Editor: Nhất Diệp Chi Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến
________________________________
Chương 82:
Lục Triệu Phong là kẻ thù không đội trời chung với Tông Tử Hoành, là mối hoạ mà y chẳng ngại bất cứ giá nào để tiêu diệt, nhưng vận mệnh lại dơ bẩn méo mó như thế, y vậy mà lại phải cần đến sự trợ giúp của Lục Triệu Phong, dù sao, kẻ có thể toàn tâm toàn ý cứu Tông Tử Kiêu, còn có đủ năng lực cứu người ra khỏi Cung Vô Cực được giăng kết giới trùng trùng điệp điệp, lính canh gác nghiêm ngặt, chỉ có mỗi Lục Triệu Phong.
Về ân oán của bọn họ, đợi Tông Tử Kiêu bình an, đương nhiên sẽ tính toán đầy đủ.
Sở Doanh Nhược hiểu rõ con người Tông Minh Hách, nóng lòng bảo vệ con, cuối cùng bị Tông Tử Hoành thuyết phục.
Hai người hẹn tối hôm sau, Tông Tử Hoành lẻn vào Bạch Lộ Các, dỡ bỏ kết giới để Lục Triệu Phong dẫn Tông Tử Kiêu rời đi. Bởi vì kết giới kia do Tông thị sáng tạo ra, nếu cưỡng chế phá hỏng sẽ bị phát hiện, chỉ cần trận pháp này không phải tự bản thân Tông Minh Hách bày ra, y dám chắc rằng trong Cung Vô Cực không có tu sĩ nào có thể vượt qua y được, cho nên một bước này phải để y làm.
Đêm khuya, Tông Tử Hoành tránh khỏi lính canh, dựa vào sự quen thuộc với Bạch Lộ Các mà lặng lẽ lẻn vào.
Tông Tử Kiêu quay mặt vào tường nằm trên đất, Tông Tử Hoành tinh mắt thấy vai hắn đột nhiên khẽ động đậy, nhưng cũng chẳng xoay người.
“Tử Kiêu.” Tông Tử Hoành nói nhỏ, “Huynh biết đệ tỉnh rồi.”
Tông Tử Kiêu ngồi dậy, chậm rãi quay lại, cặp mắt sáng ngời dị thường kia xuyên qua bóng tối đối diện với Tông Tử Hoành. Hai má hắn rõ ràng hóp đi vài phần, không biết là do bóng trăng hay đã gầy đi.
Đồ ăn bị đánh đổ trên mặt đất đã đưa đáp án cho Tông Tử Hoành.
Tông Tử Hoành thầm thở dài một tiếng: “Đại ca tới đưa đệ đi.”
“Vì sao?”
“‘Vì sao’?”
“Nương của ta đâu?”
“Bà ấy đang ở lãnh cung.”
“Phụ quân muốn giết bọn ta sao?”
“Ông ấy sẽ không bỏ qua cho đệ.” Hai tay Tông Tử Hoành kết ấn, niệm chú ngữ, truyền linh lực vào pháp trận, trận pháp bắt đầu nghịch chuyển, cho tới khi bị giải trừ chẳng phát ra một tiếng động nào.
Tông Tử Kiêu lạnh lùng liếc qua Tông Tử Hoành, thử đi ra dò xét, phát hiện pháp trận thật sự đã biến mất, hắn cau mày hỏi: “Huynh thật sự tới cứu ta?”
“Đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi.”
“Nương của ta đâu?”
“Sẽ có người cứu bà ấy.” Tông Tử Hoành nắm chặt cổ tay Tông Tử Kiêu.
Tông Tử Kiêu lại hung dữ gạt bàn tay ấy ra, ép hỏi: “Ai.”
“Giờ làm gì có thời gian mà giải thích, mau đi theo huynh, chậm chút nữa là không kịp đâu!”
“Ta sẽ không bỏ mặc nương của ta mà bỏ trốn một mình.” Tông Tử Kiêu lạnh nhạt nói.
