Kiếp Nô Lệ

Chương 27: Chương 27





Cháp 30:
Nó lau mồ hôi. Ông ta lại muốn cái j ở nó nữa đây??
_Dạ con nghe!!
_Con hãy đi Nhật du học đi!! Đất nước ấy có thể dạy cho con những điều cần thiết của 1 thành viên trog tổ chức ngầm đó!!
_Dạ??? – nó ngạc nhiên – Đi du học Nhật sao ạh??
_Đúng!! Con có j bất mãn ko??
_Dạ… dạ ko ạh. Vậy chừng nào con phải đi ba??
_Ngay ngày mai nếu có thể!! Con ổn chứ??
_Vâng!! Con xin phép lên phòng thu dọn quần áo ạh!! – nó thưa rồi lui lên phòng.
“Đây ắt hẳn là kế cách li mình vs Kha đây mà!! Thôi kệ, zậy cũng tốt… mình sẽ có thể kìm nén lòng… người ta nói xa mặt thì cách lòng mà” – nó thầm suy nghĩ.
Trang thì bần thần cả người khi nghe tin nó phải đi du học. Nó chỉ ms được đi học trong thân phận con gái có 1 ngày thôi mà tại sao ba Trang lại nỡ ép nó đi Nhật chứ?? Dù hồi chiều nói chuyện hơi quá nhưng thật lòng Trang vẫn muốn nó ở gần thôi chứ ko muốn nó phải đi.
“Tại mình cả!! Tự nhiên kêu chỉ biến đi làm j giờ chỉ phải đi rồi đó!! Mình phải làm sao đây??”
“Tại mình cả!! Tự nhiên trong lúc thiếu suy nghĩ lại kêu ổng tống con nhỏ đi, ko có nhỏ mình sống sao nổi đây???”

Sáng, nó cố tình dậy thật sớm và ra sân bay 1 mình ko cần ai phải tiễn hết. Nhưng nó muốn gặp Thiên 1 lần cuối trước khi đi. Nó nhắn tin qua cho Thiên.

“Tui muốn gặp ông ngay bây giờ!!! Có chuyện gấp lắm, nhanh nha!!”
5p sau, Thiên đã có mặt trước cổng. Nhìn nó tay mang vali, quần áo thì trang trọng Thiên ko khỏi tròn mắt
_Bà định đi du lịch hả???
_Thì cũng là đi du, nhưng mà du học!!
_Hả?? Lại là trò của ông ta hả??
_Chắc thế!! Chắc muốn chja rẽ tui vs Kha!! Cũng tốt, người ta nói xa mặt cách lòng mà!!!
_Bà khờ quá, cứ cho là hắn có thể quên bà thì bà có thể quên hắn ko??
_Tui cũng chưa biết nữa!! Tới đâu hay tới đó!! – nó cười toe
_Chờ chút tui đi thay đồ rồi đưa bà ra sân bay.

Nó ôm chầm lấy Thiên trước khi lên máy bay, nước mắt chan hòa.
_Tạm biệt ông. Ko biết chừng nào ms quay lại nhưng tui sẽ luôn nhớ tới ông!! Dù có chuyện j xảy ra thì người mà tui nhớ nhất vẫn là ông nhé!!
_Bà đừng khóc nữa làm tui khóc theo rùi nè!! – Thiên cười và cũng ôm chặt lấy nó – bà đi zui zẻ đi!! Tui sẽ thường xuyên mail cho bà!! Nhớ giữ gìn sức khỏe nhá!!
_Ừkm, thôi tới giờ rồi tui phải đi đây.
Nó buông Thiên ra và cậu cũng buông nó ra. Cả 2 làm như rất luyến tiếc, nó quay đi rồi Thiên vẫn còn cầm ngón tay út của nó. Cả 2 nhìn nhau thêm lần nữa rồi nó giật mạnh tay ra quay đi 1 mạch.
Tụi nó “tình tứ” như vậy mà ko để ý có người nhìn thấy và càng thêm hận nó vô cùng. Vâng, đó chính là Trang. Cô nhìn 2 người ôm ấp nhau giữa chốn đông người mà tjm như có lửa thiêu đốt. Cô nóng lòng chạy tới nhà Thiên để báo ch cậu biết việc nó sắp phải ra đi nhưng gần tới nơi thì thấy 2 đứa nó đang nói chuyện ngoài cổng nhà… cô bèn đi theo ra sân bay luôn và đã nhìn thấy cảnh “thân mật” ấy. Cô ko nghe thấy nhưng nhìn thái độ của họ cô đã nghĩ
“Chị ta đã bắt anh mình phải đau khổ, bắt anh Tiên phải phản bội anh mình giờ còn muốn cướp đi luôn anh Thiên của mình nữa!! Mình ko cam chịu… ko được. Mình đã nghĩ chị ta là người tốt vậy mà…”

