Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa

Chương 30




Cảnh Minh hàng ngày nghĩ cách làm cho ta vui, cứ cách vài ngày lại mang đến mấy thứ vui vui mới, một ngày chàng kéo ta vào trong sân, mở tấm vải ra, là đạo cụ trò chơi rối bóng dân gian.

Cảnh Minh đến sau hậu trường, không mất nhiều thời gian, kéo giấy người nhỏ đã cử động, giang tay ra và nói “ồ, đây là cô nương nhà ai vậy, sinh ra đã xinh đẹp dường này”

Ta bị sự vụng về của người nhỏ hấp dẫn, không đừng được mà cười một tiếng.

Ở bên đó dường như được khích lệ, Cảnh Minh lại lấy thêm một người nhỏ, phối âm “Vị nương tử này, nàng cười lên trông thật xinh đẹp, có thể cười nhiều hơn được không?”

Nữ nhân nhỏ quay mình, giọng ngâm nga “ mọi người đều biết, ta không dễ dàng cười, trừ khi người đáp ứng được điều kiện ta đưa ra”

Nam nhân nhỏ vò đầu lo lắng “là điều kiện gì vậy?”

“Người cần lấy được Tuyết Liên của Thiên Sơn, Minh Châu của Đông Hải, và trái tim chân thành của Nhân Gian”

“Tuyết Liên ở trên núi, Minh Châu ở dưới đáy biển” Cảnh Minh từ hậu trường đi ra, tha thiết nhìn ta “còn trái tim chân thành kia thì nằm ở đây”

Ta mỉm cười, nước mắt từng giọt, “lách tách” rơi xuống đất.

35.

Sau khi xuân đi qua, không khí hè càng rõ hơn.

Đêm đó, ta về phòng, Cảnh Minh đang mặc một chiếc áo ngủ hơi hở, tóc còn hơi ướt, như vừa mới tắm xong.

Hắn đang đọc một quyển sách, quần áo mỏng manh, mơ hồ có thể hình thấy rõ thân hình cường tráng cùng đường nét của cơ bắp.

Ta vừa bước đến, chàng đã đặt sách xuống, ôm ta vào lòng bằng một tay.

Ta hơi giãy giụa, nhưng lại nghĩ đến chuyện chúng ta đã thành thân, nên đành nhịn, tiếp tục để chàng ấy ôm. Tay chàng chầm chậm di chuyển từ eo đến hông ta, như đang đốt lửa vậy, đi đến đâu là chỗ đó sẽ nóng lên.(Không bít tả sẹo)

Lòng ta ngứa ngáy như bị mèo cào, muốn chàng chạm vào nhiều hơn. Bàn tay đang đặt trên èo ta  của hắn khẽ bóp, ta ưm một tiếng, xấu hổ che miệng lại, trừng hắn.

Sao Cảnh Minh lại trở nên xấu xa như này…

Bị ta trừng, chàng ấy lại cười rất vui vẻ, cắn vành tai ta, không biết đang lẩm bẩm cái gì: “Ngày nào Hà Tông cũng khoe với ta nữ nhi hắn ta đáng yêu như nào. Ta không cần nữ nhi, ta có nàng là đủ rồi.”

Giọng chàng tràn đầy dục vọng: “Chi Nghi, ta muốn nàng.”

Chàng không nói ta cũng biết, bởi vì thứ cấn dưới mông ta càng ngày càng nóng.

Ta lấy hết can đảm cởi quần áo của chàng ra, chàng ấy vui sướng vì sự chủ động của ta, nhưng tay ta lại cứ run rẩy, sự đụng chạm của hắn khiến cơ thể tôi dần mềm nhũn…

Một đêm xuân nồng ấm sau tấm rèm đỏ, sau khi tỉnh lại thấy Cảnh Minh đang nằm bên cạnh, chống tay nhìn ta. Hai mắt nhìn ta sáng rực: “Nàng tỉnh rồi.”

Nói xong lại mổ một cái lên môi ta: “Đêm qua phu nhân vất vả rồi.”

Mặt ta lập tức đỏ lên, lấy chăn che kín mặt mình, một lát sau do bị cái nóng của mùa hè làm cho ngạt thở, ta mới ló đầu ra khỏi chăn đánh Cảnh Minh một cái: “Trước tiên chàng đừng nhìn, ta muốn đứng dậy.”

“Được, vậy ta ra ngoài trước, nhường phòng lại cho nàng.”

Hắn nhặt y phục bị ném vương vãi đầy đất lên mặc vào, rồi đi đến tủ lấy cho ta một bộ sạch sẽ đặt cạnh giường.

Cảnh Minh ôm lấy ta qua lớp chăn, thân hình to lớn của chàng che khuất tầm nhìn của ta, hắn áp trán vào trán ta: “Nàng nằm nghỉ một lát đi, lát nữa ta bảo người hầu đem đồ ăn đến.”

