trưa thứ hai đến thứ sáu có thể không cần tới đây.”

“Tôi không có nhiều thời gian như vậy.” Cố Thanh Trì hơi khó xử, “Tôi rất bận.”

Tống Úc trợn to mắt nhìn hắn, động tác trên tay cũng dừng lại, thực sự không nhịn được nói tục lần nữa, “Con mẹ nó vừa nãy cậu đã ngồi xổm nhìn cá vàng hơn hai tiếng! Cậu nói với tôi cậu rất bận?”

Cố Thanh Trì hơi không biết làm sao, sửa lời nói: “Có lúc rất bận.”

Lúc Tống Úc hỏi ra cũng không nghĩ rằng Cố Thanh Trì sẽ từ chối anh nghiêm túc như vậy, cảm giác rất mất mặt, tiếng nói cũng cất cao mấy quãng, “Cậu lang thang thất nghiệp có gì để làm, bận ăn vạ hay là bận chém người hả?”

“Tôi đã nói tôi không ăn vạ.” Cố Thanh Trì nhíu mày.

“Đây không phải trọng điểm!” Tống Úc nói.

“Thế trọng điểm là gì?” Cố Thanh Trì hỏi.

Tống Úc thật sự ngại ném vấn đề “Có phải câu không muốn tới nấu cơm cho tôi không” này ra, cảm thấy nếu Cố Thanh Trì nhíu lông mày cái nữa chỉ số mất mặt của anh sẽ tăng thêm mấy bậc.

“Trả tiền!” Tống Úc vỗ bàn một cái.

Cố Thanh Trì kinh ngạc nhìn anh, “Bây giờ tôi không có tiền.”

“Nói nhảm, tất nhiên tôi biết cậu không có tiền,” Tống Úc nói, “Vậy rốt cuộc cậu có muốn kiếm tiền không?”

Cố Thanh Trì nghiêng người về phía trước, tựa vào mép bàn, thăm dò hỏi: “Hoặc là anh còn có vấn đề khác cần tôi giải quyết giúp không?”

“Không! Vấn đề lớn nhất mỗi ngày của tôi đó là sáng ăn gì trưa ăn gì tối ăn gì.” Tống Úc chọc liên tiếp mấy miếng cà chua bi, nhét vào miệng.

“Được rồi,” Thật ra Cố Thanh Trì rất muốn đến giúp đỡ, nấu cơm đơn giản hơn nhiều so với ngồi xổm đòi nợ, nhưng hắn lại không có nhiều thời gian tự do như thế, chỉ có thể nói, “Vậy tôi sẽ cố gắng, anh muốn ăn gì thì gọi điện trước cho tôi, có thời gian tôi sẽ đến.”

“OK.” Tống Úc thoáng vãn hồi một chút mặt mũi, lười so đo nhiều với hắn.

Sau đó hai người mở cuộc họp cỡ nhỏ hơn mười phút, chủ yếu bàn bạc chi tiết về công việc, thay đổi nhỏ đến thời gian ăn cơm, khẩu vị món ăn, v.v.

Toàn bộ quá trình Cố Thanh Trì có thể làm đó là gật đầu nói được, nếu không sẽ bị mắng đến mức gật đầu nói được.

Tống Úc ghi một vào thứ ăn kiêng quan trọng vào trong bản ghi nhớ, đưa cho Cố Thanh Trì, “Hiểu cả rồi chứ?”

“Ừ.” Cố Thanh Trì gật mạnh đầu.

Tống Úc ăn hết miếng con thỏ nhỏ cuối cùng, Cố Thanh Trì bưng bát đi vào rửa, Tống Úc chống cằm nhìn hắn, khóe miệng không tự giác cong lên.

Cảm giác cũng rất thú vị.

Một lưu manh Cái Bang không làm việc đàng hoàng chơi bời lêu lổng, thế mà lại tự giác làm những việc vặt này.

Cảm giác rằng ở chung thêm mỗi phút, đều sẽ nhìn thấy một Cố Thanh Trì khác.

Hung dữ, ngoan ngoãn, vô lại, lanh lợi…

Mỗi một người đều là hắn, nhưng lại đều không hoàn toàn là hắn.

Những tương phản to lớn này khiến Tống Úc tràn ngập tò mò về thế giới của Cố Thanh Trì.

Có lẽ là rảnh rỗi.

“Vậy tôi đi trước đây,” Cố Thanh Trì lau tay nói, “Buổi tối có thời gian tôi lại đến.”

“Buổi chiều cậu phải làm gì?” Tống Úc hỏi.

“Về nhà, hoặc là trông quán mạt chược.” Cố Thanh Trì đáp.

“À, tôi cũng suýt quên mất,” Tống Úc nhớ lại một chút, “Vậy bình thường cậu phải luôn trông coi ở đó à?”

“Cũng không phải, bình thường đều là bố tôi trông, nếu ông ấy không ở nhà, thì tôi trông.” Cố Thanh Trì nói.