Thiên tới trường thì đã bắt gặp khuôn mặt giận dữ của Trang ngay cổng trường. Cậu cười tươi và chạy tới
_Em sao zậy?? Đứa nào chọc em?????
_Anh còn hỏi zậy nữa sao?? Sáng nay anh làm j, vs ai???
_Ờ, sáng nay Điệp tới nhà anh nói chuyện, sau đó anh đưa Điệp ra sân bay. Mà chắc chuyện Điệp đi du học em cũng biết rồi chớ??
_Tất nhiên là biết!! Thế nên tôi ms ngu ngốc chạy ra sân bay, thế nên tôi ms nhìn thấy cảnh 2 người ôm ấp nhau giữa chỗ ấy mà ko biết xấu hổ… nếu anh thích chị ta đến vậy thì anh theo chị ta sang Nhật luôn đi!! Chị ta đúng là đồ hồ li, đã làm tan nát trái tim anh 2 tôi, làm cho anh Tiên phản bội lại tình bạn giờ còn muốn mang theo trái tim anh đi luôn chứ j?? Vậy mà tôi cứ tưởng chị ta là người tốt nữa cơ đấy…
Chát…
Thiên ko kìm nổi đã lỡ tay tát Trang. Nhưng ngay sau đó, cậu lại hối hận vô cùng
_Ờ… anh xin lỗi, anh ko cố ý!!

_Anh… anh dám tát tôi chỉ vì tôi nói động tới chị ta sao??
_Em nói anh sao cũng được, nhưng đừng nghi oan cho lòng tốt của Điệp!! Em mà như thế thì ko xứng vs lòng tốt ấy đâu!! _Đã làm những người tôi yêu thương nhất tan nát thì có j là tốt chứ???
_Em… thật là hết thuốc chữa mà!! Lần trước cũng ko chịu nghe anh giải thích rồi gây hiểu lầm… lần này cũng định dấn thân vào vết xe đó sao???
_Anh… tôi ko muốn thấy mặt anh nữa!! – Trang chạy vụt đi, nước mắt chảy ròng rã.
Thiên đã định kéo tay Trag lại nhưng lại thôi. Lần này cậu đã thực sự giận rồi. Con nhỏ bạn thân nhất, nhỏ bạn nối khố của cậu thật là ngốc… tốt vs người ta làm chi để giờ bị hiểu lầm, bị chữi mắng thậm tệ… cậu giận Trang vì ko chịu nghe cậu giải thích mà nghi ngờ oan cho nó, cậu giận vì con nhóc cứ mãi cứng đầu cứng cổ như thế… được, lần này cậu sẽ ko thèm xin lỗi nữa… cậu sẽ giận, và giận thật lâu để Trang chừa cái bệnh tiểu thư ấy đi… cậu sẽ ko nhìn mặt Trang cho đến khi con nhỏ chịu xin lỗi và chịu nghe cậu giải thích… giờ cậu sẽ ko cần j nữa… cậu phải bảo vệ danh dự cho nhỏ bạn thân nhất của cậu, mặc xác Trang nghĩ j cậu cũng sẽ ko quan tâm nữa. Dù cậu thích Trang thật đấy, nhưng cứ nghĩ tới cái tính cứng đầu cứng cổ của Trang là cậu lại bực mình… lần này cậu sẽ làm tới bến luôn.

