Kiếp Nô Lệ

Chương 32: Chương 32





Cháp 36:
Buổi lễ đính hôn diễn ra vô cùng mệt mỏi. Khách mời toàn là những vị tai to mặt lớn, đối tác làm ăn lâu dài của tập đoàn ba Thiên và 1 số vị có thế lực trong thế giới ngầm. Trang thì cứ cười cười nói nói vs đám bạn mà ko tập trung lo làm cô dâu j hết, còn nhỏ bạn thân nhất chính là Điệp thì lại dửng dưng ngồi uống rượu>
2 ngày sau, Trân vẫn bặt vô âm tín.
Hôm nay là chủ nhật, cũng chính là ngày thành hôn của Thiên vs Trang. 1 ngày đẹp trời thích hợp cho 1 cái đám cưới… bầu trời hôm nay đặc biệt cao và xanh hơn cả tuy chưa tới mùa thu, trời xanh là ko 1 gợn mây, nắng vừa ấm và tỏa lan khắp nơi…
_Trần Hạo Thiên, con có đồng ý nhận Trang làm vợ, thề suốt đời chung thủy và chỉ yêu 1 mình Trang, luôn bên Trang dù đau khổ hay vui sướng, lúc vinh hoa cũng như khi hoạn nạn?? – cha xứ cất giọng nhẹ nhàng
_Vâng, con đồng ý! – Thiên dõng dạc
_Trương Hoàng Ngọc Trang, con có đồng ý nhận Thiên làm vợ, thề suốt đời chung thủy và chỉ yêu 1 mình Thiên, luôn bên Thiên dù đau khổ hay vui sướng, lúc vinh hoa cũng như khi hoạn nạn??? – vị cha xứ quay qua Trang
_Vâng, con đồng ý!! – Trang khẽ thưa.
Mặt con bé đỏ ửng lên khi Thiên đeo nhẫn vào ngón tay ình, rồi tới lượt mình phải đeo nhẫn vào tay Thiên thì con nhỏ lúng túng ko biết nên làm j trước, rồi mặt mày đỏ lên hết cả. May mà Thiên nhận ra, cậu nhẹ nhàng nháy mắt làm cho cô bé tự tin hơn.
Sau phần trao nhẫn, mọi người trong nhà thờ đồng loạt đứng lên hô to
_Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!!
Trang ngại ngùng đan những ngón tay thon dài vào nhau. Còn Thiên sau 2s trấn tĩnh liền khuôn mặt bé nhỏ của Trang rồi nhẹ đặt lên môi con nhóc 1 nụ hôn nồng thắm, kéo dài khoảng 2p (hôn ko kịp thở lun). Tjm Trang lại nhảy loạn lên, cô bé run lên khe khẽ rồi nắm tay lấy tay Thiên để khỏi khụy xuống. Đôi chân cô giờ ko đứng vững nữa. Cô bé vui quá, vì đã trở thành vợ chính thức của THiên.
Từ giờ Thiên chỉ là của 1 mình cô mà thôi, ko ai có tư cách để tranh giành Thiên vs cô nữa.
Mọi người lo mừng cho hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ mà ko nhận thấy phía cuối nhà nhờ có 1 cô bé đang rơi lệ. Vâng, cô bé đó chính là Trân. Trân khóc ko phải vì buồn hay vì đau khổ. Trân khóc vì vui cho hạnh phúc của Thiên… cô khóc để tạm biệt Thiên lần cuối vì cô biết từ giờ Thiên sẽ ko bao giờ thèm ngó ngàng tới cô nữa… Trân khóc vì từ giờ Thiên sẽ có nơi chốn riêng, hạnh phúc riêng và Thiên sẽ được vui vẻ từng ngày. Giờ Trân ms nhận ra mình yêu Thiên nhiều đến vậy… nhiều đến nỗi chỉ cần nhìn thấy Thiên hạnh phúc là cô cũng ấm lòng… cô thật ngốc nghếch… nhưng cô bé đó cũng đã trưởng thành rồi… đã thực sự trở thành người lớn rồi, cô bé đã biết quan tâm đến hạnh phúc của người ấy hơn là của mình, cô bé biết lấy niềm vui của người ấy làm niềm vui của mình… cô bé đã biết rút lui để ko phải đau khổ…
Nhưng sao lòng Trân vẫn đau lắm… đau như có dao cứa vào… đau như có ai đó bóp chặt vào trái tim cô vậy
“Khi nào biển cạn thì em ms hết yêu anh!! Vĩnh biệt anh, em rút lui thôi. Nhưng anh hãy nhớ có 1 cô bé luôn yêu anh mãi, luôn sẵn sàng bên anh những lúc anh cần. Thôi em phải đi đây…”
Cô bé lau nước mắt rồi nhẹ nhàng rút khỏi nhà thờ, nhẹ đến nỗi tưởng chừng như ko 1 ai biết được sự có mặt của cô ngày hôm nay…

