Kiếp Này Ta Chọn Tu Ma

Chương 13: 13: Nhận Chủ





Minh Hải vận hết ma lực, đẩy một khối hắc hỏa ra.

Cảm nhận bất thường, Sư tử liền quay đầu qua, nhưng bởi trước đó không chú ý phát hiện ra bất thường mà nó tránh không được.

Nó bị hắc hỏa đánh bay ra.
Phượng hoàng cũng hốt hoảng nhìn về phía hắc hỏa vừa được phòng tới.

Nó chỉ thấy một thằng nhóc con người bé tí đang đứng đó mà thôi.

Nó đem hết sức bình sinh ra lao về phía Sư tử, có lẽ nó định mượn sức mạnh hắc hỏa đồng quy vô tận với kẻ thù của nó đây.
Thực như thế.

Nó lao vào Sư tử rồi nhanh chóng dùng toàn bộ thú lực của nó mà ôm con Sư tử nghìn cân lại rồi phát nổ.

Nó thực sự đồng quy vô tận sao..

Thật lãng phí.
Một mùi khét bay ra.

Chết rồi!
Minh Hải đã nghĩ thịt bọn chúng cũng cháy đen thui rồi.

Thì lúc đó, từ đống tro tàn, một con Phượng Hoàng bé tí xíu trụi lông lững thững đi ra.
Thế mà lại là thoát cốt.

Nó tái sinh từ biển lửa, đợi nó mọc lại đủ lông đủ cánh liền mạnh mẽ vô cùng đi!
Minh Hải nảy ra suy nghĩ, hay là lúc nó còn yếu như này trực tiếp lột da nó cho xong.

Thế nhưng, con Phượng Hoàng lại chạy lạch bạch tới dưới chân Minh Hải quỳ sụp xuống.
Nhìn nó dơ hai cái cánh trụi lông ra bái lạy mà Minh Hải có chút muốn cười.
- Ân nhân, không biết tại sao ân nhân lại cứu mạng ba mẹ con ta, nhưng đã là ơn cứu giúp thì bao nhiêu cũng không trả đủ.
Minh Hải đang nghĩ, nó coi hắn là ân nhân vậy hắn có phải hay không có thể yêu cầu nó đưa trứng.

Hắn nhìn con Phượng hoàng, nó vì bảo vệ con nó mà có thể kiên cường đến lúc này thì nếu lấy trứng của nó nhất định nó sẽ ghi thù với hắn tới chết.

Nếu muốn đoạt trứng thì phải giết mẹ đoạt con.

Như vậy lại có chút tàn nhẫn.
Hắn còn đang suy nghĩ xem, nên như nào, thì con Phượng hoàng đã lảo đảo đi tới.
- Ân nhân, ta có thể thỉnh cầu ngài thêm một chuyện hay không?
- Ngươi gọi ta một tiếng ân nhân, còn chưa đáp ơn đã muốn xin thêm ân huệ.


Ma thú đều tham lam như ngươi?
Phượng Hoàng nghe giọng điệu của đưa nhỏ trước mặt và chứng kiến hắc hỏa lúc nãy thì nó đã biết, người này chỉ có thể thuận, không được nghịch.

Nó liền cúi đầu.
- Người uyên bác cùng cao siêu như ngài nhất định biết rằng nơi này đang có chuyện gì.

Ta hiện tại trong tình trạng như này, mạng còn khó giữ chứ không nói gì bảo vệ con.

Chồng của ta đã hy sinh trong trận tranh đấu trước cho nên mẹ con ta mới bị khi dễ như thế.

Nhưng Phượng Hoàng đỏ bọn ta không phải hạng tầm thường.

Dám xin ân nhân, người hãy thu nhận ta làm ma thú dưới chướng.

Ta nhất định sau khi bình phục sẽ chỉ có lợi chứ không gây hại.
Minh Hải nhìn nó, rồi ồ một tiếng, thì ra nó có ý quy thuận hắn.

Điều này cũng không tệ, nhưng hắn lại làm điệu bộ không màng.
- Ngươi nghĩ, ta yếu sao?
Phượng hoàng thông minh, nó biết người trước mắt chỉ cần thêm thời gian ngắn nữa liền vô địch thiên hạ.

Người này nếu nó theo sẽ được hưởng lợi rất nhiều.

Bản thân nó tự phụ rồi! Nó liền lần nữa cúi đầu trước Minh Hải lần nữa, hai cánh dang rộng, chân khụy xuống một bên.
- Chủ nhân, xin bớt giận, nếu được theo ngài thì đó là vinh dự của tôi!
Đâu là tư thế nghi lễ tối cao của Phượng Hoàng, Minh Hải biết, nó đã nghĩ thông.