Ấn tượng của Tống Úc về quán mạt chược kia thật sự không tốt, đứng ở bên trong thêm một lúc anh cũng sợ mình bị ung thư phổi, ngoại trừ một vài lão già về hưu đoán chừng không thể có kinh doanh gì.

Bố của Cố Thanh Trì cũng rất kỳ lạ, mình không có tiền đồ gì thế mà vẫn có thể nhìn con mình suốt ngày không lý tưởng như thế, nếu đổi lại là anh mỗi ngày chơi bời lêu lổng, đoán chắc lão Tống có thể gõ nát chân anh.

Chuyện của nhà người khác anh cũng không tiện hỏi gì thêm, sau khi Cố Thanh Trì về, Tống Úc ngồi trước bàn cho cá ăn một lúc.

Chỉ ngồi mười phút anh đã cảm thấy chán bỏ xừ, không biết Cố Thanh Trì làm thế nào bình tĩnh chịu đựng qua hai tiếng kia.

Nếu đổi thành người khác đã lên tiếng rời đi từ lâu rồi.

Có thể ngây người lâu đến vậy, hẳn là có rất nhiều tâm sự phải suy nghĩ.

Cố Thanh Trì đến quán mạt chược nhìn lướt qua, bố đang đánh bài với người khác, hắn lên tiếng chào ông, rồi về nhà.

Trong hơn nửa tháng qua, hắn không những phải ngồi xổm đòi nợ mà còn phải bớt thời gian đi rình lão hói, cũng chưa từng được ngủ quá năm tiếng đồng hồ, trong nhà Tống Úc đã buồn ngủ đến mức mở to mắt ngủ gà ngủ gật, cho nên vừa mới dính vào ổ chăn đã ngủ đến trời đất tối tăm, cho đến khi nghe thấy dưới lầu có người hét lên như chiêng vỡ chửi người hắn mới đấu tranh thoát ra khỏi giấc mơ, nhíu mày mở mắt ra.

Hắn mò điện thoại nhìn thời gian theo thói quen, nhận ra xúc cảm không đúng, đờ đẫn hồi lâu mới nhớ ra đây là điện thoại của Tống Úc.

Năm giờ!

Sáu giờ Tống Úc phải ăn cơm!

Cố Thanh Trì bật dậy khỏi giường mặc chiếc áo len vào cực nhanh.

Cách âm của phòng ngủ không tốt lắm, gió bắc bọc lấy một đống lời chửi tục của mấy ông mấy bà dưới lầu chui vào qua khe cửa sổ.

“*** mả cha nó, lại uống thành dáng vẻ chết tiệt này, nôn ở cửa nhà tao là chuyện gì đây hả! Đúng là xúi quẩy!”

“Sớm muộn gì cũng uống chết!”

“Có tiền mua rượu lâu năm uống, sao không trả hai trăm lần trước nợ cho tao đi.”

“Mau mau mau, nhanh chóng kêu con trai ông ta xuống đây!”

Cố Thanh Trì vẫn đang thắt dây lưng, lúc nghe thấy hai chữ con trai nhạy cảm đi về phía bên cửa sổ, dù đã có bước đệm ngắn ngủi, nhưng trong khoảnh khắc hắn đẩy cửa sổ cúi đầu xuống vẫn hít ngược vào một hơi lạnh.

Giống như bị người ta điểm huyệt, hắn cố định tại chỗ không nhúc nhích, hoặc là nói vốn dĩ không muốn nhúc nhích.

Hắn rất ghét bố mình uống quá nhiều, giống như vừa được thả ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Có một vòng người vây quanh dưới lầu tòa nhà đối diện, không biết bố là vì đứng không vững hay là không muốn đứng, lúc này đang ôm chai rượu co quắp ngồi dưới đất, chỉ vào mũi chửi nhau với người vây xem.

“Chó cái già —— tôi uống rượu của tôi, trở ngại đến chuyện gì của bà, bà có rảnh thì quản tốt thằng chồng nhà bà đi, đã có đàn bà ở bên ngoài rồi bà còn ngu xuẩn bỏ tiền ra cho ông ta đấy!”

“Chuyện nhà tao lúc nào thì đến lượt người điên như mày xen vào việc của người khác, tao vui lòng bỏ tiền ra thì làm sao, tao có tiền, còn mày, tiền cho con đi học cũng đào không ra, một tên lưu manh già nuôi một đứa lưu manh trẻ, sớm muộn gì cũng tìm đường chết!”

Trình độ thô tục của cuộc chiến mắng chửi ở đối diện dần dần thăng cấp.

Cố Thanh Trì siết chặt nắm đấm lại.

Mặc dù hắn đã tập mãi thành quen với cách mắng nhau đâm chọt vào trong trái tim người khác, nhưng bị người ta đâm một đao một cách khó hiểu, ngực vẫn dâng lên một ngọn lửa nóng hổi.

