Kiếp Sau Không Gặp

Chương 17: Tín Ngưỡng






Buổi trưa, lúc ăn cơm ở nhà ăn, mặc dù Tống Diên vẫn ngồi đối diện với Hạ Lâm như hằng ngày, nhưng vẫn nhấp nhổm nhìn đông nhìn tây.

Hạ Lâm biết hắn đang tìm Dư Lạc Đồng, mắt không cảm xúc hất hàm một cái: "Cậu ấy ở bên kia."
Tống Diên quay đầu nhìn, thấy Dư Lạc Đồng cách đó mấy mét đang bưng khay thức ăn ở trong đám người, đang luống cuống tìm chỗ trống, thế là hắn đứng lên vẫy vẫy cậu: "Lạc Đồng, ở đây."
Dư Lạc Đồng mặt mày hớn hở chạy đến.

"May mà có người quen," Dư Lạc Đồng nói, "Còn tưởng là học kì cuối của năm ba vẫn còn phải chuyển trường quá xui xẻo.

Tuyệt rồi, may mà quen các cậu."
Hạ Lâm ngước đầu, khoé miệng cong cong lễ phép với Dư Lạc Đông, không nói gì.


Vì kiếp trước Hạ Lâm vẫn luôn đi theo Tống Diên, cho nên quan hệ của cậu với Dư Lạc Đồng coi như không tệ -- ít nhất thì nhìn bề ngoài thì không tệ.

Nhưng kiếp này, Hạ Lâm không muốn gượng cười trước mặt tình địch nữa, nếu được sẽ giữ khoảng cách.

Tống Diên nhìn khay đồ ăn của Dư Lạc Đồng, cực kì kinh ngạc kêu lên: "Lạc Đồng, sao cậu lại ăn một chút như vậy, lại còn không có thịt!"
Dư Lạc Đồng nhất thời lúng túng: "Thì...!Tiền làm thêm đã mua vé đi xem concert rồi, cho nên sinh hoạt phí có chút..."
Tống Diên hào phóng nói: "Vậy cậu không nói sớm, cậu lấy thẻ cơm của tôi này, cậu muốn ăn cái gì thì gọi!"
"Không không," Dư Lạc Đồng vội xua tay, "Tôi không lấy tiền của cậu đâu, ăn đồ của người khác..."
"Cái gì mà ăn đồ của người khác, sau này chúng ta là anh em tốt rồi, cho cậu mượn thẻ cơm thôi có là gì đâu?"
Dư Lạc Đồng để đũa xuống, đột nhiên hát lên nhè nhẹ: "Cậu có thể cười nhạo tôi không có tiền, nhưng không thể chà đạp lên tôn nghiêm của tôi."
Đây là đoạn điệp khúc trong bài hát "Tín ngưỡng" nổi tiếng của ban nhạc ET, fan E nào cũng có thể há miệng hát được mấy câu.

Hơn nữa bài hát này rất được coi trọng trong lòng fan ET, được coi như là thánh kinh được tôn sùng, thần thánh đến mức không thể nghi ngờ.

Tống Diên nghe cậu mở miệng hát hai câu này, đột nhiên yên lặng, sau khi yên lặng một lát, hắn lộ vẻ xấu hổ nói: "Cậu nói đúng, ET chúng ta ăn cơm cũng phải có tôn nghiêm."
Hạ Lâm ở bên cạnh mím môi, cố không để bản thân mình bật cười.

Trước kia cậu vẫn luôn theo đuổi Tống Diên thì không cảm thấy thế nào, giờ quay lại với Tống Diên mười năm trước, không biết tại sao lại cảm thấy ngốc nghếch.


Nhưng nghĩ kĩ, thái độ tin tưởng, ngưỡng mộ tới mức thành kính sùng bái của Tống Diên và Dư Lạc Đồng dánh cho ban nhạc kia, chỉ sợ là cả đời này cậu cũng không cảm nhận được.

Đây cũng chính là khoảng cách không cách nào vượt qua giữa cậu và hai người bọn họ.

Vào tiết hoạt động buổi chiều, học sinh lớp bọn họ chạy xong hai vòng quanh sân vận động như thường lệ, thì chuyển sang hoạt động tự do.

Nếu là trước kia, Tống Diên nhất định sẽ gọi Hạ Lâm đấu mấy ván bóng bàn, nhưng hôm nay Hạ Lâm quyết tâm đi theo con đường học sinh ưu tú, dĩ nhiên sẽ lựa chọn trở về lớp học làm đề mô phỏng.

Tống Diên cảm thấy chơi một mình không vui, nên trở về lớp cùng Hạ Lâm.

Ở cửa lớp, bọn họ nhìn thấy Dư Lạc Đồng đang chạy theo chủ nhiệm lớp năn nỉ cái gì đó, chủ nhiệm lớp vẫn luôn đen mặt lắc đầu.

Đợi chủ nhiệm lớp đi khỏi, Tống Diên mới bước tới hỏi: "Lạc Đồng, có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Dư Lạc Đồng buồn rười rượi phàn nàn: "Trường các cậu nghiêm quá, trường trước kia của tôi không như vậy đâu!"
Tống Diên cười ha ha một tiếng: "Thì giờ cũng là trường của cậu rồi mà.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Như thế này," Tay Dư Lạc Đồng vuốt vuốt, "Tôi muốn xin nghỉ với chủ nhiệm lớp, xin thầy ấy cho tôi không cần phải đến giờ tự học buổi tối nữa, nhưng mà thầy nhất định không đồng ý, nói trừ khi tự tay bố mẹ tôi viết một tờ đơn xin cho tôi nghỉ không thì thôi.

Mẹ tôi đã mất sớm, bố tôi thì sẽ không quan tâm đến tôi, sao có thể vì chuyện này mà đến trường học chứ."
Tống Diên nghi ngờ nói: "Cậu không đến giờ tự học buổi tối, vậy cậu định làm gì?"
Dư Lạc Đồng nhìn quanh một lúc, sau đó tiến tới bên tai Tống Diên, thấp giọng nói mấy câu, ngay lập tức vẻ mặt Tống Diên lộ ra biểu cảm phức tạp..