Kiếp Vô Thường

Chương 75




Editor: Nhất Diệp Chi Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến


___________________________


Chương 75:
Năm chữ “Nỗi khổ tâm của nương” kia, cùng vẻ mặt âm trầm lúc mẫu thân nói những lời này, khiến Tông Tử Hoành choáng váng đứng như trời trồng giữa căn phòng rộng lớn, lặp đi lặp lại trong đầu. Có một hạt giống găm sâu vào, lạnh như băng, đang từ từ nảy mầm từ trong lòng y.


Việc điều tra lần ám sát này, cuối cùng biến thành cuộc chiến lôi thôi.


Đế hậu đau đớn vì mất đi đứa con trai độc nhất trở nên điên cuồng, ngay cả lớp mặt nạ dối trá sau cùng cũng không cần nữa, cứ khăng khăng rằng người hạ độc chết Tông Tử Mạt nhất định là Thẩm Thi Dao hoặc Sở Doanh Nhược, chỉ có các nàng là mong trưởng tử chết nhất thôi.


Những lời đay nghiến nặng nề ấy làm người ta nghe kinh sợ, mà lại chẳng có chứng cứ, nhưng Đế Hậu có chỗ dựa là Phái Vô Lượng, mà Thẩm Thi Dao với Sở Doanh Nhược ngược lại chẳng có nơi dựa vào, Tông Minh Hách không thể không hạ lệnh tra xét hậu cung, rất nhiều thị vệ xông vào Thanh Huy Các và Bạch Lộ Các, lật tung toàn bộ từ trong ra ngoài, ngay cả y phục trên người các nàng cũng không bỏ qua.


Nhìn dáng vẻ mẫu thân vì chịu nhục mà khóc lóc, Tông Tử Hoành vừa giận vừa đau lòng, cũng hối hận vì đã nghi ngờ mẹ của mình. Kỳ thật ngẫm lại cẩn thận cũng dễ hiểu, kế hoạch chu toàn, hành động kín đáo như thế, một phu nhân luôn ở trong thâm cung sao có thể làm ra được, cho dù tu vi của mẫu thân y so với chúng hậu phi trong cung cũng xem như không tầm thường, nhưng ngay cả cung Vô Cực bà cũng không ra được, thì sao mà tìm thấy thuốc độc, còn ám sát một hoàng tử giữa tầng tầng lớp lớp lớp phòng vệ nữa chứ.


Tông Tử Kiêu cũng giận run hết cả người, gần như sắp bùng nổ, bị Tông Tử Hoành kéo sang một bên.


“Huynh buông ra.” Tông Tử Kiêu dùng sức né khỏi tay đại ca, giận sôi máu, “Ngay cả giường của mẫu thân đệ chúng cũng muốn chuyển đi, sao có thể để chúng làm thế được chứ!”


“Hiện giờ nhất định không được gây ra thị phi, để Đế Hậu bắt được nhược điểm.” Tay Tông Tử Hoành để sát gáy đệ đệ, “Nhịn một chút.”


“Chúng ta cũng muốn tra ra kẻ hại nhị ca là ai, thế mà bà ta chẳng có bằng chứng đã nghi ngờ mẫu phi chúng ta rồi!” Tông Tử Kiêu hung tợn gắt.


“Huynh biết.” Tông Tử Hoành dùng giọng nói trầm ổn dễ nghe kia nói bên tai đệ đệ, “Nhịn.”


Thị vệ lật hết cả Bạch Lộ Các lên, vẫn chẳng phát hiện ra thứ gì khả nghi. Sở Doanh Nhược mắt thấy khuê phòng mình lộn xộn hết lên, nhỏ giọng nức nở, dáng vẻ hoa lê đái vũ kia làm lòng người thương tiếc.


“Mẫu thân, đừng khóc.” Tông Tử Kiêu đã cao hơn mẫu thân mình non nửa cái đầu, hắn ôm mẫu thân mình khẽ giọng an ủi.


Thẩm Thi Dao cũng đến bên cạnh Sở Doanh Nhược, mắt ửng đỏ nói: “Muội muội, đừng đau lòng, nếu như làm vậy có thể chứng minh sự trong sạch của chúng ta, chúng ta cũng chấp nhận, tỷ tỷ giúp muội dọn lại.”


