Editor: Ly Béo
Miệng vết thương rút tủy rất nhanh thì ổn, mấy ngày này, Minh Thư thử cùng người ngoài giao lưu, lá gan cũng lớn lên. Ninh Tử Văn mấy ngày nay lại càng ngày càng bận rộn, buổi sáng vẫn như cũ không thấy hắn, buổi tối trở về càng ngày càng muộn. Thường là vội vàng ăn cơm chiều, liền lại vùi đầu vào mấy cái đồ vật kia. Tuy rằng mỗi lần cùng cô nói chuyện đều là một bộ dạng nhẹ nhàng vui sướng, nhưng Minh Thư rõ ràng nhìn thấy được sự mệt mỏi từ trên mặt hắn.
Hắn khổ, trước nay chưa từng nói với cô, cô cũng chưa bao giờ vạch trần hắn. Chỉ là mỗi ngày làm cho hắn một phần ăn khuya, thay hắn giặt sạch quần áo, là phẳng thỏa đáng.
Cô cảm thấy mình cần tìm một công việc, chia sẻ cùng hắn. Cô nhờ Mickael chỉ dần viết sơ yếu lý lịch như thế nào, sửa chữa mấy lần, cuối cùng cũng viết ra được một phần. Nhìn sơ lược lý lịch của mình, trên đó viết bằng cấp là cao trung, mà hắn, chính là bằng thạc sĩ. Cùng hắn so sánh, mặc kệ phương diện nào, cô luôn có vẻ thua chị kém em. Gặp gỡ được người đàn ông ưu tú như vậy, đối phương còn thích cô, đại khái là sự may mắn nhất trong cuộc đời của cô. Cô hi vọng thần may mắn có thể chiếu cố đến cô thêm một lần nữa, cho cô thêm một ít thời gian.
Thời điểm còn ở trong nước, cô là giáo viên dạy ngữ văn tiểu học. Nhưng ở bên này, lấy bằng cấp và điều kiện của cô trăm triệu lần không có khả năng nhận làm giáo viên tiểu học. Cô cũng không nghĩ sẽ tiếp tục lại đi dạy học, chỉ muốn tìm một công việc có thể dư giả thời gian. Nhưng ở chỗ đất khách quê người, tìm việc không hề dễ dàng như cô tưởng tượng. Là một người ngoại quốc, cô không có thẻ xanh, không có chứng nhận sức khỏe, không có giấy chứng nhận kỹ năng nghề, cũng không có bằng cấp cao, khắp nơi vấp phải trắc trở. Một người cái gì cũng không có, phiêu bạt ở đất khách, so với tưởng tượng thì gặp phải quá nhiều khó khăn.
Trên đường về nhà, cô có chút suy sụp. Hắn là một du học sinh người Trung Quốc, mấy năm nay một mình ở bên ngoài, hẳn là cũng nếm hết chua xót, khổ sở đi. Cô còn nhớ rõ lúc giặt những cái áo sơ mi cho hắn, cổ áo phần lớn đều đã bị mài mòn. Có vài cái áo sơ mi màu lam, bởi vì giặt nhiều nên đã hơi hơi trắng bệch. Trước kia, cô nhớ hắn còn gửi tiền về nhà. Trong nhà dư dả, hắn lại phiêu bạt kham khổ nơi dị quốc. Hiện tại còn muốn có thêm cái trói buộc là cô, hắn còn không có buông ra. Nghĩ vậy, mi mắt Minh Thư ướt át. Cô hẳn là nên đi, cô quay trở về, hắn sẽ không cần mệt mỏi như vậy, hắn có thể sống qua những ngày rất tốt.
Bất tri bất giác, đã về tới cửa nhà. Không thể để cho người khác thấy bộ dạng của cô lúc khóc, cô nhanh chóng lau lau nước măt, hít sâu vài lần, rồi tươi cười bước vào nhà,
Không ngờ, hôm nay Ninh Tử Văn đã quay trở về.
"Tử Văn, hôm nay anh về sớm vậy sao?" Cô kinh ngạc
"Công việc xong sớm, nên về sớm." Hắn cười, vẻ mặt thoải mái, tiến lên kéo lấy tay Minh Thư qua, cùng cô ngồi sóng vai trên sô pha. "Anh nghe Mickael nói em ra ngoài tìm việc, tình huống như thế nào rồi?" Tuy rằng Ninh Tử Văn đau lòng cho cô gái trong lòng, nhưng hắn cũng không cảm thấy đi làm có gì không tốt. Đặc biệt là đối với người bệnh, đi làm có thể di dời đi lực chú ý, để cho cô có thể giao lưu với nhiều người, không bị phong bế trong thế giới của mình. Chỉ cần không quá mệt mỏi, đối với chuyện Minh Thư đi tìm việc, hắn hoàn toàn đồng ý.