“Đệ...” Tông Tử Hoành cắn răng, “Huynh nói, sẽ có người cứu bà ấy, là thân... Phụ của đệ.” Tự nhủ trong lòng, dù Thẩm Thi Dao tạo nhiều nghiệt như thế, nếu đứng trước cửa sinh tử, y cũng chẳng có cách nào bỏ mặc không quan tâm bà, cho nên nếu không khiến Tông Tử Kiêu an tâm, cả hai người bọn họ chắc chắn sẽ không thể đi được.
Tông Tử Kiêu ngẩn người: “Là cái người... Lục thị kia? Hắn còn sống?”
“Ừ.” Thân phận của Lục Triệu Phong, để cho họ tự giải thích, cho dù Tông Tử Kiêu có muốn chấp nhận hay không, đó cũng là số mệnh là hắn phải đối mặt.
Tông Tử Kiêu trầm mặc. Hai người rời khỏi Bạch Lộ Các, lặng im lén lút đi về phía lan viên, bọn họ đều đã quen thuộc chỗ này tới mức nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường, lính canh bình thường căn bản chẳng thể phát hiện nổi.
Vị trí lan viên vốn là nơi hẻo lánh nhất Cung Vô Cực, từ sau khi hoa bị Thẩm Thi Dao phá hỏng, nơi đây đã trở thành một vùng hoang vu, Tông Tử Hoành nhìn vẻ tiêu điều trước mắt, đủ loại hoa như gấm kia, mùa xuân vô ưu vô lự kia, tựa như chỉ mới ngày hôm qua thôi, mà giờ bọn họ đã bị dồn tới tình cảnh hôm nay, trong lòng khó chịu như bị dìm vào dầu sôi.
“Sao lại cứu ta?” Tông Tử Kiêu trừng mắt nhìn Tông Tử Hoành, vẫn còn đề phòng.
“Tiểu Cửu, đại ca cũng có nỗi khổ tâm, đệ tin huynh đi, từ đó đến giờ huynh không hề muốn làm hại đệ và nương của đệ.”
“Vậy thì huynh giải thích đi.” Tông Tử Kiêu lạnh giọng đáp trả.
Hàng ngàn suy nghĩ đan xen nhau như mớ bòng bong, Tông Tử Hoành nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào. Y thoáng bình ổn lại tâm tình: “Chuyện huynh giấu diếm đệ và chuyện huynh để lại chú ấn ở Bạch Lộ Các, đều là vì huynh đã biết thân thế của đệ, sợ thân phụ Lục Triệu Phong của đệ tới tìm đệ. Về chuyện nương của huynh sao lại biết được việc này, huynh thật sự không biết.”
“Huynh dùng một câu không biết, định phủi sạch mọi tội lỗi của mình?” Tông Tử Kiêu nheo mắt lại nguy hiểm, “Thẩm Thi Dao làm hết thảy, chẳng lẽ không phải vì huynh à?”
“... Là vì huynh, nhưng trước đó huynh không hề biết chuyện này.”
Tông Tử Hoành cũng biết giải thích như vậy nghe qua loa đến mức nào, quả thực cứ như nói dối, nhưng y cảm thấy tiểu Cửu của y sẽ tin y, bằng tình cảm huynh đệ mười bốn năm trời của bọn họ.
Trong mắt Tông Tử Kiêu quả thực hiện vẻ do dự và phản kháng, hắn do dự một lúc: “Vậy sao huynh lại biết?”
Tông Tử Hoành không thể nói thẳng trước mặt Tông Tử Kiêu là mình tận mắt thấy mẫu thân hắn gian díu, đành bảo: “Chuyện này, chờ đệ rời khỏi nơi đây, để nương của đệ giải thích với đệ đi.”
“...”
