Kiếp Này Lại Nắm Tay

Chương 6




Sáng sớm, thái dương vừa mới từ sau núi nhô lên, sương trong rừng tan ra, khói mây tụ lại, vài tia nắng chiếu vào sơn động, làm sơn động u ám sáng lên chút.

Bạch Ngọc Đường chỉnh lại y phục của mình và Triển Chiêu xong, nhìn nhìn Triển Chiêu còn đang mê man, sắc mặt đã bình thường, mạch từng cũng bình ổn, xem ra đã không còn việc gì rồi.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trong một chốc cũng sẽ chưa tỉnh lại, không có việc gì liền muốn ra ngoài tìm chút nước tẩy rửa một chút. Bạch Ngọc Đường theo cánh rừng đi, chốc lát liền thấy một con suối nhỏ, uốn uốn lượn lượn mà chảy xuôi. Suối rất trong, toàn bộ trong khe đều thấy rất rõ ràng, những viên sỏi nhẵn bóng đủ mọi màu sắc, làm suối nước càng thêm đẹp. Bạch Ngọc Đường vốc một ít nước uống, tư vị ngọt ngào tiến vào yết hầu. Tẩy rửa qua loa một chút, lại tìm cái cây trúc làm ống, mang theo chút nước, liền vội trở về.

Bởi lo lắng Triển Chiêu tỉnh lại liền một đường thi triển khinh công, tới trước cửa động liền cảm thấy có gì không đúng. Một trận chưởng phong đánh thẳng trước mặt, Bạch Ngọc Đường nghiêng người né tránh, một chưởng đẩy ra phía trước, người tới nâng tay chặn lại, dùng chân tấn công hắn, Bạch Ngọc Đường tung lên không xoay người đá về phía mặt hắn, tay trái biến chưởng vi trảo tấn túm lấy yết hầu, đối phương lại dễ dàng hóa giải thế công điểm huyệt hắn. Bạch Ngọc Đường nhìn vào trong động, chỉ thấy Triển Chiêu còn bình yên vô sự nằm ở đó nhẹ nhàng thở ra. Con mèo ngốc này, đều giờ còn có thể ngủ ngon như vậy.

Bạch Ngọc Đường nhìn người trước mặt, vừa rồi thân ảnh hắn quá nhanh nên nhìn không rõ, chỉ thấy, khoảng hơn mươi tuổi, đao khách ngũ quan tuấn mỹ, một thân hắc y lộ ra khí phách bất đồng, hiện đang híp mắt đánh giá mình, toàn thân tản ra một cỗ tức giận.

Nhìn cái gì chứ, nên tức giận phải là Ngũ gia ta đi! Hắn đến tột cùng là ai, võ công cao như thế, người ngang sư phụ sao lại ở đây?

“Ngươi là ai?”

“Tiểu tử, thân thủ không tồi, thế nhưng có chút quá độc ác.”

“Là ngươi đánh lén Ngũ gia trước, ngươi có hạ thủ lưu tình với Ngũ gia sao?”

“Xú tiểu tử, có tin ta giết ngươi không, đã làm dơ bẩn đồ đệ ta còn dám nói với ta như vậy.”

Bạch Ngọc Đường cả giận nói: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, Ngũ gia khi nào thì làm…” Đang nói bỗng ngừng lại, mở to hai mắt nhìn, dùng ánh mắt nhướn về phía Triển Chiêu, hỏi người trước mặt: “Ngươi nói hắn là đồ đệ ngươi?”

“Tử tiểu tử, rốt cục thừa nhận rồi phải không?” Ánh mắt hắc y nam tử tàn nhẫn, lấy tay giữ cổ Bạch Ngọc Đường nói.

“Khụ khụ khụ, ngươi buông tay, cho dù chết cũng phải để gia nói rõ ràng.”

“Được, ta cho ngươi nói, sau khi nói xong sẽ giết chết ngươi.” Hắc y nam tử buông tay đang kiềm chế hắn ra.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn nam tử trước mắt, thầm nghĩ: Nguyên lai người này là sư phụ của Mèo con phó, vậy Ngũ gia thua trong tay hắn cũng không phải oan rồi, bất quá nếu quang minh chính đại đánh, Ngũ gia trong vòng trăm chiêu quyết không bại bởi hắn. Nhìn thực không đoán ra, người như vậy cư nhiên lại dạy dỗ đồ đệ như Mèo con.

