Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 7: Thái Tử lo lắng cho đệ đệ




Edit: Cơ Hoàng

Hoàng Cung, trong Dục Khánh Cung, đương kim Thái Tử Lê Bân Hạo đang dạy dỗ đệ đệ của mình là Ngũ hoàng tử Lê Bân Úy.

"Tiểu Ngũ, năm nay đệ cũng đã hai mươi hai tuổi, nên thành thân rồi." Thái Tử tận tình khuyên bảo đệ đệ ruột của mình. Lê Bân Úy là đệ đệ cùng một mẹ sinh ra với Thái Tử, tuy nhiên lại nhỏ hơn Thái Tử mười mấy tuổi. Năm Lê Bân Úy lên năm tuổi thì Hoàng Hậu qua đời, Thái Tử lại càng chiếu cố người đệ đệ của mình hơn. Đối với Thái Tử, Lê Bân Úy không chỉ là đệ đệ mà càng giống con của hắn hơn, thậm chí hắn còn nhọc lòng vì đệ đệ còn hơn cả con trai mình. Mà chuyện khiến Thái Tử bận tâm nhất chính là hôn sự của Lê Bân Úy. Tuổi của Lê Bân Úy càng ngày càng lớn, thế nhưng lại không hề có một chút ý định thành thân, thậm chí còn không có lấy một nha hoàn thông phòng. Trong một lần Thái Tử hoài nghi đệ đệ mình thích nam sắc, đưa mấy thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp qua. Thế nhưng tất cả bọn họ đều bị ném đến chỗ huấn luyện thị vệ, tiến hành một cuộc huấn luyện khắc nghiệt, sau đó tất cả đã lột xác biến thành những tên thị vệ cao lớn thô kệch. Sau khi biết được chuyện này, Thái Tử lại càng buồn rầu hơn. Không thích nữ nhân cũng không thích nam nhân, chẳng lẽ đệ đệ của hắn muốn đi xuất gia làm hòa thượng sao? Vì thế lại có một khoảng thời gian thật dài Thái Tử lại lôi kéo đệ đệ và giảng cho đệ đệ mình hiểu làm một hòa thượng khổ sở ra sao, đặc biệt là làm hòa thượng sẽ không được ăn thịt. Đệ đệ nhà mình lại thích ăn thịt như thế, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Lúc đó biểu hiện của đệ đệ hắn như thế nào?

"Vẫn có thể rượu thịt, Phật Tổ ở trong lòng là được.

Thái Tử điện hạ nghe lý do này xong thì suýt chút nữa nhảy dựng lên, mất hết khí độ thong dong của một vị Thái Tử nên có. Cũng may là Lê Bân Úy mở miệng trấn an đại ca nhà mình đúng lúc, nói cho Thái Tử biết là hắn không muốn làm hòa thượng, cũng không phải do tính hắn lạnh nhạt, mà là hắn muốn tìm được người mà hắn thích, nhất sinh nhất thế nhất song nhân*.

(*Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một đôi.)

Nghe xong thì cuối cùng Thái Tử cũng yên lòng. Nhưng sau đó hắn lại bắt đầu buồn rầu đi tìm người khiến đệ đệ yêu thích. Cứ thế qua mấy năm, tuổi của Lê Bân Úy ngày càng lớn thế nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Vương phi của hắn đâu. Thái Tử lại bắt đầu sốt ruột, khiến người khác cảm thấy sao hắn đường đường là Thái Tử một quốc gia lại giống một bà mẹ như vậy?

"Hoàng huynh, đệ đã nói rồi, nếu không tìm được tri kỷ có tiếng nói chung với mình thì đệ sẽ không thành thân đâu." Lần nào Ngũ hoàng tử Lê Bân Úy cũng chỉ đáp lại Thái Tử một câu như vậy.

Thái Tử nghe vậy lại tức giận: "Tiểu tử đệ cứ thích lông bông ở bên ngoài, cho đệ xem tư liệu của quý nữ của các gia tộc mà đệ cũng không chịu xem. Mỗi lần tuyển tú đệ cũng không hứng thú đi xem, cho dù xem trộm một lần thôi cũng tốt. Kết quả thì sao? Cái loại người kỳ quái như đệ mà tìm được tri kỷ mới là chuyện lạ đấy!"

Lê Bân Úy vẫn bất động mặc kệ. Nếu Thái Tử thích nói thì cứ để Thái Tử nói đi, dù sao chính hắn cũng nghe quen rồi...

Thái Tử nhìn dáng vẻ này của Lê Bân Úy mà cực kỳ tức giận, đúng là lợn chết không sợ nước sôi mà. Phi, nói sai rồi, nếu Lê Bân Úy là lợn chết, vậy người ca ca như hắn thì là cái gì?

