Kiếp Nô Lệ

Chương 30: Chương 30





Cháp 34:
Đập vào mắt nó là 1 khoảng đất trống… thật kì lạ, nơi này ngày trước là nhà của nó mà. Tuy chỉ là 1 túp lều lụp xụp nhưng cả nhà nó rất zui zẻ mặc dù chị nó ko ưa j nó và ba nó suốt ngày cờ bạc nhưng mẹ thì lại rất thương nó…
Bây giờ nơi này lại hoang vắng lạnh lẽo đến sởn tóc gáy. Nó cuống cuồng chạy đi tìm dấu vết của sự sống nhưng ko thấy j cả.
Chợt bà lão hàng xóm thấy nó liền chạy sang.
_Con là Điệp đúng ko?? ĐÚng rồi, con là Điệp đây
mà… sau bấy lâu nay con đi đâu mà mất tích luôn vậy??
_Dạ con được người ta tài trợ đi du học. Mà có chuyện j vs nhà con zậy bà??
_À, 2 tháng trước ba mẹ con đã chuyển nhà đi rồi.
Mẹ con có để lại cho con 1 bức thư nhờ bà gửi zùm… Để bà lấy cho con nha, con chờ chút…


Con gái yêu,
Khi con đọc được bức thư này thì gia đình ta đã đi xa lắm rồi. Con đừng bao giờ tìm lại chúng ta nữa vì mẹ ko phải là mẹ ruột của con… chúng ta thật sự ko phải là gia đình của con đâu…
Cha ruột của con chính là người mà con đang gọi là ông chủ - chủ tịch Trương Hoàng Lâm. Vì 1 số lí do hủ tục nên ông bà nội của con đã muốn trừ khử con ngay khi con vừa ms chào đời, chỉ giữ lại người anh sinh đôi của con. Chủ tịch Lâm thì ko muốn con bị tổn thương nên đã nhờ chúng ta giúp nuôi dưỡng con. Hồi ấy, ba con vs chồng ta vốn là bạn thân của nhau nên chồng ta đồng ý giúp ngay ko tính toán. Ba con bảo chồng ta phải nghiêm khắc vs con để con có thể nên người, do đó chồng ta thay đổi hoàn toàn ko còn là 1 người yêu thương vợ con biết chăm lo cho gia đình nữa mà thay vào đó là 1 người cha bét nhè, cờ bạc, cá độ… ta biết đó chỉ là giả vờ thôi nên cũng ko phản đối j cả. Xin lỗi vì 17 năm qua đã đẩy con vào cảnh khổ cực. Giờ chúng ta phải đi để con trở về thân phận thật sự của mình. Con đừng lo cho chúng ta vì ba con sẽ ko làm j chúng ta đâu…
Con phải cố gắng sống tốt học tốt để trở thành vị lãnh đạo vĩ đại của tập đoàn K&T nhé…
Yêu con nhiều
Người mẹ hờ.
… Đọc xong lá thư, nó ko còn sức để đứng nữa… Nó ko phải là vì quá nhớ người mẹ hờ đó mà ko còn sức… chỉ vì nó ko thể chấp nhận nổi sự thật – rằng nó chính là con gái ruột của ngài chủ tịch – ông chủ của nó và cũng chính là người em gái song sinh của Kha – người mà nó yêu thương nhất. Số phận thật trớ trêu… Mối tình đầu nó ko ân hận, ko đau khổ vì bị Duy đá, còn mối tình thứ 2 này tuy ko có nhiều kỉ niệm như mối tình đầu nhưng đã để lại trong lòng nó 1 ấn tượng rất sâu sắc ko thể mờ phai…
Nhưng thật ko ngờ rằng người tình thứ 2 của nó lại chính là anh song sinh của mình… thật là 1 thứ tình cảm loạn luân. Ko thể được… lí nào lại như thế chứ??

Nó như người mất hồn mở cánh cổng nhà quen thuộc. nơi đây ms chính là nhà của nó, chính là gia đình thực sự của nó… nó phải làm sao đây, làm sao để đối mặt vs tình yêu của nó đây??? Ôi đau lòng quá, mọi thứ xung quanh nó dường như sụp đổ. Nếu trước đây cuộc sống là màu hồng thì giờ đây đối vs nó chỉ toàn 1 màu đen kịt ở khắp nơi…
_Con về rồi sao?? – giọng nói quen thuộc cất lên làm thức tỉnh nó.
_Chào ba!! – nó cúi đầu chào ông Lâm, người cha ruột của nó
_Ưkm, vô nhà đi con!!
_Con có thể nói chuyện riêng vs ba ko??

_Được thôi!!

Trong phòng của nó, nó đi lấy ghế cho ba còn bản thân thì ngồi trên giường.
Nó mọc nhẹ lá thư của mẹ từ trong túi ra và đưa cho ba… ông nhận lấy đọc rồi tím tái mặt mày…
_Đây có phải sự thực ko?? – mắt nó đỏ hoe
_Ba đã định giấu con suốt đời, vậy mà… thực sự ba ko muốn làm con đau khổ đâu!!
_Vậy đây đúng là sự thực?? – nó nheo mắt để khỏi
phải khóc
_Đúng… ta xin lỗi nhưng đây hoàn toàn là sự thực. Ba phản đối con vs thằng Kha cũng chỉ vì lí do này chứ ko có ý chê bai con…
_Ko sao, giờ thì con đã hiểu rồi. Con mệt quá ba có thể ra ngoài cho con đi nghỉ được ko??

Ông Lâm thở dài nhìn nó. Thà nó khóc thét, kêu gào hay đập phá còn hơn là kìm nén lại. Nhìn nó đau khổ như thế ông ko đành lòng, nó là đứa con gái mà ông yêu quý nhất…ông cảm thấy mình rất có tội khi đã để nó sống trong cảnh cơ cực suốt 17 năm trời, nay trở về nhà lại chịu 1 nhát dao chí mạng vào lòng. Vậy mà nó vẫn cố kìm nén lại ko cho nước mắt tuôn ra… ông thực sự rất đau lòng khi nhìn đứa con gái yêu của mình bị đau như thế…
_Con nghỉ đi nhé!!
Ông Lâm lại thở dài rồi nhẹ khép cửa phòng nó lại…
Nó lại nói dối rồi…
Nó ko mệt, ko phải nó đang nghỉ ngơi…
Nó đau, và bây giờ thì nó đang khóc…
Những giọt nước mắt long lanh nhẹ lăn xuống từ 2 khóe mắt của nó rồi chạm vào gối…
“Tại sao??? Mình vs Kha lại là anh em ruột, mà lại còn là anh em sinh đôi!! Sao mình có thể tin nổi đây?? Giờ mình phải sống sao đây??? Mất đi tình yêu này mình thực sự rất đau… mình mệt mỏi quá rồi… có lẽ, sẽ chẳng bao giờ mình dây vào tình yêu nữa… mình ko muốn lại phải đau lòng…”