Lý Tương Đồng lại chẳng chịu bỏ qua, kỳ thật là ai cũng biết, bà ta là muốn tra xét Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu, chẳng qua bị thân phận hai người cản trở, không thể công khai gây khó dễ, nên đã bảo cha và anh mình ngày hôm ấy thẩm vấn từng người trong Cung Vô Cực.


Chuyện này rõ ràng chọc giận Tông Minh Hách. Ông ta cũng muốn tra ra là kẻ nào hạ độc hại chết nhi tử của mình, nhưng ông ta tuyệt đối không thể để người của phái Vô Lượng hoành hành chẳng chút trở ngại trong nội cung của mình, cuối cùng, hai bên đành thỏa hiệp, để Lý Bất Ngữ tham gia điều tra.


Vì thế suốt mùa đông, ngay cả đầu năm mới, thành Đại Danh đều bị mây đen bao phủ.


Tông Tử Kiêu vẫn trước sau như một mà ghét Lý Bất Ngữ, Lý Bất Ngữ vì cái chết của biểu ca, đau lòng tiều tụy, cũng lười giả vờ khách sáo với Tông Tử Kiêu, thậm chí lúc nhìn thấy Tông Tử Kiêu, ánh mắt dường như còn có thâm ý khác.


Trong lúc điều tra, Lý Bất Ngữ cũng cố ý vô tình hỏi một vài chuyện dẫn hướng, cho dù những chuyện ấy ai hắn cũng hỏi, nhưng Tông Tử Kiêu lại có cảm giác là hắn nhằm vào mình.


Hắn kể chuyện này cho đại ca, nhưng Tông Tử Hoành không tin: “Đệ lúc nào cũng có nhiều thành kiến với Bất Ngữ. Phụ quân đã để đệ ấy giúp đỡ điều tra, đệ ấy tra hỏi từng người trong cung Vô Cực, chẳng phải là chuyện cần thiết sao.”


Tông Tử Kiêu lạnh lùng bảo: “Nhưng mấy chuyện hắn hỏi đệ, như thể coi đệ là hung thủ ấy.”


“Mấy câu ấy đệ ấy cũng hỏi huynh, vốn là để tra ra hung thủ, đương nhiên cần biết chi tiết chưa rõ.” Tông Tử Hoành thấp giọng bảo, “Còn nữa, Đế Hậu tất nhiên sẽ nói rất nhiều hoài nghi về chúng ta với đệ ấy, cho dù trong lòng đệ ấy nghĩ ra sao, chúng ta cũng chỉ có thể phối hợp thôi.”


“Phối hợp?” Tông Tử Kiêu xùy một tiếng cười lạnh, “Phụ quân cho người lục soát Bạch Lộ Các, đệ cũng chỉ có thể ‘phối hợp’, tên Lý Bất Ngữ kia tính là thứ gì, muốn bắt đệ phối hợp?”


“Tiểu Cửu.”


“Đại ca,” Tông Tử Kiêu xụ mặt, “Thế nào, chỉ vì hắn cho huynh một viên chân nguyên ngọc luyện đan, huynh đã nói đỡ cho hắn ư? Huynh cứu hắn một mạng, chẳng lẽ không bằng một viên đan? Hắn chỉ trả lại cho huynh mà thôi.” Sắc mặt Tông Tử Hoành cũng trầm xuống, đệ đệ này của y kiêu ngạo thành quen, lúc mất hứng thường chẳng giữ miệng: “Tuỳ đệ.”


Tông Tử Kiêu thấy đại ca giận, đành dỗ dành: “Được rồi được rồi, đệ nghe huynh hết là được, huynh đừng giận, huynh gần đây hở chút là giận.” Nói xong câu cuối, giọng càng lúc càng nhỏ, âm cuối còn mang chút ấm ức.


Tông Tử Hoành hơi ngẩn ra.


“Đại ca, chuyện đã qua lâu vậy rồi, huynh vẫn chưa quên được ư.” Tông Tử Kiêu nhìn nét buồn nhè nhẹ lại đọng lại trên gương mặt đại ca, cho là y vẫn nhớ Hoa Du Tâm, trong lòng cực kỳ nghẹn khuất, “Huynh trước kia rất thích cười, nhưng giờ, đệ hầu như không thấy huynh cười.”


Tông Tử Hoành vô thức sờ gương mặt mình.


