Kiếp Sau Không Gặp

Chương 43: Thực Tập Sinh






Thoáng cái đã bốn năm trôi qua, Hạ Lâm thuận lợi hoàn thành kiến thức lâm sàn căn bản, cũng tiến vào giai đoạn thực tập của kì hai năm tư đại học.

Căn cứ vào kế hoạch học tập, sáng sáng cậu lên lớp học bình thường, chiều thì đến chi nhánh bệnh viện để thực tập.

Giáo viên hướng dẫn thực tập trước mắt của cậu tên là Kha Mi, một bác sĩ khoa thần kinh ngoại, tuổi tác khoảng 26-27 tuổi, nhã nhặn tuấn tú, nho nhã ôn hoà.

Kha Mi rất quan tâm đến Hạ Lâm, cái gì nên dạy cho cậu cũng không hề giấu giếm, gần như có hỏi có đáp.

Hắn phát hiện ra Hạ Lâm rất hứng thú với u não, nên hỏi cậu: "Sau này em có định học chuyên ngành u não không?"
"Em cũng có ý này," Hạ Lâm nói, "Nhưng giáo viên ngành học của bọn em cho em hai lựa chọn, một là khoa u, một khoa khác là khoa thần kinh ngoại, thầy Kha thầy thấy thế nào?"
Kha Mi trầm ngâm một lúc, nói: "Khoa u hiện nay đang chủ yếu sử dụng phương pháp chữa trị bằng hoá chất, còn khoa thần kinh ngoại thì chủ yếu sử dụng phẫu thuật, hai cái này bổ trợ cho nhau, nhiều lúc cần phối hợp tiến hành điều trị, cụ thể như thế nào thì còn phải dự vào bản thân em, tôi chỉ có thể cung cấp ý kiến tham khảo."
Hạ Lâm nghĩ chuyện này phải lựa chọn cẩn thận.


Mặc dù mấy năm gần đây, năm nào cậu cũng kiểm tra sức khoẻ cũng không có vấn đề gì, nhưng cũng không có nghĩa là sau này cũng không có vấn đề gì.

Trong vòng một hai năm cục u sẽ nổi lên rất nhanh, cũng rất nhanh chuyển biến xấu cũng không phải trường hợp thiểu số.

Lựa chọn một chuyên ngành nào đó, có thể sẽ liên quan đến việc sau này cậu kịp thời tìm cách tự cứu bản thân như thế nào.

Nhưng khao chính quy của viện y cần học năm năm, còn một năm nữa mới học lên cao học, cậu không cần phải nóng vội.

Nghĩ tới đây, Hạ Lâm cười với Kha Mi: "Vậy em về suy nghĩ cẩn thận."
Kha Mi gật đầu một cái: "Sắp tan làm rồi, bệnh nhân hôm nay không nhiều, hiếm khi chúng ta được tan làm đúng giờ, nếu không thì tôi mời em đi ăn tối nhé?"
"Không cần đâu ạ," Hạ Lâm khoát tay nói.

"Em về còn phải tranh thủ làm luận văn, ăn tạm cái gì đó trong nhà ăn là được ạ."
Kha Mi bất đắc dĩ nhìn cậu: "Tôi đã mời em năm lần, nhưng lần nào em cũng từ chối."
Hạ Lâm chỉ cười: "Chờ đến khi kết thúc đợt thực tập, em mời thầy ăn cơm nhé, được không ạ?"
Kha Mi không miễn cưỡng nữa, ngón trỏ đưa ra nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Hạ Lâm: "Cứ quyết vậy đi."
Động tác này thân mật quá mức, nhưng Kha Mi chỉ làm những động tác nhỏ này với cậu khi hai người ở riêng với nhau.

Hạ Lâm cảm thấy, Kha Mi hình như có chút hứng thú với cậu, nhưng loại hứng thú mập mờ này, khiến cho người ta không thể đoán ra.

Thật ra thì ngay từ đầu Kha Mi vẫn là một người hướng dẫn có khí phách, rất quy củ với Hạ Lâm, đối với các thực tập sinh khác cũng không có gì khác lạ.


Nhưng sau một lần Hạ Lâm vô tình nhìn thấy Kha Mi đi vào quán bar gay [Phi hành nửa đêm] mới mở kia, Kha Mi đã hoàn toàn bộc lộ bản thân mình trước mặt Hạ Lâm, không che giấu tình hướng của mình nữa, cũng không kiềm chế bản thân mình trêu ghẹo Hạ Lâm.

Thật ra thì Hạ Lâm cũng không ghét Kha Mi.

Ở một mặt nào đó, Kha Mi có rất nhiều điểm hướng dẫn cậu, nhưng đó không phải là hấp dẫn tình nhân.

Hạ Lâm mong rằng sau này mình cũng có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc giống như Kha Mi, dù bệnh nhân có khó giải quyết như thế nào cũng có thể bình tĩnh, lâm nguy không loạn.

Nghe thì thấy Hạ Lâm tôn trọng Kha Mi, vô cùng quý trọng duyên phận thầy trò này.

Nếu Kha Mi không đi đến bước cuối chỉ chơi trò mập mờ với cậu, cậu cũng chỉ nhân nhượng đối phương một chút thôi.

Hai người cùng đi đến cửa bệnh viện, nói "Tạm biệt" với nhau rồi giải tán.

Chi nhánh bệnh viện và khoa y chỉ cách nhau một bức tường, đi bộ mười mấy phút là có thể trở về kí túc, cho nên Hạ Lâm lười đi xe, chạy qua chạy lại cho nhanh.


Lúc này cậu đang muốn đi về phía học viện, chợt nghe có tiếng gọi cậu không chắc chắn lắm: "Hạ...!Hạ Lâm đúng không?"
Cậu quay đầu nhìn lại, sau đó thì ngẩn ra, là Dư Lạc Đồng hơn bốn năm không gặp.

Bốn năm không gặp, Dư Lạc Đồng cao hơn hồi học cấp ba nửa cái đầu.

Sau khi ngũ quan nảy nở, gương mặt tròn lại càng thêm rực rỡ, diễm lệ.

"Không nghĩ là cậu đó!" Dư Lạc Đồng vui vẻ chạy tới, "Trước giờ tôi vẫn luôn bực bội trong lòng, rõ ràng là hai đứa mình cùng đỗ vào một trường đại học, mà tốt nghiệp đến nơi rồi vẫn không thể vô tình gặp nhau một lần, không ngờ hôm nay đã gặp được rồi."
Hạ Lâm không ngờ Dư Lạc Đồng gặp được mình lại trở nên nhiệt tình như vậy.

Sau khi bị mình từ chối hồi học cấp ba, mỗi lần nhìn thấy mình, Dư Lạc Đồng sẽ khó chịu, biến mất không thấy bóng dáng đâu..