Thái Tử lau mặt một phen. Thôi kệ đi, dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần hắn nhắc tới đề tài này thì Lê Bân Úy cũng đều có dáng vẻ như vậy. Thôi, hắn cũng không trông cậy nhiều vào đệ đệ làm gì.

Hai ngày nữa Văn An cô cô sẽ tổ chức tiệc thưởng mai, lần này nhất định đệ phải tham gia cho ta." Thái Tử trực tiếp hạ mệnh lệnh.

"Hoàng huynh..." Lê Bân Úy nhíu mày. Hắn thật sự không thích tham gia mấy cái yến hội gặp mặt kiểu này.

"Đệ phải đi." Thái độ của Thái Tử rất cương quyết, "Chẳng phải đệ muốn tìm người tri tâm sao? Trong số những nữ tử mà cô cô mời lần này có vài người khá ưu tú, không chừng sẽ trở thành tri tâm của đệ."

Thái Tử đã rầu thối ruột vì người đệ đệ này của mình rồi. Hắn đã sai thuộc hạ thu thập tư liệu các quý nữ có của các gia tộc trong kinh thành có tư cách trở thành Vương Phi. Người mà hắn xem trọng nhất là đại tiểu thư con vợ cả của Bảo Lăng Hầu phủ Lâm Bạch Xu.

"Đại tiểu thư con vợ cả của Bảo Lăng Hầu phủ Lâm Bạch Xu cũng không tệ, là tài nữ nổi danh ở kinh thành. Chẳng phải đệ đã từng đọc qua những bài thơ nàng ta làm rồi sao? Còn từng khen ngợi thơ của nàng kinh điển nữa..." Thái Tử bắt đầu đề cử người mà hắn xem trọng cho Lê Bân Úy.

Vẻ mặt của Lê Bân Úy vẫn lạnh nhạt như cũ: "Những bài thơ nàng ta làm đúng là không tệ, đặc biệt là bài "Tương Tiến Tửu"(1) kia, vô cùng hào phóng, không giống như thơ của một khuê nữ có thể làm ra."

Thái Tử hói: "Ý của đệ là gì? Đệ hoài nghi những bài thơ đó không phải do Lâm Bạch Xu viết?"

Lê Bân Úy không trả lời, chỉ nói: "Không biết Sầm phu tử và Đan Khâu sinh được nhắc đến trong bài thơ đó là người phương nào? Một vị tiểu thư khuê các như vậy lại có thể tùy tiện quen biết hai ngoại nam* sao? Còn Trần Vương nữa, cả tiền triều lẫn triều của chúng ta đều không có một vị Vương Gia nào là Trần Vương, vậy thì "Trần vương tích thời yến Bình Lạc, Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước" kia đến từ đâu?"

(*Ngoại nam: người đàn ông xa lạ)

Thái Tử bị hỏi đến nỗi cứng họng, cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, nhíu mày nói: "Nghe đệ nói như vậy ta cũng cảm thấy không thích hợp. Có một số bài thơ có vẻ không giống người như Lâm Bạch Xu có thể viết được. Xem ra là có người ở đằng sau thầm hỗ trợ cho nàng ta! Bảo Lăng Hầu phủ này cũng có chút bản lĩnh, có thể tạo ra một vị đại tiểu thư tài năng vang danh kinh thành như vậy, chỉ sợ cũng phải bỏ ra khá nhiều vốn liếng... Đệ nhìn ta như vậy làm gì?"

Lê Bân Úy nói: "Đệ cảm thấy mục đích của Bảo Lăng Hầu phủ cũng khá rõ ràng, không phải phụ hoàng thì sẽ là hoàng huynh. Hiện giờ tuổi tác của phụ hoàng cũng không nhỏ nữa, vì vậy huynh chính là mục tiêu lớn nhất."

Thái Tử nghe xong lời này lại thở dài: "Ai mà biết được? Lão nhị, lão tam, lão tứ vẫn nhìn hoàng vị như hổ rình mồi. Phụ hoàng thì không tỏ rõ thái độ, cái chức vị Thái Tử này của ta cũng chưa chắc đã đứng vững được."

Lê Bân Úy biết Thái Tử khó xử nhưng cũng không nói gì an ủi Thái Tử mà sẽ dùng hành động thực tế để ủng hộ Thái Tử. Thái Tử cũng biết điểm này, vì vậy hắn mới đối xử thật lòng với người đệ đệ này, cũng chưa bao giờ hoài nghi Lê Bân Úy muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế với mình.

Trong phòng yên lặng một trận, bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên, đánh vỡ sự yên lặng này.

Thái Tử thu hồi vẻ mặt lại, lớn tiếng nói: "Vào đi."

Cửa mở ra, người tiến vào không phải là hạ nhân mà là Thái Tử Phi đang nở một nụ cười ấm áp. Thái Tử Phi bưng một cái khay, trên khay có hai cái bát nhỏ nóng hổi đang bốc khói nghi ngút.