“Bà tám chết tiệt, mẹ nó bà có gan lặp lại lần nữa!” Cố Kiên uống nhiều quá, hoàn toàn không để ý đến hậu quả, vung chai rượu lên đập xuống đầu bà bác kia.

Cố Thanh Trì thấy cảnh này lông tơ cũng dựng đứng lên ngay lập tức, cơ thể không khỏi nghiêng nghiêng về phía trước.

May mà ở bên cạnh có người duỗi tay ngăn cản thay bà kia, cái chai rơi xuống đất, nứt ra, phát ra tiếng vang.

Cố Thanh Trì nhắm mắt một cái, hít sâu một hơi.

Bời vì một đập này, người vây xem dưới lầu tránh hết ra rõ xa, có người chú ý đến hắn, gọi một tiếng, “Cố Thanh Trì, bố mi lại uống nhiều quá! Mau dẫn về đi!”

Cố Thanh Trì không nói gì, đóng cửa sổ lại.

Lúc xoay người nghe thấy bà bác hùng hùng hổ hổ nói rằng phải gọi người đến đánh bố hắn.

Vì không để tình hình phát triển theo hướng nghiêm trọng hơn, hắn ngay cả quần áo cũng không kịp mặc đã hấp ta hấp tấp lao xuống lầu, trong nháy mắt mở cửa lớn hắn run rẩy dữ dội, cảm giác có lẽ mình còn chưa kịp chạy đến đối diện đã bị đông cứng thành một trụ băng ngầu lòi.

“Thanh Trì!” Một cụ ông nhìn thấy hắn xuống lầu lập tức vẫy vẫy tay, lớn giọng giống như trạm radio hô một tiếng, “Mi mau tới đây mang bố mi về đi, sắp đánh nhau rồi sắp đánh nhau rồi!”

Nghe giống như là thiện ý nhắc nhở, nhưng trong giọng nói lộ ra ý cười và hưng phấn không thể giấu được.

“Ê, Cố Thanh Trì,” Trong đám người có người đụng đụng cánh tay hắn, “Lần trước bố mày nợ tao…”

Lúc Cố Thanh Trì cau mày quay đầu lại, người kia không nói thêm nữa.

“Có phải bố mi lại cược thua tiền không? Cứ uống theo cách này cũng không phải cách hay.” Một người phụ nữ Cố Thanh Trì cũng không biết nên gọi là cô hay là bà lại gần hỏi một câu.

Cố Thanh Trì vốn lười tiếp lời, đỡ bố đã nằm dưới đất lên đi vào trong nhà.

“Thanh Trì mi đợi đã.”

Cánh tay Cố Thanh Trì bị người níu lại, hắn hơi tốn sức quay đầu lại.

Người nói chuyện chính là bà bác vừa nãy chửi nhau với bố hắn, trước kia lúc Cố Thanh Trì đi ngang qua sẽ gọi bà ta một tiếng cô theo lễ phép, nhưng không hiểu sao sau khi bị bà ta đâm một đao, hắn không gọi được.

“Bố mi nôn bừa bãi ở chỗ tao…”

Cố Thanh Trì lạnh mặt ngắt lời bà ta: “Lát nữa tôi đến dọn.”

“Vậy tao đợi đấy.” Bà bác tức giận lườm một cái, sau đó chửi mát mấy câu, Cố Thanh Trì nhẫn nhịn không quay đầu lại.

Tống Úc nhìn thoáng qua thời gian khi ra khỏi phòng tập thể thao, gọi điện cho Cố Thanh Trì.

Không ai nghe.

Anh lái xe thẳng đến siêu thị mua thức ăn.

Trời lạnh thì rất muốn ăn lẩu, nhưng bình thường chỉ có một mình anh ở nhà, lười nấu, vừa nghĩ rằng sau khi ăn xong phải thu dọn một đống bừa bộn khắp bàn, anh lại không muốn ăn.

Bây giờ có Cố Thanh Trì nên thuận tiện hơn rồi.

Lượng cơm ăn của Cố Thanh Trì hình như rất nhiều, nếu như anh nhớ không lầm giữa trưa hắn đã quét sạch ba bát cơm.

Tống Úc mua đủ lượng đồ ăn cho bốn năm người ăn.

Trên đường về nhà lại gọi đi lần nữa, mãi cho đến cuộc gọi thứ ba điện thoại sắp treo máy mới có người nghe.

“Alo?” Giọng Cố Thanh Trì mang theo tiếng thở hổn hển, giống như vừa chạy xong mười cấy số.

Lại có chút từ tính gợi cảm.

Tống Úc nhíu mày một cái, chần chừ hỏi: “Cậu… làm gì vậy?”

“Bố tôi uống nhiều quá nôn đầy đất, tôi vừa thu dọn xong.” Cố Thanh Trì thở hắt ra.

“À…” Tống Úc cảm thấy xấu hổ vì liên tưởng kỳ diệu vừa rồi của mình, “Vậy cậu còn tới đây không? Tôi đói rồi.”