Kiếp Vô Thường

Chương 70





Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


____________________________


Sau khi vào đêm.


Tông Tử Hoành lặng lẽ xuống giường, đổi một bộ y phục đi đêm.


Khó khăn lắm mới dẫn được hết những người khác đi, y mặc kệ thương thế chưa lành, nóng lòng đi xác nhận xem đại bá của y có bình an hay không.


Cung Vô Cực xây dựa sát núi, trên núi có một động phủ, là nơi bế quan tu luyện của tu sĩ cấp cao của Tông thị. Động phủ chính là nơi linh khí thuần khiết nồng đậm nhất Cửu Châu, đều hình thành từ thời hồng hoang thượng cổ, qua trăm vạn năm, khi linh khí trên nhân gian ngày càng loãng, động phủ cũng trở nên cực kỳ hiếm có, tất cả tổ tiên đại tiên môn thế gia đều tranh giành động thiên phúc địa mới có thể khai tông lập phái. Động phủ, công pháp, pháp bảo, chỉ khi đủ hết ba thứ, mới xứng tầm danh môn.


Động phủ của Tông thị thủ vệ nghiêm ngặt, còn có kết giới cường hãn, trong lời dạy của tổ tiên có nói, không phải huyết thống của Tông thị thì không được vào trong. Con cháu Tông thị chỉ sau khi trưởng thành, được gia chủ cho phép, mới có thể bước vào, Tông Tử Hoành đã vào mấy lần, đây lại là lần đầu phải lén lút lẻn vào, nhưng y là huyết thống Tông thị, kết giới sẽ không ngăn cản y.


Tông Tử Hoành một đường trốn tránh, vượt qua hết thủ vệ, thuận lợi vào trong động phủ.


Bên ngoài căn nhà nhỏ của Tông Minh Phủ, còn có một tầng kết giới tránh bị làm phiền, đây là ấn chú mà Tông thị tự nghĩ ra, Tông Tử Hoành trực tiếp giải ấn mà không làm hỏng kết giới, y đứng trước cửa nhà, nhìn cánh cửa đóng chặt, chần chừ hồi lâu.


Sau khi bế quan, tu sĩ sẽ tích cốc, không cho phép bất cứ ai tới gần, vì thế dù bên trong xảy ra chuyện gì, người bên ngoài cũng không biết. Nếu như Lục Triệu Phong nói dối, y sẽ làm phiền đại bá của y tu hành, nhỡ đâu bị người ta phát hiện, y thậm chí không biết nên giải thích sao.


Y lui về sau mấy bước, nhảy lên nóc nhà một cách yên lặng không một tiếng động , cẩn thận nhấc ngói lên, nhìn xuống. Bên trong không một bóng người.


Tông Tử Hoành chợt cảm thấy da đầu tê rần, tất cả các vết thương trên người đều đồng loạt đau đớn.


Y nhảy khỏi nóc nhà, trực tiếp mở cửa xông vào.


Hoàn toàn khác với cung Vô Cực xa hoa mỹ lệ, gian phòng này vô cùng mộc mạc, gần như không có gì dư thừa, khiến lòng người không thể không chuyên tâm, bế quan xưa nay là khổ tu, tu thân cũng phải tu tính.


Đảo mắt qua một lượt, không nơi nào có thể giấu người.


Nơi này không có ai, không có Tông Minh Phủ.


Người khắp thiên hạ đều biết, Tông Minh Phủ đang bế quan tu hành, đã kéo dài suốt năm năm, bế quan cũng không phải trò đùa, không thể nói rời đi là rời đi, tại sao nơi này lại không có ai!


Tông Tử Hoành hít sâu một hơi, bất lực đi quanh một vòng trong căn phòng nhỏ hẹp, không biết nên làm sao cho đúng.


Lẽ nào, lẽ nào Lục Triệu Phong nói là sự thật, đại bá của y đã bị...


Đột nhiên, Tông Tử Hoành phát hiện chiếu trải trên đất, có hai chiếc xếp không ngay ngắn, chiếc này đè lên mép chiếc kia.


Tính tình đại bá y có hơi kỳ lạ, muốn mọi thứ phải sạch sẽ, ngăn nắp, chỉnh tề theo thứ tự, tuyệt đối sẽ không ngồi trên chiếc chiếu trải không đều, nơi này nhất định từng có người khác tới.


Y lại gần, nhấc chiếc chiếu kia lên, nhìn thấy rõ vết nâu thẫm dưới chiếu, y bắt đầu lo lắng, lật hết toàn bộ lên, dấu vết đã khô thành từng mảng đọng trên mặt đất kia-- là máu!


Hai chân Tông Tử Hoành mềm nhũn, ngã ngồi trên đất.


"Đại bá..." Tông Tử Hoành dùng ngón tay run rẩy, chạm nhẹ lên vết máu trên đất, hàn ý vô hạn hung ác nuốt trọn y, khiến máu y đông cứng.


Đại bá của y, sư tôn của y, người dạy y tu luyện từ khi y ba tuổi, tặng cho y thanh kiếm đầu tiên trong đời...