"Chưa tìm được việc vừa ý, em muốn tính toán lại một chút." Kỳ thật là không có chỗ nào nhận cô.
"Không sao, xem xét kỹ sẽ tốt hơn, anh cũng có thể thay em lưu ý. Đại đa số thời gian anh đều bận, không có thời gian ở cùng em, em ra ngoài giao lưu với bạn bè nhiều cũng tốt." Hắn nắm lấy tay cô.
"Vâng." Giọng điệu nhẹ nhàng của hắn làm Minh Thư cảm thấy yên ổn, câu rời đi như thế nào cũng không nói nên lời. Cô tham luyến phần tốt đẹp này, cô luyến tiếc rời đi. Để cho cô lại ích kỷ thêm một lần nữa vậy.
Ngày hôm sau lại là một ngày không có được thu hoạch gì. Nhưng ở lúc chạng vạng, lúc cô đã quyết định từ bỏ, cô ôm hi vọng cuối cùng vào một tiệm hoa. Chủ tiệm là một đôi vợ chồng già, đầu tóc đều bạc, làn da có nếp nhăn cầm cây kéo nhỏ cẩn thận tu bổ hoa lá. Nghe được Minh Thư tới tìm việc, bọn họ không hỏi gì khác, chỉ hỏi cô: " Do you love flowers? (Cháu có yêu hoa không?)
"Yes, I do." (Vâng, cháu yêu hoa ạ.). Nhà Minh Thư làm nông, từ nhỏ đối với chăm sóc hoa cỏ cô rất yêu thích. Nghe xong câu trả lời của cô, cụ bà kia nở nụ cười hòa ái, sau đó đưa cho cô một cây kéo, bảo cô đem một bó hoa làm thành kiểu mà cô thích.
Minh Thư tiếp nhận bó hoa hồng nhạt, mỗi đóa hoa kiều diễm ướt át, rất đẹp. Cô thật sự rất thích hoa, cũng không nghĩ mình vì để được nhận, cầm lấy cây kéo, tự nhiên cắt bớt đi những cành dư thừa. Sau đó cẩn thận điều chỉnh độ cao của mỗi cành hoa, làm lộ ra vẻ hoàn mỹ của bó hoa. Rắc lên một chút kim tuyến, bên ngoài bọc bằng giấy gói màu tím nhạt, dùng một dải lụa cùng màu thắt thành cái nơ con bướm. Cuối cùng, Minh Thư còn điều chỉnh lại giấy gói một chút, chỉnh mỗi chỗ đường gấp đến như gãi đúng chỗ ngứa(1). Một bó hoa đơn giản lưu loát, lại mang theo điềm mỹ ấm áp. Minh Thư nhìn bó hoa mình gói, thật vui vẻ. Vợ chồng chủ tiệm nhìn, cũng lộ ra nụ cười vừa lòng. "We are searching for a person who really like flowers, like this job. You are the person who we want." (Chúng tôi đang tìm người thực sự yêu hoa, giống như vậy đấy. Cháu là người mà chúng tôi cần."). Cụ bà nhận lấy bó hoa từ Minh Thư rồi nói.
Cho nên, cô đã được nhận rồi? Minh Thư nghe xong lời của bà cụ, liên tục nói cảm ơn, cười tươi như hoa. Cụ bà kia đưa bó hoa kia nhét vào tay cô, "This is the gift for you." ( Đây là món quà cho cháu). Sau đó, cùng Minh Thư nói về công việc và thời gian đi làm.
Lúc rời khỏi cửa tiệm hoa, Minh Thư tay ôm bó hoa, cảm thấy như mình có cả thế giới. Cô tìm được việc, hơn nữa còn là công việc cô yêu thích. Tiệm hoa vị trí cũng không xa, nếu đi xe đạp, hai mươi phút là có thể tới, quả thực không thể tốt hơn được nữa. Hoa hồng trong tay tản ra mùi hương say lòng người, Minh Thư cảm thấy tâm mình như muốn bay lên.
Trên đường trở về, cô ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn. Nhìn những đồ vật để trên kệ hàng, giá cũng không cao, nhưng nghĩ đến tỉ suất chuyển đổi thành nhân dân tệ, Minh Thư vẫn đau lòng một phen. Nhưng mặc kệ có đau lòng hay không, Minh Thư vẫn chọn mấy thứ đồ mà Ninh Tử Văn thích ăn. Có nhiều thứ cô không có khả năng làm được, nhưng cô muốn tận khả năng chiếu cố tốt cho hắn.