Nhưng ko, vẫn có người biết, vẫn có người âm thầm quan sát cô bé mà tjm nhói lên từng hồi. Đó ko phải ai khác chính là Điệp. Nó thấy có lỗi vs đứa em nhỏ này quá, nó đã ko quan tâm đến cảm giác của đứa em. Đáng lẽ nó ko nên để Thiên đi cứu Trân ngày hôm ấy, để rồi TRân rung động vì Thiên và để rồi ngày hôm nay phải đau khổ tột cùng. Nhìn nước mắt con nhỏ lã chã rơi mà tjm nó quặn thắt, nó xót xa lắm… Nó nhẹ nhàng tiến đến đặt tay lên bờ vai bé nhỏ của Trân.
Cô bé ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn ĐIệp.
_Anh Cường?? – Trân khẽ reo lên – à mà ko phải, ảnh là con trai mà!!
_Ukm, chị là Điệp bạn của Cường vs Thiên. CHị
đã nghe Cường kể, em thích Thiên đúng ko??????
_Dạ!! Nhưng mà điều đó thì có ý nghĩa j đâu… giờ Thiên đã có bến, đã phải dừng lại rồi, em chỉ còn biết rút lui thôi!!
_Em ko nên thích Thiên. Nó chỉ toàn gây đau khổ thôi!! Nếu em là người mà nó thích thì em sẽ sung sướng lắm, nhưng nếu nó chỉ coi em như em gái thì ko nên tiến sâu!! – nó nhẹ nhàng an ủi
_Sao chị biết rõ anh Thiên zậy?? – Trân quẹt nước mắt
_Thì chị vs nó lớn lên cùng nhau từ nhỏ tới lớn mà!!
_Hì, em kết chị rùi đó!! Chị làm chị kết nghĩa vs em nha!!
Nó cười, xoa đầuTrân. Cô bé này nếu ko thích Thiên thì sẽ mãi là cô gái dễ thương nhất trên đời.
_Ukm, chị cũng kết em rùi, em gái à!! – nó cười hiền
Nó lại xoa đầu Trân và cả 2 cùng cười.

Hôn lễ đã tan từ lâu, nó ngồi chỗ tượng đài Đức
mẹ trò chuyện vs Trân. Lần đầu tiên nó nói chuyện vs TRân bằng thân phận con gái. Nó chợt hiểu ra nhiều điều mà con trai ko bao giờ có thể biết được từ con gái, đó chính là tâm tư thầm kín của các girl. Đúng vậy, con trai sẽ ko bao giờ có thể hiểu nổi đâu.

_Nói chuyện vs chị zui ghê á!! Em kết chị thiệt rùi.
_Ukm, chị cũng zậy!! Tiếc là ko có thời gian bên nhau nhiều. Hết hè chị phải về Nhật rồi!!
_Thì em cũng đi Nhật mà!! Năm nay em chuyển sang đó học lun.
_Ủa thiệt hả?? Zạy em tính theo trường nào??
_Sakura!! Nghe nói trường đó dạy giỏi lắm chị!!
_Hay quá, zậy chị em mình tương ngộ rồi. CHị cũng học trường đó mà!!
Tụi nó đang ngồi bàn chuyện “đại sự” thì bỗng Thiên trong trang phục chú rể từ đâu chạy tới hù tụi nó. Nó bực mình đấm thùm thụp vào lưng Thiên, còn Trân thì nhìn cậu bằng đôi mắt sưng húp lên.
_Trời, em gái anh sao zầy??? Đứa nào bắt nạt em nói đi anh xử nó cho!!
_Hì có ai đâu anh? Mà em muốn báo cho anh 1 tin nè!!
_Thì nói đi!! Anh đang nghe đây!!! – Thiên mân mê chiếc khăn tay của Trân – cái này em mua ở đâu zậy??
_Em tự thêu đó!! Mà em chuẩn bị đi du học ở Nhật. Bữa nay em tới để tạm biệt anh!!
_Ừ… hả??? Em nói cái j?? Đi du học Nhật?? Tại sao em phải đi?? Mà khi nào em đi?? Sao ko chịu báo sớm hơn cho anh?? – Thiên bức xúc
_Anh… hỏi nhiều zậy sao em trả lời? – Trân nhăn mũi
_Ờ… thôi từ từ nói cũng được.
_ANh ngồi đây đi!! – Trân xích zô trong – ba mẹ em đã có ý định cho em đi lâu rồi, nhưng mà em chưa đồng ý. GIờ thì em chả còn lí do j mà ở lại đây nữa nên em đi thôi.
_Là vì anh?? Anh xin lỗi! _Ko sao đâu anh!! Làm em gái vui hơn mà! Nếu rảnh thì anh bay qua đó thăm em là được rồi!! – Trân có ép nước mắt chảy vào trong rồi chạy nhanh ra khỏi nhà thờ.