"Thiếp bưng chút bữa ăn khuya tới cho hai người." Thái Tử Phi cười dịu dàng nói: "Ta đã sai hạ nhân chuẩn bị phòng rồi, hôm nay Ngũ đệ cứ nghỉ lại Dục Khánh Cung đi, không cần về sở hoàng tử nữa."

"Đa tạ hoàng tẩu.” Lê Bân Úy nhận một bát bữa ăn khuya, thật tình cảm ơn Thái Tử Phi. Thái Tử Phi đã gả cho Thái Tử mười bốn năm, cũng vì Thái Tử nên rất chiếu cố ấu đệ như hắn, lại càng cẩn thận tỉ mỉ như mẫu thân vậy, vì thế Lê Bân Úy rất tôn kính Thái Tử Phi.

"Ngũ đệ đâu cần khách sáo với ta như vậy?" Thái Tử Phi vừa nói vừa đặt bát bữa ăn khuya tới trước mặt Thái Tử, hiền từ nói, "Chắc Thái Tử cũng đã nói cho đệ biết chuyện Văn An cô cô tổ chức tiệc thưởng mai rồi nhỉ? Lần này Ngũ đệ nhất định phải tham gia nha, tẩu tử ta còn chờ được uống trà do nương tử của đệ kính lên nữa."

Lê Bân Úy nghe thấy lời này lại nhíu mày. Hắn cảm thấy tuổi của hắn cũng chưa lớn cho lắm, sao hoàng huynh với hoàng tẩu cứ thúc giục hắn thành thân vội vã như vậy?

Thái Tử nói trước một bước lấp kín sự cự tuyệt của Lê Bân Úy: “Mặc dù Lâm Bạch Xu là hàng giả, nhưng trong yến hội vẫn còn các tiểu thư khuê các khác. Tuy thanh danh của các nàng ấy không vang dội bằng Lâm Bạch Xu, nhưng tuyệt đối không kém hơn Lâm Bạch Xu. Có lẽ trong đó sẽ có người tri tâm của đệ, đệ không được buông tha cơ hội lần này.”

Thái Tử Phi không rõ nguyên do: “Hàng giả cái gì? Lâm gia đại tiểu thư kia không phải tài nữ vang danh kinh thành sao?”

Hết chương 7

__________________

Chú thích:

(1) Tương Tiến Tửu là một bài thơ của Lý Bạch được sáng tác khoảng năm Thiên Bảo thứ 11 (năm 752). Đề mục Thương tiến tửu vốn là tên một điệu Nhạc phủ đời Hán, thuộc Đoản tiêu nao ca có nội dung là lời phóng ngôn khi uống rượu.

Chữ 將 trong tên bài ở đây có thể được đọc là “thương” (tương ứng âm “qiāng” trong tiếng Trung hiện đại) với nghĩa xin mời, hãy.

Tương Tiến Tửu

Quân bất kiến:

Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!

Hựu bất kiến:

Cao đường minh kính bi bạch phát,

Triêu như thanh ty mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,

Thiên kim tán tận hoàn phục lai.

Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,

Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.

Sầm phu tử,

Đan Khâu sinh.

Thương tiến tửu,

Bôi mạc đình!

Dữ quân ca nhất khúc,

Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính:

“Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,

Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh!

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,

Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.

Trần vương tích thời yến Bình Lạc,

Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước”.

Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,

Kính tu cô thủ đối quân chước.

Ngũ hoa mã,

Thiên kim cừu,

Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,

Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.

Dịch:

Sông Hoàng Hà lưng trời tuôn nước

Xuống biển rồi có ngược lên đâu

Lầu cao, gương xót mái đầu

Sớm còn tơ biếc, tối hầu tuyết pha

Vui cho trọn khi ta đắc ý

Dưới vầng trăng đừng để chén không

Sinh ta trời có chỗ dùng

Nghìn vàng tiêu hết lại trông thấy về

Chén đi đã trâu dê cứ giết

Ba trăm ly phải hết một lần

Khâu, Sâm hai bác bạn thân

Rượu vào xin chớ ngại ngần ngừng thôi

Ta vì bác hát chơi một khúc

Bác vì ta hãy chúc bên tai

Ngọc vàng chuông trống mặc ai

Tỉnh chi? chỉ muốn cho dài cuộc say

Bao hiền thánh đến nay ai rõ

Phường rượu ta tên họ rành rành

Trần Vương bữa tiệc quán

Bình Mười phần đấu rượu thỏa tình đùa vui

Chủ nhân chớ ngậm ngùi tiền ít

Mua rượu ta chén tít cùng chau

Ao cừu, ngựa gấm để đâu?

Gọi con đem đổi vài bầu rượu ngon.

(Bản dịch của Ngô Tất Tố)