Nhưng lúc đẩy ra của nhà, Minh Thư bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người. Một nam một nữ, ôm nhau nằm trên sô pha, thâm tình ôm hôn. Một khắc kia, trong đầu Minh Thư trống rỗng, đứng tại chỗ không biết làm gì. Hai người kia cũng đã để ý tới việc có người tới, quay đầu nhìn cô, cô lúc này mới xoay người đi, hoảng loạn nói xin lỗi, máu trong người xông lên đầu, toàn mặt đều nóng rát.
Minh Thư cảm thấy phá hỏng loại sự tình này rất xấu hổ, hận không thể tìm cái khe đất mà chui vào. Nhưng hai người kia lại là vẻ mặt không sao cả, đứng lên cùng Minh Thư chảo hỏi. Cô gái kia chủ động cùng Minh Thư chào hỏi, "Hello, I"m Mickael"s girl friend, Linda. Nice to meet you!" (Chào bạn, tôi là bạn gái của Mickael, Linda. Rất vui được gặp bạn.) Mickael nhiệt tình giới thiệu Minh Thư cho cô ấy, nói cô là bạn gái của Ninh Tử Văn, đối phương thẳng thắn khen cô xinh đẹp. Cô cảm thấy có chút ngượng ngùng kỳ quái, cũng cùng đối phương chào hỏi, cảm tạ sự ca ngợi của đối phương.
Linda mặc một bộ đầm dây màu đỏ, làn da trắng nõn, tóc vàng cuộn sóng, dáng người nóng bỏng mười phần, trên cổ còn bởi vì vừa rồi thân mật, để lại một vệt đỏ. Minh Thư cũng không dám nhìn cô. Đối phương lại là một người cá tính, tính cách sang sảng, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, chủ động cùng Minh Thư nói chuyện
Hai người nói một hồi lâu, tuy rằng Minh Thư khẩu ngữ không tốt, nhưng đối phương cũng không ngại một chút nào, cùng Minh Thư tán gẫu đến phát lửa nóng, nhiệt tình đến mức Minh Thư có chút không chống đỡ được. Lúc sau Minh Thư đi nấu cơm, cô ấy cũng chuyển tới phòng bếp, đối với đồ ăn Trung Quốc tỏ vẻ hứng thú nồng hậu. Lúc nấu xong, cô nếm một miếng, rồi dựng ngón tay cái khen ngon.
Chờ đến tối lúc Ninh Tử Văn quay trở bề, hai người đang cùng nhau xem TV. Linda tuy rằng ở chung khá tốt, nhưng Minh Thư có chút chịu không nổi sự nhiệt tình của cô ấy, nhìn thấy Ninh Tử Văn trở về, giống như nhìn thấy cứu tinh, liền tìm cơ hội theo hắn đi lên lầu trên.
Sau khi lên tới lầu, lập tức nằm liệt lên sô pha, thở phào một hơi. Ninh Tử Văn nhìn bộ dáng của cô, chỉ cảm thấy buồn cười, "Sao vậy, bộ dạng như được giải thoát, ở cùng Linda không thoải mái sao?"
"Vui vẻ, nhưng mà Linda quá nhiệt tình, em có chút chịu không nổi." Cô nhỏ giọng, ăn ngay nói thật, "Hơn nữa cô ấy thật lớn mật."
"Lớn mật? Cô ấy cùng em nói cái gì?" Ninh Tử Văn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay đặt ở sau đầu, thoải mái mà duỗi ra.
"Cô ấy ăn mặc rất lớn mật." Cổ áo cắt sâu chữ V, sóng gió mãnh liệt. Đương nhiên cô không dám nói ra là Linda còn ở nơi kín đáo hỏi cô một số vấn đề chừng mực lớn, vậy mà hỏi cô kỹ năng hôn cũng với kia gì của Ninh Tử Văn như thế nào, đem cô dọa nhảy dựng. Hiện tại nhớ tới, Minh tự mặt lại đỏ lựng.
Ninh Tử Văn nhìn vẻ mặt đỏ thẫm của cô, hơn nữa Linda cũng không phải lần đầu tiền đến đây, hắn đoán Minh Thư hơn phân nửa là gặp được cái gì rồi. "Bên này so với ở trong nhà bên kia phóng khoáng hơn, em quen rồi sẽ tốt thôi."