Y nhớ về năm năm trước, đại bá vỗ lên vai y, bảo với y: "Hoành nhi, hôm nay con trưởng thành rồi, có thể dạy dỗ Kiêu nhi, đại bá cũng yên tâm bế quan, chờ ngày ta xuất quan, chắc chắn đã tu tới tầng thứ tám, phục hưng lại hùng uy của Đại Danh Tông thị ta."


Tông Tử Hoành quỳ trên đất, dập đầu thật mạnh với vết máu kia mấy lần, trán y dán lên mặt đất lạnh lẽo, đau tận xương tủy, nước mắt rơi như mưa.


Lục Triệu Phong căn bản không thể vào động phủ của Tông thị, trong tình cảnh ấy, nếu không phải có người nói cho gã biết, gã sẽ không thể biết, vì thế lời gã nói... Là thật?


Phụ quân, lẽ nào thật sự là người, người... Giết huynh đệ ruột của mình?


-----


Tông Tử Hoành vừa hoảng sợ vừa trở về phòng ngủ của mình, nhưng nhìn thấy Tông Tử Kiêu đang khoanh hai tay trước ngực, ngồi trên giường y, gương mặt nhỏ xinh đẹp hết sức nghiêm túc.


"Sao đệ lại..."


"Huynh đi đâu thế."


Hai người đồng thời mở miệng.


"Thương thế của huynh còn chưa đỡ, ăn mặc như thế rốt cuộc là đi đâu?" Tông Tử Kiêu bước tới, trách mắng xối xả, "Huynh rốt cuộc đang gạt đệ chuyện gì, huynh đệ chúng ta xưa nay không có bí mật, tại sao từ khi huynh quen biết Hứa Chi Nam, cứ che che giấu giấu với đệ suốt?"


Tông Tử Hoành vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bi thống, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời, thậm chí không muốn nói một chữ nào nữa, y lắc đầu: "Đệ còn nhỏ, đừng hỏi."


Tông Tử Kiêu càng giận dữ: "Huynh chưa từng gạt đệ như thế, huynh rốt cuộc đang gạt đệ chuyện gì!"


Tông Tử Hoành vô lực ngã xuống giường, như vừa trải qua một trận chiến sinh tử, chỉ còn một thể xác đầy vết thương.


"Huynh, huynh sao thế?" Tông Tử Kiêu thấy y như vậy, lại lo lắng, "Thương thế chưa lành còn dám chạy lung tung, phụ quân đã không cho huynh ra ngoài, bị phát hiện thì phải làm sao." Hắn thử dò xét mạch tượng của Tông Tử Hoành, lại kiểm tra thương thế một hồi, vừa đau lòng vừa giận dữ nói, "Huynh xem đi, vết thương lại rỉ máu rồi."


Tông Tử Hoành chẳng chút phản ứng, để đệ đệ bận bịu thoa thuốc, sát trùng, băng bó cho y lần nữa.


Vất vả lắm mới làm xong, Tông Tử Kiêu ngồi bên giường, nhìn Tông Tử Hoành chăm chú một hồi, đột nhiên đưa tay ra, mơn trớn đuôi mắt chưa hết ửng đỏ của y: "Đại ca, huynh không phải đã khóc đấy chứ?"


Ánh mắt trống rỗng của Tông Tử Hoành rốt cuộc lóe lên một chút, đôi mắt đen thẳm kia, không thấy vẻ ôn nhu sáng sủa như xưa nữa, giờ chỉ mang toàn bi thương vô biên.


Tông Tử Kiêu cắn răng: "Vì Hoa Du Tâm ư?"


Tông Tử Hoành không tỏ ý kiến.


"Huynh thật sự thích nàng ta?" Giọng điệu Tông Tử Kiêu ngập tràn không cam lòng.


Tông Tử Hoành nhẹ gật đầu: "Tiểu Cửu, đệ biết không, trước khi nàng đi có nói với huynh, đồng ý gả cho huynh."


Tông Tử Kiêu quay mặt đi, ánh mắt bừng lên lửa giận nhìn phía trước, cằm hắn đã hơi hiện vẻ nam nhân, giờ căng chặt, "Nhưng nàng chết rồi, vĩnh viễn không thể gả cho huynh."


Tông Tử Hoành rũ mắt xuống, bờ môi tái nhợt khẽ động, cuối cùng chẳng nói gì.


Tông Tử Kiêu nhìn vẻ y rưng rưng muốn khóc, lại hối hận vì đã nói lời lạnh nhạt: "Đại ca, nếu huynh nhất định phải thành thân, chờ đệ lớn rồi, đệ thành thân với huynh."


Tông Tử Hoành coi lời của hắn như lời nói đùa của trẻ con, nhàn nhạt bảo: "Tiểu tử ngốc."


"Không được ư? Mẫu thân từng nói, thành thân với người mình thích nhất, chính là hạnh phúc lớn nhất trên đời." Tông Tử Kiêu nhìn y, ánh mắt sáng như sao trên trời, "Đệ thích đại ca nhất, đại ca cũng thích đệ nhất, có đúng không?"