Nếu thu nhận nó, cũng cần phải để nó biết, là ai cần ai.
Minh Hải đem ngọc bội tung lên cao, hướng phía trứng Phượng Hoàng bay tới.

Vụt một cái, trứng liền bị hút vào trong.
Phượng Hoàng hoảng hốt, nó lao vội quỳ xuống chân Minh Hải, nó không tin, người nó có ý nhận làm chủ lại có thể hành động như vậy, lại có thể như lũ ma thú khác ức hiếp mẹ con nó, nó kêu thảm thiết vô cùng:
- Chủ nhân..

truyện kiếm hiệp hay
Minh Hải biết nó đang sợ, hắn chỉ thu lại ngọc bội rồi bình tĩnh nói:
- Ngươi gọi ta một tiếng chủ nhân ta làm sao có thể để con ngươi không người bảo vệ được.

Đây là không gian trữ vật của ta, ta liền mang nó vào trong nuôi dưỡng.


Bây giờ, ta và ngươi sẽ thực hiện khế ước nhận chủ, nhận chủ xong ta sẽ cùng ngươi vào không gian một lần tìm chỗ tốt cho con ngươi trong đó.
Phượng hoàng nghe xong mừng rỡ vô cùng, nó cúi đầu xuống trước mặt Minh Hải đợi hắn thi triển công pháp khế ước.

Chỉ cần khế ước định xong thì từ nay hắn và Phượng Hoàng chính là chủ tớ, hắn có thể chuyển giao mọi thương tích sang ma thú của hắn nếu hắn muốn, kể cả cái chết.

Phượng Hoàng hồi sinh, cho nên nhiều kẻ có ý đồ đó cũng khó lòng đạt được bởi không chỉ thú năng hồi sinh đặc biệt mà Phượng Hoàng còn rất mạnh.
Còn thú khế ước, nếu nhận chủ xong, nó sẽ có thể cộng hưởng cùng chủ nhân, chủ nhân mạnh, nó liền mạnh.

Nói nó không có ý đồ là không đúng, nó cũng là nhìn trúng hắc hỏa kia mà thôi.
Minh Hải cắt một giọt máu, ngưng đọng tại không trung, miệng niệm một câu chú.

Sau đó, hắn đẩy một cái, giọt máu bay vào giữa ấn đường Phượng Hoàng, hóa thành chu sa trên đầu nó.

Từ nay nó chính là ma thú khế ước của Minh Hải rồi.
Lúc này, Minh Hải mới từ từ tiến lại phía xác con Sư tử kia, dù sao cũng là Ma thú cấp mười, có ít nhiều còn gì dùng được cũng không thể lãng phí.
Hắn tiến tới, Sư tử bị phá thú ngưng đan, thịt da lẫn lộn, nhưng từ đống bầy nhầy kia, Minh Hải nhìn thấy một vật phát sáng.

Là Linh Thạch, không tệ, cũng coi như món hời.
Linh Thạch là thứ còn quý trọng hơn vàng bạc, một viên linh thạch đổi nghìn lượng vàng.

Hơn thế, linh thạch khi được hấp thụ vào sẽ giúp người ta nâng cao công lực, cường tráng nhục thể.
Minh Hải lại phất tay đem Linh Thạch kia thu vào ngọc bội.

Sau đó, hắn cùng Phượng Hoàng tiến vào không gian bên trong Ngọc bội xem sao.

Hắn hiện tại có thể vào rồi.
Bên trong không gian là một khu rừng linh thảo.

Thảo nào, lúc trước có thể có nhiều linh thảo cho hắn lấy đến thế.

Ra là vốn dĩ ở đây có cả một rừng linh thảo.

Ở giữa rừng còn có một cái hồ nước.

Hắn tới gần, nước này vô cùng mát, lại chứa rất nhiều linh khí, không tồi nha.

Nước này tưới cây chẳng trách linh thảo hắn lấy ra được lại tốt như thế.
Hắn lại đi sâu hơn vào bên trong rừng thì thấy một tòa các nhỏ.


Vừa cảm nhận hắn bước tới, cửa tòa các liền mở ra.

Hắn đi vào trong, nơi này vậy mà lại có hai phần, một phần chứa rất nhiều sách, xem qua thì toàn là bí pháp tu luyện.

Những thứ này hắn không cần, trong đầu hắn đủ cả rồi.
Phần còn lại của toàn các là nơi chứa pháp bảo.

Xem ra, hỏa tiễn là lấy từ đây ra.

Hắn đem những loại pháp bảo ghi nhớ một lượt.

Sau này không cần tới nhưng hiện tại hắn cần sử dụng nhiều đến chúng rồi.
Xem hết một lượt hắn liền đem trứng Phượng Hoàng đặt trên ngọn cây cổ thụ cạnh hồ nước.