Thiên nhìn theo, đôi mắt ánh lên vẻ tội lỗi lần xót xa vô hạn… Trang đứng phía sau hàng thông và tình cờ nhìn thấy ánh mắt ấy, cô nàng lại tưởng là THiên đang nuối tiếc Trân.
2 ngày trước, khi nghe tin Trân phải đi du học Nhật, Trang cũng hơi có chút buồn trong lòng, nhưng h` lại nhìn thấy ánh mắt ấy, máu ghen của Trang lại bùng phát…

_Bà có thể chấp nhận mọi chuyện sao?? – Thiên
chuyển lên phía trên ngồi cạnh Điệp – bà… ko có cảm giác j sao??
_Tui ko sao mà!! Từ giờ phải kêu tui là chị zợ đó!! Ủa mà sao ông hok trả cái khăn cho con nhỏ??
_Ừa thì thấy đẹp quá nên đua lun. Mà bé Trân giỏi thêu lắm hả?? Công nhận đẹp thật ák!!
_Trời đất… ông vs nó thân thiết hơn mà lại đi hỏi tui?? – nó nhăn nhó.
Phải công nhận là Trân khéo tay thật. Con nhỏ thêu được 2 chữ “T” lồng vào nhau rất kiểu cách, thật ko ngờ…
“2 chữ T… có lẽ nào là… Thiên vs Trân?? Mình thật ko tốt vs cô bé!!” – Thiên tự trách mình.

Vừa mở cửa bước vô phòng, Thiên đã nhận ngay 1 cái gối vô mặt…
Trang ngồi khoanh tay trên giường, vẻ mặt hầm hầm…
_Vợ iu của anh sao zậy nèk?? – Thiên cười hiền, trong hơi thở có chút men rượu.
_Anh lưu luyến nhỏ Trân lắm đúng ko?? ANh đi mà theo nó qua Nhật lun đi!! – Trang tức giận. Cô nhỏ này càng ngày càng mất lí trí rồi.
_Vợ iu đừng giận anh mừ!! Anh chỉ biết có mình em thôi!!
Thiên nhào tới ôm Trang vào lòng. Cô nhóc cố hết sức đẩy cậu ra nhưng vô ích. Thiên thì thầm vào tai Trang
_Từ giờ em là của anh rồi, anh sẽ ko bao giờ để mất em nữa đâu…
Trang ko còn đủ sức để đẩy Thiên nữa, cậu ghì cô thật chặt khiến cô ko thể thở nổi. Cô cố gắng nhích người qua 1 bên để tiếp O2

_Anh thả em ra, kì quá!!
_Zậy thì em phải hứa vs anh đi, từ nay đừng ghen bậy nữa thì anh thả, hok là anh ôm em tới tối mai lun!!
_Oh, em… em hứa… anh kì quá àk!!
_Thương zợ nhất!! Thôi zợ ngủ đi, anh qua phòng sách ngủ!!
_Ủa j kì zậy??
_Bộ em thích ngủ chung hả?? – Thiên nheo mắt
_A…ai nói em thjck chứ?? Chỉ là… tụi mình là vợ chồng nên… em…
_Àk, ba nói là em chưa đủ tuổi nên ko được ở chung!! Nên anh ra ngoài, nhưng nếu em thích thì ba cũng ko cấm đâu!! – Thiên cười gian tà.
_Anh… anh đi đi!! – Trang ném thêm 1 chiếc gối nữa vô mặt Thiên.
Cậu cười lớn, cúi xuống nhặt chiếc gối rồi bước ra ngoài, ko quên ném lại cho Trang 1 cái nháy mắt tinh nghịch _Vợ iu ngủ ngon và nhớ mơ về anh her!!
Trang tức lắm, tự nhiên bữa nay Thiên lại giở thói cà chớn y như Kha, nhưng trong lòng lại rất zui… Thiên có vẻ thương Trang rất nhiều, và cũng ko còn nhớ chuyện giận hờn j trước đây nữa, vậy là Trang hạnh phúc lắm rồi…

Ngày cuối cùng của mùa hè cũng đã đến, nó phải lên máy bay về Nhật để kịp ngày nhập học. Năm nay đã là năm cuối cấp rồi…
Cả nhà chỉ có ba vs Thiên là đi tiễn nó
_Chị nhớ giữ gìn sức khỏe nha! – Thiên bịn rịn cầm tay nó.
_Con đi rồi, này vắng hẳn tiếng cười!! – ba nó cũng gạt nước mắt.
_Ba vs Thiên ở nhà cũng bảo trọng nha!! Ba làm như ko có con thì cả ko có ai cười ko bằng. Ba cố gắng lo cho đám của anh Kha vs Hân nha!! – nó cười, khuôn mặt đượm buồn
Ko phải là nó đã chấp nhận, nhưng sự thật thì lại quá rõ ràng khiến nó ko thể ko tin… dù nói j thì nói, bây giờ Kha vs nó là anh em sinh đôi, ko thể nảy sinh tình cảm được. SUốt mùa hè nó đã tránh mặt Kha, cố gắng ko nói chuyện vs Kha và cố gắng dằn lòng mình lại để ko phải đau… nó làm được, nhưng lòng nó vẫn đau, nó vẫn ko thể chấp nhận được sự thật phũ phàng ấy…