Tông Tử Hoành không để ý tới sự chăm chú quá mức bình thường của Tông Tử Kiêu, y chỉ nghĩ tới lúc Sở Doanh Nhược nói những lời này, trong đầu muốn gì, sau lưng làm gì, không rét mà run.


"Đại ca?" Tông Tử Kiêu đẩy y một cái, muốn một đáp án, "Có đúng không?"


Tông Tử Hoành đáp qua loa: "Lại nói nhăng nói cuội, trên đời làm gì có chuyện huynh đệ thành thân."


"Trước không có, sau này đâu phải không thể có, chúng ta bắt đầu trước là có rồi."


Tông Tử Hoành nằm vật xuống giường: "Huynh mệt rồi, đệ về đi."


Tông Tử Kiêu nhìn chăm chú vào đại ca, thì thầm bảo: "Đệ thật lòng mà."


"Ừ." Tông Tử Hoành vẫn chẳng để trong lòng, đệ đệ út của y từ nhỏ đã ngông cuồng tự phụ, cũng chẳng phải lần đầu nói ra mấy câu kỳ lạ.


Tông Tử Kiêu mím môi, bất mãn hừ một tiếng: "Huynh còn chưa trả lời đệ, huynh đến cùng là lén lén lút lút đi đâu thế?"


"Huynh muốn xuất cung, nhưng phát hiện không ra ngoài được, lại quay về."


"Gặp Hứa Chi Nam?"


"Ừ."


"Hừ."


Trong phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc.


Sau hồi lâu, Tông Tử Kiêu mở miệng, giọng đầy cô đơn: "Đại ca, huynh gần đây, sao không gần gũi với đệ nữa."


Lời nói tủi thân này làm trong lòng Tông Tử Hoành mềm nhũn, y nhìn đệ đệ quay lưng ngồi ở đầu giường của mình, nhớ rằng đứa nhỏ này xưa nay lúc giận dỗi, đều thích quay lưng về phía mình như thế. Từ khi nhỏ xíu, bóng dáng bé bé, cho tới giờ là dáng vẻ thiếu niên cao ngất, lại qua vài năm, sẽ thành dáng người nam nhân trưởng thành, có lẽ còn sẽ cao hơn cả mình, cũng sẽ không thể mãi là đệ đệ thích ỷ lại vào y nữa.


Thời gian sao lại trôi qua nhanh tới thế, một đời người, chẳng qua chỉ như một ánh sao băng, vụt qua muôn vàn đêm dài không chút lưu luyến.


Tông Tử Hoành mềm giọng, an ủi bảo: "Trong lòng đại ca khó chịu, cần chút thời gian, cũng có phải xa cách với đệ đâu."


"Đệ biết huynh khó chịu, nên đệ mới ở bên cạnh huynh mà." Tông Tử Kiêu xoay người lại, ủ rũ nói, "Đệ rất hối hận, lúc trước không nên để huynh đưa đệ xuất cung, như thế chúng ta sẽ không tới trấn Cổ Đà, cũng không bị cuốn vào nhiều thị phi tới thế."


Câu này đâm thẳng vào tim Tông Tử Hoành, nhớ lại chuyện đã xảy ra suốt bốn năm qua, nếu như được làm lại một lần nữa, y sẽ chọn sao đây? Vốn y nên tham gia hội Giao Long lần đó, thuận lợi giành hạng nhất, khiến phụ quân tán thưởng, khiến mẫu thân được bù đắp hy vọng, như vậy tất cả sau này, có phải cũng không xảy ra không.


Thật ư? Là thế à?


Không. Trần Tinh Vĩnh và Lục Triệu Phong vẫn sẽ tàn hại tu sĩ, đại bá của y vẫn sẽ mất, mà cha ruột của y, có lẽ sẽ dùng thủ đoạn khác, cướp kim đan của chính y. Hết thảy đều không thay đổi, chỉ là y sẽ chẳng hay biết gì, vậy thì y thà rằng tỉnh táo sớm hơn một chút.


Tông Tử Hoành nhắm hai mắt lại, không thể nào khống chế được sự hoảng sợ tràn ngập xương cốt tứ chi.


Dù cho tới tận giờ phút này, y vẫn không dám, không muốn tin, y tìm đủ loại lý do, chỉ là không thể chấp nhận, phụ thân thân sinh của y lại muốn moi kim đan của y.


Dù cho y xuất thân không tốt, dù cho y không được thích, bọn họ dù sao cũng là cha con ruột cơ mà.


Tông Tử Kiêu nhìn dáng vẻ đại ca lại thất thần lần nữa, lập tức hối hận vì lời vừa nói: "Đại ca, huynh nghỉ ngơi đi, sáng mai đệ lại tới với huynh." Hắn lưu luyến không rời đứng dậy, ra khỏi cửa.


"Tiểu Cửu."


Tông Tử Kiêu quay đầu lại.


Tông Tử Hoành chắc chắn nói: "Cho dù xảy ra chuyện gì, đệ cũng là đệ đệ của huynh, là người đại ca thích nhất."


Tông Tử Kiêu nở nụ cười tươi rói: "Ừm, đệ biết mà."


Cho dù có xảy ra chuyện gì, đại ca nhất định sẽ bảo vệ đệ.