Rồi giao nơi này cho Phượng Hoàng chăm sóc.
- Ngươi cứ ở trong này tu luyện, đợi khi nào sức khỏe bình phục, có thể khôi phục hoàn toàn thì hãy ra ngoài.

Nơi này có rất nhiều linh thảo, ngươi tùy ý dùng.
Phượng Hoàng vô cùng biết ơn, nó nhận chủ quả không sai, người này đối với nó vô cùng tốt.

Không nghĩ nhận chủ lại có thể có dược liệu quý để dùng như vậy.

Nó lại hành lễ với Minh Hải lần nữa để tỏ lòng cảm ơn.
Minh Hải nhìn nó, dù sao nó cũng là cao hơn hắn cái đầu.

Dù nó vừa bị thui đến tái sinh lại thì kẻ năm tuổi như hắn chưa để nhìn ngang vào mắt nó được.

Con Phượng Hoàng này cũng rất biết điều, nó luôn cúi xuống nói chuyện với chủ nhân của nó.
- Từ nay, ta gọi ngươi là Đệ Nhất.

Ngươi là thú khế ước đầu tiên của ta, sau này ta nhất định khiến ngươi thành ma thú mạnh nhất trời đất.

Cho nên tên này ngươi lấy hay không lấy.
Đệ Nhất, nó nghĩ có nằm mơ cũng chưa bao giờ có thể thành đệ nhất, thần thú cổ đại còn chưa dám xưng danh đệ nhất làm sao nó dám mơ.

Nhưng chủ nhân nó nói như thế, nó nguyện tin chủ nhân nó đến cùng.

Nó cúi đầu thấp hơn.
- Tạ chủ nhân ban tên.
Minh Hải định xoay người đi, nhưng sau đó, hắn dừng lại, quay lại chỉ về phía Đệ Nhất nói.
- Ngươi..

từ nay đừng hành lễ với ta như vậy nữa.

Không cần thiết.

Với lại, lúc trước ngươi đủ lông đủ cánh nhìn có thể sẽ vô cùng đẹp.


Bây giờ ngươi..

ây..

vẫn là đừng hành lễ nữa.
Nói vậy nó mới nhớ ra, nó cũng chả còn cái lông nào, nó cúi chào như vậy bằng cơ thể tr@n trụi của nó đúng là rất khó coi.

Nó vâng một tiếng rồi co cẳng chạy về đám linh thảo nấp đi.

Đúng là mất mặt, vậy mà quên mất bộ dạng bản thân.
Vì ký khế ước với Đệ Nhất, nên Minh Hải có thể thâm nhập thần thức nó.

Nhờ vậy hắn nhận ra rằng tại sao Đệ Nhất lại làm ma thú.
Loài cao quý như Phượng Hoàng đúng ra chính là Linh Thú, nó phải phạm tội tày trời gì mà bị đuổi sang làm Ma Thú chính là điều Minh Hải tò mò.
Hắn thấy quá khứ kia.

Thì ra, ba ngàn năm trước nó và chồng nó là cặp Phượng Hoàng đẹp nhất thế gian.

Cũng là cặp Phượng Hoàng bị tìm bắt làm linh thú khế ước nhiều nhất.

Vì thế bọn chúng trốn đến miệng núi lửa cao nhất để sống cuộc sống an nhàn.
Nào ngờ, năm đó có một Đạo Tôn làm cho linh thú khế ước của chính mình chạy mất.

Nó xuống khỏi Thiên cung Thần giới rồi tác oai tác quái dưới nhân gian.

Nó đi khiêu chiến những linh thú mạnh hơn để chứng tỏ sức mạnh.
Một lần, nó tìm tới vợ chồng Phượng Hoàng, bọn chúng hợp lực đánh cho con linh thú kia một trận trọng thương.

Trên đường về nó bị kẻ thù vây đánh khiến hồn phi phách tán.
Vị Đạo Tôn kia liền tức giận trút hết bực tức lên vợ chồng Phượng Hoàng khiến chúng chạy trốn đến đây.

Vậy mới nói, không phải người tu Tiên nào cũng đáng kính.

Có những kẻ, càng đạo hạnh cao thâm càng đạo mạo hống hách.
Vậy cũng tốt, như thế hắn cũng mới có cơ duyên thu phục Phượng Hoàng này.

Nếu không sẽ không thể có được.

Xem như duyên số đi, hắn sẽ chiếu cố Đệ Nhất đàng hoàng.
Đóng không gian lại, hắn liền đi ra ngoài hấp thu Linh Thạch.

Thứ này dù không nhiều nhưng sẽ đủ khiến hắn cao hơn chút ít.

Hắn liền phốc một cái cưỡi một cơn gió quay lại hang động của hắn.

Ngày mai, sau khi hấp thụ xong Linh Thạch hắn sẽ lại vào trung tâm một chuyến để tìm ma thú cấp cao..