“Tiểu Cửu, sau khi rời đi, đệ phải mai danh ẩn tích, từ nay về sau không còn là Tông Tử Kiêu nữa. Chỉ cần phụ quân còn tại vị một ngày, đệ thậm chí không thể để lộ hành tung của mình, đại ca chỉ hy vọng đệ bình yên trải qua quãng đời còn lại.”
Trong mắt Tông Tử Kiêu có mờ mịt và đau đớn: “Phụ quân thật sự muốn giết đệ?”
Chỉ trước đó không lâu, hắn vẫn là đứa con út mà Tông Minh Hách cưng chiều nhất, cưng chiều tới mức thậm chí còn nguyện dùng Đỉnh Thần Nông đúc kiếm cho hắn, bảo hắn sao có thể chấp nhận được chỉ trong một đêm phụ quân của hắn lại muốn mạng hắn cơ chứ? Chẳng lẽ tình phụ tử hơn mười năm chẳng còn dư lại chút nào sao.
Tông Tử Hoành nghĩ tới hắn gặp chuyện như thế, ngã từ chín tầng mây xuống bùn đất, cũng đau lòng không thôi, thật sự không đành lòng nói cho hắn biết chân tướng tàn nhẫn: “Phụ quân vẫn nhớ tới tình phụ tử, không định giết đệ, nhưng nói về quốc pháp bàn về gia quy, ông ấy không thể đặc xá cho đệ được, chẳng lẽ đệ muốn bị giam giữ cả đời ư.”
Tông Tử Kiêu nhắm mắt lại, hít vào một hơi, khẽ nói: “Vậy còn huynh?”
“Huynh...” Y thả Tông Tử Kiêu chạy, Tông Minh Hách không có khả năng buông tha cho y, nhưng y đánh cược Tông Minh Hách sẽ không giết y.
“Huynh đi với đệ đi.” Tông Tử Kiêu mở to mắt, đôi mắt hồ ly cực đẹp cực mị hoặc kia, nhìn chằm chằm Tông Tử Hoành như đang dõi theo con mồi, “Huynh từng hỏi đệ rất nhiều lần, có nguyện ý rời khỏi Cung Vô Cực với huynh không, giờ tới lượt đệ hỏi huynh. Nếu như huynh đi với đệ, đệ sẽ lập tức tin huynh, tin huynh không phải vì ngôi vị hoàng đế mà giết hại huynh đệ ruột thịt.”
Tông Tử Hoành lộ vẻ mặt sắp khóc: “Tiểu Cửu, đại ca không thể đi với đệ.”
Y đi rồi, mẹ của y phải làm sao đây, y đi rồi, đại bá và nhiều tu sĩ vô tội uổng mạng tới thế, ai là người lấy lại công đạo cho họ đây, y đi rồi, ai có thể ngăn cản Tông Minh Hách tiếp tục làm điều ác?
Tông Tử Kiêu đỏ ửng mắt nói: “Huynh quả nhiên không nỡ từ bỏ vương vị. Huynh luôn miệng nói muốn rời khỏi nơi này, trải qua cuộc sống tự do, hết thảy đều là nói dối. Hoá ra nương của ta đã sớm nhìn thấu huynh rồi, bà ấy nói huynh dối trá đố kỵ, mà nực cười ta tới tận bây giờ vẫn luôn tin tưởng huynh!”
Tông Tử Hoành lòng đau như cắt: “Đại ca có lý do phải ở lại, tới một ngày đệ ắt sẽ rõ.”
“Ta...”
Ngoài lan viên đột nhiên truyền tới tiếng hô.
Tông Tử Hoành biến sắc, rút Quân Lan Kiếm ra.
________________________________
Lời tác giả:
Tình tiết sau đây sẽ là một trong những tình tiết quan trọng nhất của kiếp trước, viết suốt một ngày rồi mà chưa ưng ý, vẫn muốn sửa lại, hơn nữa không muốn bị chia chương nên chương này có hơi ngắn, ngày mai sẽ đồ sộ và dài hơn nhé!