Vậy ư, y đã lâu rồi không cười ư?
Có lẽ thế, một người suốt ngày mang trên lưng những bí mật, sống trong lo lắng, oán giận, sợ hãi, mê mang, sao mà cười nổi chứ.


Trong lòng Tông Tử Kiêu ngập tràn ghen tị bất lực, hắn mất mát nói: “Huynh làm sao mới có thể quay về là đại ca khi xưa.”


Tông Tử Hoành xoa đầu đệ đệ: “Con người sẽ đổi thay, chờ đệ lớn thêm chút nữa sẽ hiểu thôi.”


Tông Tử Kiêu trầm mặc rất lâu: “Sau này huynh còn thích ai khác không?”


“... Huynh không biết.”


“Ả ta có gì tốt? Xinh đẹp?”


“Tử Kiêu, huynh không muốn nói chuyện này.”


Tông Tử Kiêu đột nhiên chống hai tay lên đùi Tông Tử Hoành, dán mặt tới trước mắt y: “Đại ca, đệ có đẹp hơn ả ta không?”


Thiếu niên mười bốn tuổi, hoàn toàn thừa hưởng dung nhan tuyệt sắc của mẫu thân, tuy còn chưa trổ mã, vẫn vẻ đẹp trung tính, chưa có phong thái mị hoặc như Sở Doanh Nhược, nhưng lại càng thoát tục không nhiễm bụi trần hơn.


Vẻ đẹp trác tuyệt như vậy, nào chỉ hai chữ “xinh đẹp” có thể miêu tả hết.


Tông Tử Hoành đối diện với đôi mắt hồ ly mê hồn sáng ngời của đệ đệ, lòng khẽ động, vô thức nghiêng mặt đi: “Đệ nghe thử xem đệ đang nói gì, còn muốn so sánh với cô nương nhà người ta? Có tiền đồ không hả.”


“Đệ không cần so, đệ muốn huynh trả lời đệ.” Tông Tử Kiêu dùng tay xoay cằm Tông Tử Hoành qua, “Đệ không đẹp bằng Hoa Du Tâm ư?”


“Tiểu Cửu, rốt cuộc đệ...”


“Huynh có thích đệ không?” Tông Tử Kiêu nhìn chăm chú vào mắt đại ca, “Huynh thích vẻ đẹp của ả ta ư, thích tu vi ả không tầm thường, hay là thích gì khác?”


Tông Tử Hoành dở khóc dở cười: “Đệ lại nổi điên cái gì.”


Tông Tử Kiêu chẳng thuận theo không buông tha hỏi: “Ả có gì mà đệ không có, đại ca vì sao không thể thích đệ chứ?”


Tông Tử Hoành nhíu này nhìn người trước mắt, y đã không rõ Tông Tử Kiêu là đang nghiêm túc hay đang trêu chọc y, lời nói như thế nghe sao cũng lạ, da đầu y đã tê rần.


“Đại ca, đệ rất nghiêm túc, bảo thành thân với huynh, muốn huynh thích đệ, đều rất nghiêm túc.”


Tông Tử Hoành đẩy Tông Tử Kiêu ra, trách cứ: “Đệ mấy tuổi rồi? Cũng đâu phải đứa nhóc tóc chỏm, tuổi này của đệ, thứ nên biết hay không nên biết cũng đều rõ kha khá rồi, mấy lời vớ vẩn này còn lấy ra để đùa?”


“Ai đùa với huynh?” Tông Tử Kiêu nổi giận, “Đệ rất nghiêm túc.”


“Nói hươu nói vượn.” Tông Tử Hoành hít sâu một hơi, y nghi ngờ có phải mình bảo vệ tiểu Cửu quá mức, e là chuyện nam nữ, thật sự là chẳng biết gì, ngay cả thích và thích giữa bạn bè cũng không rõ? Y kiên nhẫn bảo, “Đệ lớn vậy rồi, chẳng lẽ còn cần huynh nói cho đệ biết, chúng ta là huynh đệ ruột, chúng ta đều là nam tử? Nếu đệ không hiểu, đại ca có thể giải thích cho đệ, nhưng không cho phép đệ nói bừa nữa... Đệ không nói với người khác chứ?”


Tông Tử Kiêu thấy đại ca có hơi giận, hắn thật sự rất muốn dùng giọng to nhất nói với đại ca, cái gì hắn cũng hiểu, nhưng hắn không dám, hắn không muốn nhìn thấy càng nhiều vẻ khó chịu hơn từ gương mặt này nữa.