"Ngày thường bọn họ cũng thường xuyên thân mật vậy sao?" Tuy rằng nhìn trộm riêng tư của người khác không tốt lắm, nhưng Minh Thư thật sự cảm thấy tò mò
"Em nói là phương diện thân mật nào? Nếu là hôn môi, đó là điều hết sức bình thường. Nếu là mặt khác, nơi này dù sao cũng là nhà của Mickael, phát sinh điều gì cũng là bình thường." Ninh Tử Văn sinh sống ở bên này mấy năm, cũng quen với cách sống của người bên này.
Minh Thư cũng không phải tiểu hài tử, ý tứ trong lời nói của Ninh Tử Văn cô lập tức hiểu rõ, mặt càng đỏ hơn. Ninh Tử Văn nhìn cô, chỉ cảm thấy muốn cười, hắn nhẹ nhàng đẩy cái trán cô một cái, " Em đang nghĩ cái gì đấy? Mặt đỏ như vậy. Đây chỉ cách sống bình thường của người ta, không có gì ngượng ngùng. Đến, nói cho anh nghe công việc thế nào rồi?"
Nhắc tới công việc, Minh Thư lập tức mang sự chú ý di dời đi, vội vàng hưng phấn chạy về phòng, như hiến vật quý đưa bó hoa ra, vẻ mặt như trẻ nhỏ khát vọng được khen ngợi, "Anh thấy có đẹp không?""
"Đẹp." Hoa đều đã nở rộ, không chút nào úa tàn, nhan sắc tươi sáng, thật rất mê người. "Cho nên em là tìm được việc ở tiệm hoa."
"Đúng vậy, Chủ tiệm là một đôi vợ chồng già, bọn họ nói em xử lý hoa rất tinh tế, là người yêu hoa, liền quyết định nhận em. Đây chính là hoa do em gói, bà chủ còn khen em gói đẹp."
"Đúng là rất đẹp, công việc này rất thích hợp với em." Hồi còn đi học, Minh Thư chính là người thích hoa cỏ. Hắn thường xuyên thu thập một ít hạt giống đưa cho cô, còn tự mình mang từ trên núi xuống một gốc lan cho cô. Việc ở tiệm hoa, sẽ không quá mệt nhọc, thật ra cũng không tối. "Chút nữa tắm rửa xong, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi làm."
"Vâng"
Minh Thư nằm trên giường. Nghĩ tới ngày mai đi làm, lại hưng phấn đến mức như nào cũng không ngủ được. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, 10 giờ 30. Khe cửa vẫn lộ ra ánh sáng, Ninh Tử Văn cũng chưa có đi ngủ. Dù sao cô cũng ngủ không được, không bằng liền ở bên hắn ngốc một hồi. Không quấy rầy hắn, chỉ là ở bên người hắn đọc sách cũng tốt.
Minh Thư ôm sách đi ra ngoài, Ninh Tử Văn nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn cô, "Làm sao vậy, còn không ngủ?"" Trong tay hắn còn cầm một bảng mạch điện màu xanh biếc, đang chỉnh sửa ở mặt trên.
"Em không ngủ được, em muốn ở cùng anh một lúc." Nói xong ngồi xuống sô pha ở phía sau hắn
Ninh Tử Văn biết bảo cô trở về, cô trong lòng khẳng định sẽ không cam lòng, nên không có đuổi cô về. " Ngồi một lúc thôi, không được quá muộn."
"Vâng"
Minh Thư ngoan ngoãn ngồi ở sô pha phía sau hắn, xem sách, nhưng không được vài tờ, ánh mắt vẫn luôn dừng ở bóng lưng của Ninh Tử Văn. Hắn mặc một cái áo thun màu trắng, bởi vì khom lưng, nằm ở trên bàn chuyên chú sửa đồ vật, quần áo in ra đường xương cột sống. Hắn rất gầy, mỗi ngày tăng ca như vậy nhất định rất vất vả.
Minh Thư ngồi ở phía sau lẳng lặng nhìn, thực ra cô rất muốn cùng hắn nói chuyện. Nhưng mà hắn rất bận, cô sợ mình quấy rầy đến hắn. Lúc này, đột nhiên nhớ tới mình có nấu cho hắn chè đậu xanh, liền nhẹ nhàng chân tay xuống lầu đi lấy.
Còn chưa đến phòng bếp, cô lại dừng bước. Từ phía trong gian phòng truyền ra âm thành, làm cô đỏ bừng mặt.
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì bối cảnh xem như thập niên 80 đi, mỗ đậu thực ra không tự mình trải qua, nếu có sai lầm gì, hoan nghênh chư vị chỉ ra
(* Ly: lâu không edit, quay lại như gà mắc tóc, thỉnh lượng thứ!)