Suốt 4 giờ bay đầy mệt mỏi, cuối cùng rồi nó cũng đã đặt chân lên đất Tokyo. Lạ nước lạ cái, nó tìm mãi ms thấy người của ông Lâm cử ra đón nó. Mệt, đói, buồn ngủ, nó ko thèm tắm mà nhào liền vô bàn cơm rồi thả người trên giường đánh 1 giấc. Có j thì đợi mai hẵng tính…
Chưa thích nghi được vs giờ giấc, ở Nhật này muộn hơn so vs tới mấy tiếng, nhưng vì đi máy bay mệt nên nó nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

_Tiểu thư!! Tiểu thư!!
_Ưm… để chị ngủ thêm chút nữa đi mà Trang… ưm… ưm – nó còn ngái ngủ.
_Tiểu thư mau dậy thôi!! Hôm nay là ngày đầu tiên đi học đấy!!
_AAAAAAAAAAAAAAAAA – nó hét lên và vùng ra khỏi giường
Rốt cuộc thì nó cũng đã nhận ra mình đang ở hoàn cảnh nào rồi.
_Trường học ở Nhật bắt đầu từ lúc mấy giờ zậy bác????
_Dạ 8g đúng thưa tiểu thư!!
_Dạ. Cũng còn sớm mà cứ lo hão!! Ủa mà… nãy giờ bác nói tiếng Việt đó hả??
_Vâng… vậy tiểu thư tưởng tôi nói tiếng ngoài hành tinh chắc??
_Bác zui ghê!! Nói chuẩn zậy bác chắc chắn là người Việt rồi đúng ko??

_Vâng!! Mà tiểu thư đừng có gọi tôi là bác nữa. Tôi ms có 20t thôi mà!!
_Ủa, zậy anh là…
_Vâng, tôi là trợ lí của tiểu thư… tên tôi là Akira, còn tên việt là Thế Hùng!!
_Vậy tôi gọi anh là Akira hay là Hùng đây??
_Đây đang là ở Nhật nên gọi là Akira đi!! Đi thôi, tôi sẽ chỉ cho tiểu thư 1 số câu giao tiếp thông thường… có j còn làm quen vs bạn ms nữa!!
_Khỏi cần!! Hồi xưa tôi từng là thủ khoa môn ngoại ngữ, nhất là tiếng Nhật!! Còn nếu câu nào tôi ko biết thì có thể dùng tiếng Anh được mà.
_Cô đừng có chủ quan. Đây là nước Nhật thực sự chứ ko phải là trong trường học của cô đâu!!
_Ohayo, onamae wa? Nan sai desu ka?? Denwabanggo nan bang desu ka?? Dozo zorosiku onegaisimas!!!Sao hả?? Còn khinh tôi nữa ko??
_Oh, I’m very sory tiểu thư!!
_Quên cái thứ tiếng Anh nửa mùa của anh đi!!!
_Tôi xin lỗi tiểu thư, chỉ là tôi…
_Mà thôi đừng nói nữa, tôi phải chuẩn bị đi học chứ!!
Nói rồi nó xem xét quanh góc học tập của mình. Giờ nó ms để ý, căn phòng này được phối bằng hai màu hồng và trắng. Màu trắng thì ko sao nhưng màu hồng là màu nó ghét nhất trên đời, ko biết lí do vì sao nữa tự nhiên nó cảm thấy ghét màu hồng kjnh khủng.
_Làm ơn dẹp cái màu hồng này zùm tui đi!!