Tông Tử Kiêu nhụt chí cúi đầu.


Tông Tử Hoành như vô số lần trước đây, dùng giọng điệu dạy dỗ nói với đệ đệ: “Cách thích giữa huynh đệ, không giống giữa nam nữ, đại ca cũng muốn ở bên đệ vĩnh viễn, chúng ta không cần thành thân, đệ đừng nghĩ lung tung nữa, chờ khi gặp được cô nương đệ thích, đệ tự nhiên sẽ hiểu ra thôi.”


Tông Tử Kiêu nhìn sang chỗ khác, dùng một sườn mặt căng chặt, cho Tông Tử Hoành một câu trả lời không rõ ràng.
Sớm muộn cũng có một ngày, hắn khiến đại ca hiểu ra, hắn chẳng cần cô nương thích, hắn chỉ cần đại ca.


Chỉ nháy mắt, đông đi xuân tới, hội Giao Long đã qua một năm, mà phong ba giới Tu Chân vẫn chưa hề ngừng lại.


Phái Hoa Anh và Ngũ Uẩn Môn không ngừng đấu đá, Diêm Xu và Cản Sơn Tiên vẫn chẳng rõ tung tích, Nhân Hoàng tuyên bố mình đột phá tầng thứ tám Tông Huyền kiếm ở tiệc mừng thọ, cùng lúc ấy, trưởng tử bị hạ độc, hung thủ tới giờ vẫn chưa tra ra. Tất cả những chuyện xảy ra trong một năm này, tựa như đều lao về một hướng không thể khống chế nổi, ai cũng thấy gió thổi làm mặt nước gợn sóng, lại chưa chắc đã thấy được dòng xoáy ngầm dưới mặt nước.


Mà muốn vén tấm màn nước này lên, nhìn thẳng vào dòng xoáy ăn thịt người ấy, dường như chỉ cần có một cơ hội.


Mà cơ hội này rất nhanh đã tới------ Tông thiên tử sắp dùng Đỉnh Thần Nông luyện kiếm vì hoàng cửu tử đoạt hạng nhất ở hội Giao Long.


Tông Tử Hoành vốn tưởng rằng, cái chết của nhị đệ sẽ khiến chuyện này tạm gác lại vô thời hạn, dù sao cũng không thể không nghĩ tới cảm nhận của Đế Hậu, hành động này khiến y cảm thấy nhìn thế nào cũng không ổn.


Chuyện này đương nhiên bị Lý Tương Đồng phản đối kịch liệt, thậm chí còn tranh cãi với Tông Minh Hách trước mặt chúng phi tần, khắp hậu cung chướng khí mù mịt.


Lần này, Thẩm Thi Dao hiếm khi không mang vẻ mặt có chút hả hê nữa, nhắc tới chuyện này, vẻ mặt bà vẫn như thường mà thêu đồ trong tay, chẳng qua lúc Tông Tử Hoành hỏi về lí do hai người cãi vã, mới cười nhàn nhạt nói: “Còn sao nữa, giờ tâm tư Đế Quân, đều đặt trên người Sở phi và tiểu Cửu, ngài ấy vốn chẳng thích Lý Tương Đồng, nay lão nhị không còn, hai người cũng đã rất lâu không chung phòng rồi.”


Tông Tử Hoành nhíu mày suy tư gì đó.


“Đế Quân khăng khăng phải dùng Đỉnh Thần Nông luyện kiếm cho tiểu Cửu, tiếp theo, e là muốn lập hắn làm thái tử rồi.” Thẩm Thi Dao ngẩng đầu nhìn nhìn nhi tử, khẽ mím môi anh đào, “Nếu tiểu Cửu về sau thật sự làm Nhân Hoàng, con làm đại ca, nên làm thế nào đây… Sẽ cúi đầu nghe theo ư?”


“...”


“Con là hoàng trưởng tử, cho dù là xét về bất kỳ tư chất gì, con đều xứng đáng làm Nhân Hoàng hơn nó, đáng tiếc...” Thẩm Thi Dao cúi đầu, tiếp tục thêu khăn lụa trong tay, giọng nhàn nhạt lạnh như băng, “Ánh trăng và mặt trời, không thể cùng tỏa sáng.”