Kiếp Vô Thường

Chương 29




Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


______________________________


Giải Bỉ An đầy mặt đều là vẻ không thể tin nổi, y định hỏi ngược lại "Không phải đệ đuổi ta ra ngoài à", nhưng thấy dáng vẻ Phạm Vô Nhiếp trừng mắt lại che giấu một tia oan ức, nhất thời vừa giận vừa buồn cười, trong lòng cũng mềm nhũn, y ho nhẹ một tiếng: "Sư huynh sợ làm phiền đệ dưỡng thương, không phải cố ý không tới thăm."

Sắc mặt Phạm Vô Nhiếp tốt hơn một chút: "Vậy vết thương của huynh sao rồi?"

"Ta không sao rồi." Giải Bỉ An giang hai tay ra cho xem, "Vết thương của ta vốn không nặng."

Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An bệnh một đêm mà gò má đã ốm đi, vô thức đưa tay ra, bừng tỉnh, hắn cảm thấy hắn sẽ bóp cằm người này, ép hỏi người này sao không ăn nhiều cơm chút, có phải muốn hắn đút cho từng ngụm từng ngụm hay không.

Nhưng tay hắn còn chưa chạm tới Giải Bỉ An, người đã sực tỉnh, hắn rũ tay xuống giấu sau lưng, nhẹ nhàng siết lại.

Giải Bỉ An lo lắng nhìn bả vai Phạm Vô Nhiếp: "Đệ thì sao, đệ đã khỏe lại chưa?"

"Chưa." Phạm Vô Nhiếp cúi đầu, "Mỗi thời mỗi khắc đều đau, còn chưa cử động được."

"Vậy mà đệ còn chạy tới đây." Giải Bỉ An vôi nói, "Mau quay về với ta."

Trở về phòng, Giải Bỉ An nhận từ tay đệ tử phái Vô Lượng, đổi thuốc cho Phạm Vô Nhiếp. Y mở từng tầng từng tầng băng gạc, mãi đến tận khi nhìn thấy mấy lỗ thủng máu thịt dữ tợn, tay y run lên, ủ rũ hạ mi xuống.

Phạm Vô Nhiếp đang đợi thoa thuốc, lại nghe Giải Bỉ An nhỏ giọng nói: "Vô Nhiếp, xin lỗi."

Hắn ngẩn ra: "Sao thế."

Giải Bỉ An ngẩng mặt lên, vành mắt ửng hồng, con ngươi vừa đen vừa to phủ một tầng nước mỏng, ánh mắt long lanh, tựa như từng ánh sao nhỏ lấp lánh.

Hô hấp của Phạm Vô Nhiếp có hơi căng lên, trong đầu rối bời, tất cả đều đang nghĩ, y làm dáng vẻ này cho ai xem? Dáng vẻ trêu chọc người khác này của y, để cho ai xem?

Giải Bỉ An cắn môi: "Sư huynh không bảo vệ đệ cho tốt, đệ có trách sư huynh không?"

Phạm Vô Nhiếp trầm thấp nói: "Ta muốn trách huynh, huynh bồi thường cho ta thế nào."

Giải Bỉ An bị câu hỏi này làm ngẩn cả người.

"Huynh có thể chỉ tốt với mỗi ta không?" Phạm Vô Nhiếp ngưng mắt nhìn Giải Bỉ An, khẩu khí căn bản không phải dò hỏi, ngược lại như ra lệnh.

"..." Giải Bỉ An có hơi mờ mịt.

Phạm Vô Nhiếp dán sát tới gần Giải Bỉ An, tập trung nhìn vào mắt y: "Huynh sao lại đối tốt với ta?"

"Bởi vì... Đệ là sư đệ của ta mà." Giải Bỉ An đột nhiên cảm thấy trong mắt tiểu sư đệ của y có thâm trầm vượt xa khỏi tuổi tác, loại tâm tình kia như dòng nước ngầm dưới mặt biển lặng im, bất cứ lúc nào cũng đều có thể xoay chuyển đất trời.