“Mèo, khụ, hắn ở trong sơn trại trúng mị dược, ta vừa cho hắn uống bích ngưng đan lại giúp hắn bức độc nhưng vô dụng, vậy nên mới, cái, cái đó… Ngũ gia cũng không thể trơ mắt mặc kệ nhìn hắn chết được!”

Hắc y nam tử cười lạnh nói: “Thực là vậy? Ngươi không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cố ý chứ?”

Bạch Ngọc Đường cả giận nói: “Ngũ gia là người như vậy sao? Ngũ gia cho dù muốn có được một người cũng phải quang minh chính đại, Ngũ gia khinh thường chuyện thế!” Đây chính là Mèo con của hắn a, đời này, làm sao đành lòng?

Bạch Ngọc Đường cùng hắc y nam tử trừng lẫn nhau, thật lâu sau. “Khinh công vừa rồi ngươi dùng là như ảnh tùy hình, ngươi là Bạch Ngọc Đường.” Ngữ khí khẳng định đích. “A?” Bạch Ngọc Đường không ngờ hắn bỗng hỏi một câu không hề liên quan như vậy, đáp: “Phải thì sao?” Hắc y nam tử bỗng chuyển sắc mặt, khoanh tay tựa tiếu phi tiếu mà nghiêm túc nhìn tức đầu đến chân đánh giá Bạch Ngọc Đường, thấy Bạch toàn thân Ngọc Đường run lên. Vươn tay giải huyệt cho hắn, lại giật ngọc bội bạch ngọc hình con chuột bên hông hắn xuống, nói: “Chờ Chiêu tỉnh lại sẽ tìm ngươi tính sổ, hiện tại đi theo ta, đừng nghĩ giở trò, bằng không, ta sẽ đem miếng ngọc bội này đưa cho Lý Trường Thiên, xem hắn còn thể diện gì.”

“Ngươi, ngươi nhận thức sư phụ ta?”

Hắc y nam tử không để ý tới Bạch Ngọc Đường mà ôm Triển Chiêu trực tiếp ra ngoài, Bạch Ngọc Đường đành phải đuổi theo.

Trong một khách điếm ở huyện Thanh Bình.

Bạch Ngọc Đường buồn chán mà một mình ở trong phòng xoay chén rượu, trong lòng nghĩ không biết con mèo kia thế nào rồi, tỉnh chưa, có hận hắn không? Còn có, sư phụ con mèo kia, năm đó cũng chưa từng nghe hắn nói qua, thần thần bí bí, đến tột cùng có thân phận gì? Võ công cao như vậy, lại rất quen thuộc sư phụ mình, chưa từng nghe nói á! Không đúng, Bạch Ngọc Đường để cái chén trong tay xuống, chẳng lẽ là hắn? Từ nhỏ sư phụ không ít lần ở trước mặt mình nhắc tới người nọ, nói cái gì mặt dày vô sỉ, âm hiểm xảo trá, phong lưu thành tính, bạc tình lãnh tâm, không giữ chữ tín… Nhưng lại bộ dạng xấu xí, vẻ mặt đáng khinh, là đối thủ khôi đội trời chung của hắn. Từ nhỏ liền giáo huấn mình với tư tưởng có thể không sánh bằng ai cũng không thể không sánh bằng đồ đệ của hắn, tốt nhất có thể đánh bại đồ đệ hắn làm hắn mất thể diện. Kỳ thật thời điểm mỗi lần nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói Bạch Ngọc Đường liền biết người kia khẳng định không có thâm thù đại hận gì với mình, thực chỉ mong mình và Triển Chiêu có thể như năm đó. Ai! Sư phụ, đồ nhi thực xin lỗi ngươi, đồ nhi hiện giờ tự mình cũng khó giữ nổi rồi.

Cộc cộc cộc, tiếng đập cửa truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường, “Khách quan, ngài muốn nước không?” “Không cần, không cần.” Bạch Ngọc Đường bực bội nói, làm tiểu nhị sợ tới mức nhanh chóng đi, tâm nói vị thiếu gia này bộ dáng giống như tiên nhân, tính tình lại chẳng tốt tí nào. Bạch Ngọc Đường xoay người nằm lên giường, đầu gối lên hai tay, từ lúc trọng sinh tới nay nghĩ tới vô số tình cảnh gặp mặt Triển Chiêu, phương thức gạt mèo, thế nhưng không nghĩ tới này gặp lại mới vài canh giờ đã ăn luôn mèo, sau này phải làm sao giờ? Ngũ gia thật không biết nên cao hứng hay buồn rầu, nghĩ lại nghĩ vậy mà liền ngủ. Này cũng khó trách, bận việc cả buổi tối rồi, lại tiêu hao rất nhiều nội lực đương nhiên sẽ mệt mỏi.

