Kiếp Sau Không Gặp

Chương 2: Bạch Nguyệt Quang






* bạch nguyệt quang chỉ người mình ái mộ, người mình thích nhưng không được ở bên, không với tới được.

Lúc Tống Diên về nhà, đã là chiều hôm sau.

Hắn cho Hạ Lâm một ngày để thu dọn đồ đạc dọn đi, quả nhiên chờ đủ hai mươi bốn tiếng hắn mới về nhà.

Không giống với lúc hắn đi ra ngoài, lúc này căn nhà sáng sủa sạch sẽ, không vương một hạt bụi, đến cả đống giày trước đó bị hắn đá ra cũng đã được xếp vào tủ để giày, đôi nào đôi nấy đều được đặt gọn gàng.

- - Cảm giác quen thuộc mỗi lần hắn trở về đến nhà.

Phản ứng đầu tiên của Tống Diên là, chẳng lẽ Hạ Lâm vẫn chưa đi? Chuyện đến nước này, cậu ta vẫn còn mặt dày ở lại đây sao?
Hắn vọt vào phòng ngủ bắt người, nhưng không tìm được bóng dáng của Hạ Lâm.

Hắn đi sang phòng khác tìm, cũng không có.

Một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nằm tại khu phổ thông diện tích không quá lớn, không đủ lớn để lẩn trốn, nhìn một cái là thấy.


Hắn lại vào phòng thay đồ, phát hiện ra nửa tủ quần áo trống trơn, quần áo của Hạ Lâm đã hoàn toàn biến mất.

Lần này, hắn mới thực sự tin Hạ Lâm đã rời đi.

Hắn yên lặng thở dài, theo thói quen châm một điếu thuốc, dựa vào cửa tủ phòng thay quần áo mà ngồi xuống, trong lòng có trăm mối ngổn ngang không nói thành lời.

Trước đó, lửa giận trong lòng hắn bùng lên, tức giận đến mức gần như mất hết lý trí.

Vì bị Hạ Lâm che mắt, hắn không kịp tìm Dư Lạc Đồng về, mấy năm nay hắn và Lạc Đồng không gặp nhau, khiến cho cuộc sống bọn họ hoàn toàn bị ngăn cách.

Vì vậy, dĩ nhiên hắn phải trút cơn giận này lên người Hạ Lâm rồi, hắn muốn Hạ Lâm phải trả giá thật đắt.

Nhưng sống chung với Hạ Lâm nhiều năm như vậy, nói là không có cảm tình gì thì là giả.

Lúc giáng cái tát kia xuống, trong lòng hắn cũng thắt lại một cái.

.

Truyện mới cập nhật
Nhưng lý trí đã nhắc nhở hắn, chuyện này, tuyệt đối không được mềm lòng, không được thoả hiệp, không được tha thứ.

Hắn biết Hạ Lâm yêu hắn đến chết đi sống lại, nguyện vì hắn mà gạt bỏ tất cả, như vậy, sự trừng phạt lớn nhất với cậu, là bắt cậu biến mất trước mặt mình, cả đời không gặp lại nhau nữa.

Mà đúng là hắn đã làm như vậy, Hạ Lâm ngoan ngoãn rời khỏi nhà, mang hết tất cả quần áo và đồ dùng đi, nhanh nhẹn dứt khoát như vậy, lại khiến cho đáy lòng hắn sinh ra một cảm giác trống rỗng.

Thật lòng mà nói, Hạ Lâm hoàn toàn đủ tư cách làm một bạn đời lâu dài, cậu có thể chăm sóc mình từng li từng tí, lại biết cách tạo ra tình thú, chuyện kia cũng rất cởi mở, nhiều năm trôi qua như vậy, Tống Diên cũng chưa bao giờ có suy nghĩ đi ra ngoài ăn vụng, vì vị ở nhà này đã chăm sóc tỉ mỉ mọi mặt đời sống của hắn.

Nếu như không phải xảy ra chuyện này, hắn có thể ở cùng Hạ Lâm một đời như vậy.


Nhưng với chuyện này, hắn không có cách nào tha thứ cho Hạ Lâm, vì Dư Hạ Đồng là ranh giới cuối cùng của hắn, cũng không ai được phép lừa dối, giở trò với hắn như vậy, kể cả Hạ Lâm cũng không được.

Hắn biết Hạ Lâm rời đi, nhất định bản thân mình sẽ không quen lắm, nhưng không quan trọng, thói quen là thứ có thể thay đổi, hắn có thể quen với cuộc sống có Hạ Lâm, thì cũng có thể quen với cuộc sống không có Hạ Lâm.

Hắn yên lặng hút xong một điếu thuốc, sau đó đứng lên, đến tủ lạnh lấy nước.

Khiến hắn bất ngờ là, gần như đồ ăn đồ uống nào trong tủ lạnh cũng được dán nhãn, trên nhãn hạn sử dụng và những gì phải chú ý.

Việc này đối với Hạ Lâm là chứng OCD* sạch sẽ ngăn nắp quá mức, Tống Diên không ngạc nhiên khi thấy cậu biến tủ lạnh thành như vậy.

*OCD rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.

Nếu như trước kia, hắn cũng chỉ cười một tiếng, nhưng hôm nay, hành động dán nhãn chú thích đồ ăn như vậy, xem ra là đang chứng minh sự tồn tại trước mặt hắn.

"Muốn làm giở thủ đoạn này để vãn hồi tình cảm sao? Tưởng bở." Tống Diên cười lạnh một tiếng, xé hết tất cả các giấy nhớ xuống, ném vào sọt rác.

Tối hôm đó, Tống Diên không biết làm cơm không thể làm một bữa tối ra hình ra dạng, chỉ có thể gọi app đồ ăn bên ngoài.

Ăn được một nửa, đột nhiên có một tin nhắn gửi đến Wechat: "Anh Diên, em đến thành phố B rồi, tối có rảnh không, ra làm một ly nhé?"
Người gửi tin này là Dư Lạc Đồng vừa mới add friend.


Hai mắt Tống Diên sáng lên, mừng không kể xiết, lập tức reply: "Được, em đang ở đâu, gửi định vị cho anh."
Sau đó hắn không thèm dọn dẹp bữa tối vừa ăn được một nửa kia nữa, cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.

Định vị Dư Lạc Đồng gửi cho hắn là một quán bar gay ở trung tâm thành phố, tên là [Phi hành nửa đêm]
Tống Diên vừa vào cửa, đã nhìn thấy Dư Lạc Đồng đối diện cửa giơ tay lên, cười gọi hắn: "Anh Diên, ở đây."
Hắn cười một tiếng, đi nhanh tới.

Nhưng chưa đi được mấy bước, nụ cười trên mặt hắn đã cứng lại.

Ở bên trái Dư Lạc Đồng, là một người đàn ông cao gầy xấp xỉ tuổi hắn, tư thế hai người vô cùng thân mật, người đàn ông kia còn nắm tay Dư Lạc Đồng, vô tư vuốt ve nghịch ngợm.

Hành động kia không phải là việc có thể làm với bạn bình thường, chẳng lẽ người này là...!
Tống Diên dời mắt sang người kia, đúng lúc đối phương ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn.

Bốn mắt chạm nhau, hắn nhận ra được địch ý của đối phương..