"Vậy tại sao lại đối tốt với người khác."

"Ta..."

Phạm Vô Nhiếp tóm lấy cổ tay Giải Bỉ An: "Ta chỉ có huynh thôi... Huynh tốt với ta, có thể chỉ mình ta thôi được không."

"Vô Nhiếp, đệ làm sao thế." Giải Bỉ An nghi hoặc nhìn hắn, nhưng khẩu khí rõ ràng là đang dỗ, "Có phải khi còn bé không ai chăm sóc tốt cho đệ không? Đệ chịu khổ nhiều rồi."

Phạm Vô Nhiếp mím môi, hắn buông lỏng tay Giải Bỉ An ra, quay mặt đi.

"Ta biết không có cha mẹ rất khổ sở, ta thì may mắn vì có sư tôn đối tốt với ta, sau này đệ có sư huynh đối tốt với đệ." Giải Bỉ An đưa tay xoa đầu Phạm Vô Nhiếp, ôn nhu nói: Sư huynh đối tốt với đệ, người khác là giành không được, đây không phải đồ vật mà có thể càng chia càng ít được, nhưng với đệ, chỉ có thể càng ngày càng nhiều."

Phạm Vô Nhiếp đột nhiên dùng một tay ôm lấy eo Giải Bỉ An, nhào vào lòng y, dùng sức mạnh tới mức suýt nữa xô ngã Giải Bỉ An.

Giải Bỉ An sau khi hoa mắt, khóe miệng cong lên, tay y thuận một đường vuốt từ tóc Phạm Vô Nhiếp xuống lưng, xoa xoa mấy lần, dỗ dành nói: "Sư huynh ở đây rồi."

Đại ca ở đây rồi.

Đại ca mãi mãi luôn ở đây.

Đồ lừa đảo, huynh lừa ta, lừa tất cả mọi người, huynh tốt với ta xong rồi sẽ lấy đi hết thảy, huynh sẽ chờ ta yêu huynh rồi lại mạnh mẽ đâm ta một đao, huynh sẽ ở thời điểm ta chẳng còn gì ngoài huynh, bỏ rơi ta rồi rời đi vĩnh viễn.

Huynh là Tông Tử Hoành, lại không phải Tông Tử Hoành.

Đừng biến thành Tông Tử Hoành.

Phạm Vô Nhiếp siết chặt eo Giải Bỉ An,hắn đối với người được ôm trong ngực này, lưu luyến tới mức hận không thể hòa vào thân thể đối phương.

Giải Bỉ An không cố gắng tìm hiểu sự khác thường của Phạm Vô Nhiếp, chỉ cảm thấy đau lòng, y kiên trì an ủi, lồng ngực càng nặng trĩu phần trách nhiệm của người làm huynh trưởng hơn.

Phiền phiền nhiễu nhiễu thay thuốc xong, Phạm Vô Nhiếp kéo y phục Giải Bỉ An không cho y đi, Giải Bỉ An liền đi theo hắn ăn cơm, tán gẫu, cả ngày cũng chẳng rời đi.

Bọn họ nhắc tới tà túy suýt lấy mạng bọn họ.

"Trên người kẻ này có tầng tầng điểm đáng ngờ, cũng không biết Chiếu Văn trưởng lão có tra ra được nguyên nhân không."

"Nếu thật sự là người từ thời Tông thiên tử, e là khó lắm, trừ phi Hứa Chi Nam xuất quan." Phạm Vô Nhiếp đang suy tư làm sao vừa không bại lộ thân phận của mình, vừa làm họ biết thân phận thật sự của tà túy kia, dù sao giờ hắn cũng không thể tự mình điều tra điểm đáng ngờ của Tông Minh Hách.

"Hứa Chi Nam xuất quan có ích gì, ta luôn cảm thấy, chuyện này khó điều tra nhất, cũng không phải thân phận của nó, mà là..." Giải Bỉ An nghiêm trọng nói, "Mà là Lý Bất Ngữ."