Ta khẽ ừ một tiếng, chàng lại nói: “Ta phải đi vào cung, chắc khoảng giờ Dậu sẽ về, nếu nàng đói bụng thì cứ ăn trước đi, không cần phải đợi ta.”

Hai người dính lấy nhau thực sự rất nóng, ta không nhịn được đành đẩy chàng ra, khi có gió thổi qua tai mới thấy mát mẻ hơn một chút. Hắn đặt một nụ hôn lên trán ta: “Ta rất vui vẻ khi nàng sẵn lòng chấp nhận ta.”

Chàng đi rồi, ta vẫn đang nằm trên giường nghĩ, rốt cuộc mình bắt đầu chấp nhận Cảnh Minh từ bao giờ.

Trong đầu ta chợt hiện lên cái đêm trước cổng Hầu phủ, chàng đứng dưới ánh trăng, như mơ tưởng xa vời mà ta từng hằng mơ ước khi còn niên thiếu.

Ta hy vọng trên thế giới này sẽ có một phu quân chỉ thuộc về một mình ta, sẽ không nạp thiếp, sẽ không phản bội, mối quan hệ giữa bọn ta sẽ thật lâu dài.

Đây có lẽ là hy vọng xa vời của tất cả nữ tử trong Kinh Thành nhỉ.

Rất nhanh đã đến ngày giỗ của nương, ta chuẩn bị ít tiền giấy để thắp hương, tình cờ gặp được Cảnh Minh đang nghỉ ngơi, nên cùng nhau đến viếng nương.

Mới rời khỏi Kinh không xa đã gặp một đám ăn xin đang đánh một người ăn xin, ta tiến lên đuổi bọn họ đi, lấy ra hai khối điểm tâm đưa cho người ăn xin bị đánh.

Nàng ta sợ hãi vươn tay ra, tóc rơi xuống một bên, lộ ra một gương mặt lấm lem.

“Nguyễn Mộc Tình?”

Nàng ta như chim sợ cành cong, lập tức cướp lấy điểm tâm nhét vào miệng, không cần biết có nuốt xuống được hay không mà nhét hết vào trong miệng.

Sau khi Vệ Quân ra tù, cho dù phải phơi bày chuyện xấu trong nhà cũng muốn bỏ nàng ta. Trên người hắn mang tội nên không dám rời khỏi Kinh, hiện tại hắn đang làm một thợ rèn ở phía Tây Kinh Thành, cuộc sống hàng ngày cũng rất bận rộn và viên mãn, khi gặp phải chúng ta, cũng sẽ gật đầu chào hỏi.

Sau khi Triệu Thừa Huy biết được sự thật, “Nguyễn tỷ tỷ” trong lòng hắn ta đã thay đổi. Hắn ta không có tình yêu nam nữ với Nguyễn Mộc Tình, chỉ ngưỡng mộ sự tài hoa và phẩm hạnh của nang ta.

Sua khi phát hiện Nguyễn Mộc Tình là loại người mà hắn ta ghét nhất thì không định tiếp xúc nữa. Nhưng sau khi Nguyễn Mộc Tình bị điên, hắn ta vẫn không đành lòng, nên đã đưa nàng ta đến lò dược để chăm sóc.

Nhưng Nguyễn Mộc Tình thường xuyên chạy ra ngoài, điên điên khùng khùng cướp đồ ăn, cứ cách vài ngày là sẽ bị đánh một trận. Ta thấy cổ tay cổ chân Nguyễn Mộc Tình hơi đỏ, có lẽ là do Triệu Thừa Huy đã trói nàng ta lại, nhưng không biết sao nàng ta vẫn chạy ra ngoài được.

Ngày ta rời cung, Nguyễn Mộc Tình vẫn bình thường, chuyện nàng ta bị điên là kiệt tác của Hoàng Hậu. Trong cung có rất nhiều thủ đoạn tra tấn người rất dơ bẩn, cũng không yếu hơn tranh đấu trong triều đình là bao.

Cũng may tất cả đều đã qua rồi, người trong quá khứ, chuyện trong quá khứ, đều sẽ bị thời gian vùi lấp, chúng ta phải luôn hướng về cuộc sống tương lai.

Sau khi viếng mẫu thân xong, khi về có đi qua một cánh đồng hoa, khi gió thổi qua hương hoa tràn vào mũi.

Xe ngựa dừng ở bên đường, Cánh Minh nắm tay ta đi xuyên qua cánh đồng hoa, phía cuối là một vách đá, mặt trời đang lặn sau dãy núi phía xa.

Lại đến lúc mặt trời lặn.

Chúng ta im lặng đứng nhìn dãy núi phía xa, hoàng hôn tháng bảy, tiếng ve kêu bốn phía.

Lúc này kiếp trước, chính là lúc ta rơi xuống nước.

Được trong sinh một lần, ta cũng có thể nắm tay người mình yêu, ngắm trọn vẹn cảnh hoàng hôn nơi thôn quê.

Đời này còn rất dài.

Ta và Cảnh Minh còn vô số lần ngắm bình minh hoàng hôn.

- ---- Hoàn chính văn-------