Một giấc ngủ này của Bạch Ngọc Đường tới rồi sáng hôm sau, sau khi rửa mặt xong lại gọi thức ăn vào phòng. Từ ngày hôm qua, sau khi đến khách điếm này sư phụ Triển Chiêu liền điểm mấy đại huyệt của Bạch Ngọc Đường, khiến hắn không thể thi triển võ công, sau đó liền gạt hắn sang một bên mặc kệ. Bạch Ngọc Đường không biết hắn cs chủ ý gì nhưng vẫn làm theo, cảm giác hắn hẳn sẽ không giết mình, bất quá cũng sẽ không dễ dàng thả mình. Nên ăn, nên uống, dưỡng tốt tinh thần. Mặc kệ thế nào, làm cũng đã làm, lần này hắn quyết sẽ không lại buông tay.

“Cộc cộc cộc”.

“Ngũ gia không muốn gì hết.”

“Cộc cộc cộc”. Tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, phiền chết được, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy mở cửa.

“Có phiền không hả, đã nói, không muốn…” Thấy rõ người tới, Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn: “Mèo, Mèo con.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liền cứ ở cửa nhìn nhau như vậy. Triển Chiêu một hồi xấu hổ, ánh mắt không biết nên nhìn đâu, xảy ra loại chuyện này, căn bản không biết nên đối mặt với người này trước mắt như thế nào, vốn nghĩ giang hồ lớn như vậy nói không chừng đời này cũng sẽ không gặp lại, nhưng. Nếu không phải buổi sáng bị lời của sư phụ làm kinh hãi, hắn cũng sẽ không thừa dịp khi sư phụ ra ngoài mua đồ qua đây nhìn hắn. Vì thế đành phải tìm lời để nói: “Mèo? Ngươi, mới vừa nói mèo gì hả? Ta, ta gọi là Triển Chiêu.” Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, không nghĩ tới Mèo con cư nhiên lại đến tìm hắn, một trận kinh hỉ, nhanh chóng buông tay ra, mời hắn vào: “Mèo, không, vậy Triển Chiêu ngươi ngồi.” Bạch Ngọc Đường cầm ấm rót một chén trà, đặt xuống trước mặt hắn, Triển Chiêu ngồi xuống nhận trà: “Cảm ơn!”

Kỳ thật kinh hỉ qua đi Bạch Ngọc Đường hiện tại cũng rất khẩn trương, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, miệng lại hỏi không ra, cũng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, cũng lại không biết nên nói cái gì. Nhìn nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy hắn ở cúi đầu nhìn chén trà, không biết đang suy nghĩ gì, không khí nhất thời ngưng trệ.

“Ta (Ta)…” Liếc mắt nhìn nhau.

“Ngươi nói trước đi (Ngươi nói trước đi).”

“Ta nói trước đi! Thật xin lỗi, ta, ta không phải có thực muốn làm tổn thương ngươi, ta thật không có biện pháp nữa. Ngươi nếu hận ta, ta cũng không trách, ngươi” thở dài: “Vô luận thế nào Ngũ gia cũng muốn nói với ngươi ‘thực xin lỗi’, bất quá, cho dù quay lại lần nữa ta cũng sẽ làm vậy.”

“Ngươi đừng nói thế, ta sao lại trách ngươi, nếu không có ngươi ta chỉ sợ đã không sống nổi. Nhi nữ giang hồ còn không vậy, hơn nữa, ta còn không phải nữ tử, nói tới cùng ngươi còn bị ta liên lụy.”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt xem thường, con mèo này rõ là, mấy kiếp rồi còn như vậy, thật không biết đầu óc hắn dùng cái gì tạo nên. Tay phải nâng mặt nhìn hắn hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Hắn hiểu rất rõ con mèo này, nếu không có chuyện gì gấp hắn tuyệt sẽ không đến nhìn hắn, nói không chừng đã sớm tính rằng cả đời tránh mình. Mèo ngốc!