- Tại sao? - An Nhiên thì thầm
Minh Hà liếc cố một cái:
- Cậu tự nghĩ đi, nhân tiện viết luôn bản kiểm điểm mười nghìn từ nộp lại đây cho tớ.
Và một lần nữa, tiếng hét thất thanh lại vang lên:
- Không thể nào!!!
***
An Nhiên mặt buồn rười rượi theo Minh Hà xuống căng-tin, cô máy móc chọn đồ ăn rồi ngồi vào bàn thở dài liên tục.
- Cậu có thể bỏ vụ mười nghìn từ kia đi chứ?
- Không. - Cô bạn dứt khoát.
Khi cô còn định năn nỉ thêm thì một người ngồi xuống ngay đối diện cô khiến cô không thể mở miệng. Khuôn mặt mà cô căm hận nhất, Tố Anh. Cô ta mặc một chiếc váy hàng hiệu đắt tiền màu trắng, tóc dài ngang lưng xõa tự nhiên tạo cho cô ta vẻ xinh đẹp thuần khiết, đôi mắt lúng liếng bây giờ khác hẳn đôi mắt đầy tính toán và ngoan độc của Tố Anh mười năm sau. có lẽ do còn nhỏ, sự ghen tỵ hiện rõ trên mặt cô ta khi nhìn thấy chiếc túi Lemino Elly đời mới bên cạnh An Nhiên.
- Chị họ - Gọi thật thân mật.
Cố nén oán hận cùng chán ghét người trước mặt, An Nhiên lạnh lùng nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm tôi đã nói với cô rằng chúng ta chỉ là chị em họ hàng xa, cô có thể đừng thân thiết như vậy không?
Tố Anh sửng sốt:
- Nhưng... trước giờ em vẫn luôn gọi chị như thế mà.
- Vậy nên từ giờ cô phải đổi lại.
Tố Anh còn muốn nói gì thêm thì một cô gái nữa bước đến, khắp các bàn đã đầy, không còn chỗ trống, khi cô ấy nhìn thấy An Nhiên đã muốn quay người đi, lại nghe tiếng gọi:
- Tiểu Cát, lại đây ngồi.
Cô gái sững người lại, đã bao lâu rồi cái tên này không được thốt ra từ khuôn miệng cậu ấy. Từ khi cô ấy giận cô vì Hạo Vũ sao?
- An An, Hà Mèo, chào hai cậu.
- Cậu khách khí như vậy từ bao giờ? Tớ xin lỗi, trước đây là tớ không đúng... - Giọng nói nhỏ dần rồi biến mất hẳn trong tiếng ồn ào ở căng-tin.
Lan Huê ngẩng đầu thật mạnh nhìn chằm chằm An Nhiên, các cô là bạn thân từ hồi nhỏ, biệt danh của cô là Tiểu Cát vì hồi đó cô rất giống con trai, chuyên lăn lộn đùa nghịch bãi cát trước cửa nhà. Các cô chơi với nhau thật vui, cho tới khi Hạo Vũ xuất hiện, anh ta là vị hôn phu mà bác Phạm chọn cho An Nhiên. An Nhiên thích Hạo Vũ nhưng theo cô bản tính Hạo Vũ rất trăng hoa, cô đã nhiều lần nói với bạn vẫn đề này nhưng cô ấy không nghe. Vì thế dần dần hai người nãy sinh mâu thuẫn, không nói chuyện cũng không muốn nhìn mặt nhau nữa.
Tố Anh thấy họ nói chuyện với nhau xem cô ta như không khí nên rất không vui, cô ta lại gần thì thầm vào tai An Nhiên:
- An Nhiên, chị bị sao vậy? Không phải Lan Huê ngày ngày nói xấu anh Vũ, sau lưng lại quyến rũ anh ấy...
An Nhiên bực bội nhíu mày, kiếp trước cô mới bị điên, nghe lời Tố Anh, kết quả mất hết bạn bè. Cô ngắt lời:
- Tố Anh, cô có thôi đi không? Tiểu Cát không phải loại người như thế, Hạo vũ bản tính như nào tôi đã biết, cô đừng lải nhải trước mặt tôi nữa, phiền chết.
Tố Anh không ngờ người luôn quý mình lại nói ra những câu như vậy. Cô ta không biết rằng An Nhiên bây giờ đã không còn là An Nhiên ngày trước để mặc cho mẹ con cô ta xoay vòng. Cô ta thừa nhận mình rất ghen tỵ với An Nhiên, gia đình đầm ấm, hạnh phúc, Hạo Vũ tuy có qua lại với cô ta nhưng anh ta nói rằng mình cần An Nhiên, cần gia sản nhà họ Phạm cho nên không thể công khai với co ta được. Thật nực cười, thật bất công, cô ta muốn giành hết mọi thứ của An Nhiên, đó là tiếng lòng đang gào thét bao năm qua của Tố Anh, cũng là của mẹ cô ta, Tố Uyên.
Sau khi ăn xong, mọi người tạm biêt nhau để về lớp, An Nhiên hẹn với Tiểu Cát tối nay sẽ qua nhà cô cùng Minh Hà. Cô nghĩ mình nên nói cho họ nghe về chuyện mình đã trải qua ở kiếp trước dù họ có không tin đi nữa. Khi cô còn nắm trên giường bệnh, Marcus có nói với cố, Minh Hà đã đi tìm Hạo Vũ, đôi co với anh ta vì anh ta lấy đi sáng tác tâm huyết bao nhiêu năm của cô để làm thành của riêng mình. Còn Tiểu Cát, cô ấy đã tới thăm cô, vệ sinh thân thể cho cô, kể về lúc bọn họ còn nhỏ từng vui vẻ thế nào. Về phần Tố Anh, cô ta cứ chờ bất hạnh đến với mình đi.