"Huynh cảm thấy lão ta sẽ cản trở?"

"Từ lúc ông ta dùng Lôi Tổ Bảo Cáo đánh tà túy kia, ta đã cảm thấy ông ta có bí mật không ai biết được, mọi người cũng có nghi vấn thế trong lòng, chỉ là không ai dám nói thẳng ra như sư tôn mà thôi." Giải Bỉ An thở dài, "Chuyện này nếu tới cuối tra cũng chẳng tra ra, sẽ thành sống chết mặc bay."

"Không sai, nếu ta là Lý Bất Ngữ, có ý định che giấu chuyện này, đương nhiên sẽ nghĩ cách cản trở."

"Trăm năm trước, trộm đan, Phược Ma Trận." Giải Bỉ An nhắc từng thứ, "Nói thật, nếu không phải mọi người đều biết Tông Tử Kiêu đã bị đế quân đày vào tầng thứ mười tám của Địa Ngục Vô Gian, có thể khiến Lý Bất Ngữ vừa ghét vừa kỵ, không tiếc tạo ác nghiệp cũng ra tay tàn khốc trấn áp, đúng là chỉ có..." Vẻ mặt y hơi dao động, "Đúng rồi, còn một người nữa."

Lòng Phạm Vô Nhiếp căng thẳng.

"Nhân hoàng Tông Tử Hoành." Giải Bỉ An tựa như vì phát hiện này mà kích động, "Đệ nghĩ xem, tà túy kia liệu có phải Tông Tử Hoành không?"

"..."

"Thế nhân đều nói Ma Tôn thập ác bất xá, nhưng nếu không phải nhân hoàng máu lạnh vô tình, hắn cũng chẳng rơi vào ma đạo. Huynh đệ bọn họ tranh giành ngôi vị hoàng đế, làm liên lụy tới cả Lý gia."

Phạm Vô Nhiếp nhìn dáng vẻ mạch lạc rõ ràng của Giải Bỉ An, tâm tình hết sức phức tạp: "Nhưng mà, có người nói thi thể nhân hoàng bị Ma Tôn phong ấn trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ rồi, chẳng ai tìm được, hơn nữa, tà túy kia trên người có công pháp nguyên dương, vẫn không thể giải thích."

"Đúng thế." Giải Bỉ An lắc đầu một cái, lại rơi vào trầm tư.

"Có điều, suy đoán này của huynh vẫn rất có giá trị, sư huynh, huynh nên nói sư tôn biết."

"Thật ư?"

"Đúng, nếu tà túy kia đúng là do Lý Bất Ngữ phong ấn, phải tra từ nhân quả ân oán của lão ta." Phạm Vô Nhiếp có thể xác định, chỉ cần Giải Bỉ An nói y nguyên lời này với Chung Quỳ, Chung Quỳ nhất định sẽ nhớ tới Tông Minh Hách. Hiểu biết về Tông thị của Giải Bỉ An, phần lớn là do chuyện kể trên phố, dã sử, mà những thứ ấy phần lớn nói về huynh đệ Tông thị. Nhưng khi Chung Quỳ ra đời, toàn bộ Tu Tiên giới còn chưa thở hắt được hơi nào khỏi bóng tối của Ma Tôn, đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn Giải Bỉ An nhiều.

"Được." Giải Bỉ An lo lắng nói, "Vô Nhiếp, ta có một loại linh cảm."

"Linh cảm gì."

"Ta cảm thấy thân phận tà túy kia, chân tướng của chuyện này, sẽ dấy lên sóng to gió lớn ở Tu Tiên giới, dù sao, cũng liên quan tới danh dự Minh Chủ Tiên Minh."

Phạm Vô Nhiếp cười nhạt trong lòng. Không sai, nếu thật sự lộ ra ánh sáng, hắn thật muốn thấy Lý Bất Ngữ sẽ giải thích toàn bộ chuyện này thế nào, hắn cũng không thể chờ được muốn biết, trên người Tông Minh Hách rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại dùng được công pháp nguyên dương, đan bị moi đi, đã vào bụng ai.

"Không ngờ, đều đã qua trăm năm, Tu Tiên giới vẫn chẳng thoát khỏi uy hiếp của Ma Tôn còn lưu lại." Giải Bỉ An cảm khái nói, "Không biết ăn bao nhiêu nhân đan, mới có thể luyện thành một Ma Tôn."

Phạm Vô Nhiếp tức giận trong lòng: "Ta nghe nói bản thân Tông Tử Kiêu sinh ra với căn cốt thượng thừa, mười ba tuổi đã đoạt hạng nhất hội Giao Long, hắn thật sự cần nhân đan?"

"Lời tuy nói vậy, nhưng nếu không phải hắn ăn đan cha ruột của mình, sao có thể khống chế pháp bảo thượng cổ?"

Phạm Vô Nhiếp cực kỳ ấm ức trong lòng, nhưng lại không thể nói gì thêm.

"Không bằng giờ ta đi tìm sư tôn luôn." Giải Bỉ An nói đã muốn đứng lên, "Sư tôn nhất định cũng sốt ruột."

Phạm Vô Nhiếp kéo y về: "Đã trễ vậy rồi, ngày mai đi."

"Nhưng mà..."

“Sư huynh, ta buồn ngủ, huynh ngủ với ta đi." Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An chẳng chớp mắt, "Lại như, ngày ấy ta chăm sóc huynh."

Giải Bỉ An cười: "Được rồi."

Giải Bỉ An trải sẵn chăn, cẩn thận cởi ngoại bào cho Phạm Vô Nhiếp, mình cũng chỉ mặc áo lót, mới cùng nằm xuống.

Cả người Phạm Vô Nhiếp bao bọc trong mùi hương ấm áp dễ ngửi của Giải Bỉ An, khiến hắn thả lỏng vô cùng.

Giải Bỉ An cũng thả lòng, đây là thời khắc kể từ sau khi họ bị thương, y cảm thấy ôn hòa nhất, y nhìn màn che trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng nói: "Vô Nhiếp, đệ biết không, kỳ thực ngày ấy ta ngất xỉu trên đài bát quái, ta mơ thấy một giấc mơ." Chuyện này y nhịn mấy ngày, đột nhiên muốn nói hết ra.

"Mơ gì?"

"Ta mơ thấy..." Giải Bỉ An nhớ tới đoạn cuối giấc mộng, đúng là làm người ta ngượng, nên tự động cắt bớt, "Ta mơ thấy ta hình như có một đệ đệ."

Lòng Phạm Vô Nhiếp run lên.

"Đệ ấy tên... Tiểu Cửu."

Phạm Vô Nhiếp đột nhiên siết chặt nắm đấm trong chăn.

"Ta nghĩ có một đệ đệ thật thì tốt rồi." Giải Bỉ An đột nhiên không muốn nói nữa, vì kết cục của y và Tiểu Cửu hiển nhiên là một bi kịch, "Có điều, ta có đệ rồi."

Phạm Vô Nhiếp nhắm hai mắt lại, ngăn cản tâm tình lộ ra ngoài.

Sao y lại mơ thấy như thế, ngất xỉu, còn mơ thấy chuyện kiếp trước, đều vì đài bát quái kích thích? Lại như y nói, phần lớn người ta, đều chỉ có thể thấy giống, mà không nhớ lại kiếp trước hoàn toàn, nhưng nếu như có người có thể nhớ lại kiếp trước thì sao.

Nếu Giải Bỉ An thật sự có thể nhớ lại kiếp trước, vậy Tông Tử Hoành sẽ triệt triệt để để quay về, người hắn yêu, người hắn hận, sẽ đồng thời quay về. Ngay cả chính hắn cũng không biết, hắn đến tột cùng có muốn Tông Tử Hoành kia quay về không.

Hắn chỉ biết, cho dù chuyện gì xảy ra, đời này, hắn tuyệt đối sẽ không buông người này ra.